Mẹ chồng tức giận khi thấy con trai tiến sĩ làm “việc của đàn bà”
Tối hôm ấy, khi chúng tôi vừa ăn cơm xong, mẹ chồng và bác họ sang. Vào nhà, thấy chồng tôi đang đứng rửa bát, mẹ ném túi xách xuống ghế và vô cùng tức giận.
Tôi năm nay 33 tuổi, làm lễ tân tại một bệnh viện. Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, là giảng viên của một trường đại học. Chúng tôi có 2 con, một trai, một gái. Chồng tôi là người của công việc, nghiên cứu. Anh ít nói, hiền lành, biết chiều theo ý vợ.
6 năm kết hôn, việc quan trọng nhất anh làm được chính là giúp tôi sinh hai đứa con. Phần lớn quỹ thời gian của anh đều dành cho trường lớp, sinh viên, hội thảo và nghiên cứu khoa học.
Công việc của tôi không áp lực, chỉ làm giờ hành chính. Vậy nên, tôi hoàn toàn có đủ thời gian để chăm sóc các con, quán xuyến việc nhà. Cuộc sống không giàu có nhưng nhìn chung khá ổn.
Nếu có một điều gì đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái, chính là không được lòng mẹ chồng. Ngay từ đầu, tôi đã không được mẹ chồng yêu mến. Lý do là vì mẹ cho rằng, tôi không tương xứng với chồng tôi.
Mẹ chồng nói con trai mình học rộng tài cao, hoàn toàn có thể lấy cô vợ tốt hơn tôi, ít nhất cũng tương xứng về trình độ. Có con dâu chỉ làm lễ tân bình thường, không bằng cấp, học vị, mẹ chồng cho đó là điều làm bà “mất mặt”.
Nhưng dù không thích, mấy khi cha mẹ cấm nổi chuyện yêu đương của con cái. Huống hồ chồng tôi là người khô khan, không giỏi lấy lòng phụ nữ. Anh “bập” vào tôi chính là mối tình đầu.
Video đang HOT
Mẹ chồng ghét tôi vì cho rằng, tôi “ít học” hơn chồng (Ảnh minh họa: iStock).
Anh nói với mẹ: “Hoặc là mẹ đồng ý cho con cưới cô ấy, hoặc là chẳng biết tới bao giờ mẹ mới có con dâu”. Nhìn con trai mình đã lớn tuổi, lại chẳng chịu yêu đương, mẹ anh bị con dọa cho sợ mà phải đồng ý.
Cũng may sau khi kết hôn, chúng tôi chọn sống riêng nên mẹ chồng – nàng dâu dù không bằng lòng cũng cố “bằng mặt”. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, chúng tôi sẽ đưa cháu về nhà bố mẹ cùng ăn cơm. Còn bố mẹ chồng rất ít khi sang nhà tôi, trừ lúc có việc.
Vài hôm trước, người bà con bên nhà chồng ở quê lên khám bệnh. Mẹ chồng gọi điện bảo tôi cho bác ấy ngủ nhờ một đêm, sáng hôm sau chở bác đến bệnh viện chỗ tôi làm để khám.
Tối hôm ấy, khi chúng tôi vừa ăn cơm tối xong, mẹ chồng và bác họ sang. Vào tới nhà, thấy chồng tôi đang đứng rửa bát, mẹ chồng ném cái túi xách xuống ghế kêu lên: “Trời ạ, đàn ông có vợ mà ăn xong phải rửa bát? Học đến tiến sĩ vẫn phải rửa bát cho vợ à? Con đi ra đi”.
Nói rồi, mẹ vội đẩy chồng tôi ra ngoài, xắn tay áo lên đứng rửa bát. Tôi bảo mẹ chồng ngồi chơi, bát để đó, tôi sẽ rửa. Nhưng có lẽ bà giận, im lặng đứng rửa xong mới thôi. Sau đó, dù nhà có khách, mẹ chồng vẫn cho tôi bài giảng về cách làm vợ.
Bà hỏi tôi có biết suy nghĩ không, có biết thương chồng không? Chồng cả ngày làm việc trí óc vất vả, về nhà còn phải làm việc chân tay. Trong khi đó, cả ngày tôi hầu như không phải làm gì ngoài đi lại và nói mấy câu chỉ dẫn ở bệnh viện, có chút việc cỏn con của đàn bà cũng sai chồng làm.
Mẹ chồng nhìn tôi, gằn giọng: “Mẹ cho chồng con ăn học lên tới tiến sĩ không phải để về rửa bát cho con. Hơn 30 năm chồng con ở với mẹ, nó chẳng phải động tay một việc gì. Nếu nó có thể vừa kiếm tiền, vừa tự chăm lo cho bản thân thì cần gì lấy vợ nữa”.
Tôi đã cố nhịn nhưng càng im lặng, mẹ chồng càng nói nhiều. Cuối cùng, tôi đành lên tiếng: “Mẹ ơi, anh ấy ở trường là tiến sĩ, nhưng khi về nhà vẫn phải làm chồng, làm cha. Có quy định nào nói tiến sĩ không cần rửa bát?
Con cũng đi làm, chăm con, dọn dẹp nhà cửa, chợ búa bếp núc. Trong lúc con phơi quần áo, anh ấy rửa bát, không có gì nặng nhọc. Trong nhà, anh ấy là chồng, con là vợ. Con có phải osin của anh ấy đâu”.
