Mẹ chồng ơi, con thật sự muốn coi mẹ như mẹ đẻ!
Từ ngày về làm dâu nhà mình, con đã gồng mình lên, cố gắng. Con biết, nếu như chỉ cần con làm trái ý mẹ một lần, mẹ sẽ khó chịu, cau có.
Con, sinh ra đã không có mẹ, vì mẹ con mắc bệnh và mất từ sớm. Con đã chịu bao khổ sở, thiệt thòi. Nhìn chúng bạn có gia đình đầy đủ, con lại khát khao biết bao nhiêu. Bao năm nay, con đã đợi, đã chờ, đã mong từng ngày sẽ được gọi một tiếng mẹ tha thiết, nhưng, đó chỉ là ở trong giấc mơ. Cho đến ngày con yêu anh ấy và được về ra mắt mẹ. Con thật sự cảm thấy mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, gần gũi. Mẹ vui vẻ đón chào con, mẹ ăn nói nhã nhặn, dễ nghe khiến con cảm thấy thật hạnh phúc. Nếu như con và anh đi đến kết hôn, con có thể sẽ được gọi tiếng mẹ…
Từ ngày về làm dâu nhà mình, con đã gồng mình lên, cố gắng. Con biết, nếu như chỉ cần con làm trái ý mẹ một lần, mẹ sẽ khó chịu, cau có. Mẹ vốn là người cầu toàn nên không muốn con dâu làm việc bừa bộn, sai ý mẹ. Mẹ vốn là người hơi kĩ tính nên chuyện gì mẹ cũng muốn con phải hỏi ý kiến mẹ. Và dần dần, mẹ trở nên khó khăn với con trong mọi việc. Mẹ để ý con từng tí một. Con làm việc không vừa ý thì mẹ khó chịu, cau có, bực mình. Mẹ mang chuyện con dâu đi nói với hàng xóm, rằng con vụng về, lười biếng. Mẹ không bao giờ dành cho con một lời khen nhất là khi con ăn mặc xinh đẹp đi làm. Có xinh đẹp cũng sẽ thành kệch cỡm trong mắt mẹ.
Con đi dép cao, mặc váy ngắn, mẹ cũng khó chịu. Mẹ bảo, nhà này không có người ăn chơi như thế, nhưng trước giờ con đều như vậy và chuyện đó cũng đâu có gì quá đáng. Ngày về ra mắt gia đình mình, con cũng đi dép cao, cũng váy ngắn, mẹ còn khen con mặc đẹp, còn bảo con gái nên đi dép cao cho thướt tha đó thôi. Con hiểu, khi làm dâu sẽ khác với khi về ra mắt nhưng không ngờ, mọi thứ lại trở nên khó khăn thế này.
Con cố gắng nấu những món ăn ngon, lạ miệng cho nhà mình nhưng mẹ lại bảo, con thật sự không biết nấu nướng, bày vẽ mệt người. Mẹ chê các món con nấu và không muốn ăn. Con muốn cố gắng để có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe của mẹ thì mẹ bảo con giả tạo, mua một hộp sữa mà kêu ca suốt ngày. Cái con kêu với chồng con là tiêu pha tốn kém chứ con nào có ý nói mua sữa cho mẹ tốn kém đâu. Vợ chồng con có bao nhiêu khoản, con nào kể một hộp sữa. Nếu con nghĩ tốn, con đã chẳng mua cho mẹ chứ đâu cần làm rồi, rồi lại than vãn?
Video đang HOT
Con dù ốm cũng cố gắng gọn gàng tươm tất mọi việc. Dù ốm cũng phải dọn dẹp sạch sẽ mỗi sáng, cũng phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Con đâu có lười biếng gì. Vậy mà, suốt ngày mẹ kêu ca, suốt ngày mẹ càu nhàu, khó chịu… Mẹ à, con thật sự đang cố gắng rất nhiều, con muốn được coi mẹ như mẹ, được gọi tiếng mẹ thân thương mà bao nhiêu năm nay con đã không được gọi.
Con muốn được nằm cạnh mẹ mỗi lúc mệt, muốn được nhổ tóc bạc cho mẹ, muốn được tâm tình những câu chuyện về vợ chồng con. Nhưng khi con chê chồng 1 câu thì mẹ lại bênh con trai mẹ rồi nói con này nọ. Con đâu phải là cố ý chê anh ấy, chỉ là cũng là phụ nữ với nhau, con muốn chia sẻ với mẹ chuyện chồng, chuyện vợ… Vậy mà, mẹ không cho con cơ hội để gần gũi, lúc nào mẹ cũng giữ khoảng cách với con.
Mỗi ngày đi làm về, mệt mỏi chán chường, con chỉ muốn được mẹ chuẩn bị cơm nước, được mẹ lo cho như mẹ ruột. Được mẹ hỏi han một câu là con có chuyện gì, đi làm có mệt không, được mẹ chiều chuộng cưng nựng. Nhưng mẹ đâu có làm thế với con. Chỉ là những câu hỏi trách móc và soi mói, để ý. Con mệt lắm rồi mẹ ơi!