Mẹ chồng tôi nghe xong, đứng phắt dậy. Trước khi về, bà nhìn chồng tôi đầy thất vọng: “Con thấy chưa? Nghe vợ con cãi mẹ chồng chưa? Việc học rất quan trọng, “cá không ăn muối cá ươn”…”.
Sau khi mẹ chồng bỏ về, chồng lên tiếng trách tôi: “Người hiểu không cần nói, người không hiểu nói có ích gì? Em biết tính mẹ còn nói lắm thế, định sau này không nhìn mặt nhau nữa à? Xem thế nào, chút nữa gọi điện xin lỗi mẹ đi”.
Mẹ chồng đối xử với tôi như vậy đã đành, sao chồng tôi cũng nói cái giọng điệu ấy? Tôi không câm, không điếc, chẳng lẽ mẹ chồng nói đúng, nói sai gì cũng im? Thay vì nói vài lời bảo vệ vợ, anh lại “im như thóc”, sau đó buông lời trách móc, bắt tôi xin lỗi mẹ.
Rốt cuộc, tôi đã sai cái gì?
Đau xót khi mẹ chồng bệnh tật vẫn phải gắng gượng "cứu" ngôi nhà
Dù vợ chồng tôi đã khuyên can, năn nỉ, mẹ chồng vẫn đòi chuyển đến nhà con trai cả để ở. Mà anh chồng, chúng tôi thừa hiểu anh ấy sống tệ đến thế nào.
Ảnh minh họa
Anh chồng tôi là kẻ ham ăn lười làm. Anh ấy làm công việc tự do nhưng cứ làm được 1 tuần thì nghỉ cũng phải nửa tháng, khi nào tiêu hết số tiền kiếm được mới chịu đi làm lại. Cũng vì bản tính lười biếng, thích hưởng thụ ấy mà vợ chồng anh cãi cọ rồi chị dâu quyết định ly hôn. Không có vợ kiểm soát, anh ấy càng bê tha hơn. Bố mẹ chồng tôi khổ tâm với con trai cả lắm.
Bố chồng sống chung với vợ chồng tôi; còn mẹ chồng sống với anh chồng, lo cơm nước cho anh ấy. Nửa năm trước, bà bị té ngã rồi liệt hẳn một bên người. Anh chồng suốt ngày chơi bời, rủ rê bạn bè về nhậu nhẹt, hát hò nên tôi bàn với chồng đưa mẹ về nhà mình chăm sóc. Chồng tôi tán thành ngay.
Nửa năm nay, chúng tôi chăm sóc, chạy chữa cho mẹ chồng khắp nơi. Nhờ đều đặn điều trị vật lí trị liệu nên hiện tại, mẹ chồng tôi đã đi lại được dù vẫn còn yếu ớt và chậm chạp. Nhưng dù sao, việc bà đi lại được đã là một sự cố gắng lớn của vợ chồng tôi. Trong nửa năm đó, anh chồng gần như không hỏi han đến tình hình sức khỏe của mẹ. Tôi cũng không trách anh ấy mà chỉ xem việc chăm sóc mẹ chồng là điều mình cần làm để báo hiếu thôi.
2 ngày trước, anh chồng bỗng đến nhà tìm mẹ chồng rồi thủ thỉ gì đó mà tối, bà đột ngột đòi về sống cùng với anh ấy. Vợ chồng tôi khuyên bảo mãi, bà vẫn một mực đòi chuyển đi. Bực mình, chồng tôi cáu gắt nói mẹ về bên ấy thì sẽ khổ, sẽ phải tiếp tục hầu hạ cơm nước cho một gã đàn ông đã hơn 40 tuổi. Mẹ chồng tôi ngồi lặng, rơm rớm nước mắt.
Mãi sau, bà mới nói không muốn trở thành gánh nặng của vợ chồng tôi. Hôm đó, anh chồng đến để hỏi tiền trả nợ nhưng bà không đưa, giờ bà đưa hết tiền tiết kiệm cho vợ chồng tôi giữ. Bà về nhà chỉ là để ngăn cản ý định bán nhà của con cả thôi. Mẹ chồng tôi sợ anh chồng túng quẫn, nợ nần chồng chất rồi làm những chuyện không hay.
Hiểu được tâm tư của mẹ chồng, tôi không cản bà nữa. Nhưng để bà về bên ấy, tôi chỉ sợ mẹ lại đổ bệnh hoặc khổ tâm, mất ngủ nhiều. Có cách nào để giữ mẹ ở lại nhà chúng tôi không? Và phải làm sao để anh chồng đừng bám víu vào người mẹ già nữa đây?
Chỉ một lần ăn trưa cùng mẹ chồng mà tôi thấm thía nỗi lòng của bà Rồi dòng họ ở quê sẽ cho là chúng tôi hắt hủi mẹ. Trưa nay mẹ chồng bỗng gọi tôi về ăn cơm cùng bà. Nhà tôi cách công ty 6km, không xa không gần nhưng tôi muốn nghỉ ngơi nên sẽ ăn cơm ở văn phòng rồi chiều tiếp tục làm việc. Song mẹ chồng đã gọi như thế thì tôi cũng...