Giá như, mẹ chồng nào cũng có thể coi con dâu như con gái thì con dâu đã chẳng phải gồng mình lên sống trong nhà chồng, đã chẳng phải khát khao được ra riêng. Rồi sẽ không có chuyện bố mẹ chồng khó chịu vì con dâu đưa con trai họ ra ngoài ở. Con muốn gần gũi nhưng mẹ thì không. Đó là do mẹ. Bao năm nay con khát khao được gọi một tiếng mẹ thân thương nhưng tất cả vẫn chỉ là sự khách sáo, cứng nhắc, khuôn phép. Mẹ ơi, bao giờ, mẹ mới cho con cơ hội, bao giờ, mẹ mới thôi tư tưởng mẹ chồng nàng dâu trong nhà mình?
Theo Khám phá
Giữ lại em đi
Chiều bận chút việc còn dang dở, em phải về muộn hơn ba mươi phút. Chừng ấy thời gian thôi cũng đủ khiến đường về nhà mình tắc nghẽn.
Em hoàn toàn bất lực khi mắc kẹt trong cả một đám đông hối hả, vội vàng, đang cố về nhà cho kịp bữa tối. Tất cả mọi người đều ngán ngẩm, thở dài khi không biết làm cách nào để thoát ra khỏi nơi mình đang đứng. Em khóc dở khi cứ vô tình bị người trước, người sau cuốn đi theo một con đường không định trước.
Trời tối mịt, đèn đường không có, cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm với em. Em không thể hình dung ra nên đi tiếp thế nào. Em mất phương hướng. Em gọi điện cho anh hơn chục cuộc điện thoại, nhưng anh không nhấc máy. Anh vẫn vậy, trong những lúc em cần anh nhất, thì chẳng mấy khi gọi được cho anh. Tủi thân, em khóc.
Và ngay khi bình tâm lại được, thì em đã lại lạc đường thêm nữa. Em quay sang tìm một người đi đường để hỏi. May thay, có một anh cùng đường với em và hứa sẽ đưa em về đến gần chung cư nhà mình. Giây phút ấy, em như người chết trôi vớ được cọc, à không, nói lãng mạn hơn một chút, thì em thấy mình là nhân vật nữ chính trong các phim siêu anh hùng. Ít nhất, trong thời điểm đấy, anh ấy là người hùng với em.
Em phút chốc quên đi những công việc không tên còn đợi mình ở nhà, quên đi người chồng cằn cỗi lúc nào cũng chỉ biết hỏi vợ những câu đại loại như: "Tối nay ăn gì?", "Áo quần của anh đâu?", "Sao nền nhà bẩn thế?"... và tận hưởng khung cảnh nên thơ đang có.
Nghĩa là, em đang say nắng người bạn đường bên cạnh. Bởi người ấy nhẹ nhàng thăm hỏi, thi thoảng lại chỉ cho em thứ này thứ kia, không coi em là một người phụ nữ đã có chồng, mà đối xử với em như một cô gái xinh đẹp, ngây thơ vô cùng. Rồi em thấy có lỗi với anh quá, khi tự dưng trái tim em lại rộn ràng vì một người đàn ông khác.
Anh chàng đẹp trai ấy khiến em lâng lâng, khiến em như tìm gặp lại trái tim non nớt của mình bốn năm về trước, từ cái thuở chưa quen anh, vẫn đang ngồi lựa lựa những vệ tinh xung quanh để xem ai là hợp với mình nhất. Nếu em gặp anh chàng này hồi đấy, thì chắc là anh không có cửa để làm chồng em đâu.
Nhưng anh là chồng em rồi, nên em thật là sai khi còn ngồi đây lựa thêm chi nữa. Em nên biết bằng lòng với hiện tại, và cố gắng để không phá vỡ gia đình mà em đang có. Em là của anh, em phải có trách nhiệm với điều này, em biết. Nên dù trái tim em đang xôn xao, đang muốn nán lại những cảm xúc mà mình đang có, thì cũng phải cố mà dừng đi thôi.
Em quay sang cám ơn người bạn đồng hành, bảo rằng đoạn đường này em quen lắm rồi, và em đã có thể về nhà một mình. Chồng em đang đợi. Nghe vậy, người ta dành cho em một nụ cười đầy thân thiện rồi nói tạm biệt. Nụ cười, ánh mắt ấy, lại khiến em thêm lần rung rinh nữa. Em tự hứa, xuyến xao như vậy là đủ rồi. Em phải về với thực tại.
Em say nắng, lỗi của em. Nhưng anh biết không, nếu anh quan tâm em hơn một chút, thương em hơn một chút thì mọi chuyện đã không tệ đến vậy. Em muốn trong những câu chuyện của cuộc đời em, anh là nhân vật nam chính chứ không phải ai khác. Nên em ước gì anh có thể nhấc điện thoại mỗi khi em cần, bớt cộc cằn đi một chút, giá như biết giúp đỡ em trong việc nhà, đừng ỷ lại tất cả vào em. Và đừng khiến em cô đơn ngay cả khi đang ở bên cạnh anh.
Anh đừng làm em chán anh như thế nữa. Đừng gào lên: "Em đi đâu mà giờ này mới về?", khi em vừa cố gắng lắm mới có thể vứt bỏ được những hoang mang để quay trở về với anh. Gần mười cuộc gọi nhỡ của em mà anh cũng không gọi lại lấy một lần. Và bếp núc thì vẫn nguội tanh như vậy để đợi em lao vào nấu bữa tối, dù đã rất muộn.
Ngay giờ phút này, em lại muốn đi hoang. Nhưng, anh làm ơn giữ trái tim em lại đi, được không?
Theo Dân Trí
Vừa nhìn thấy vết bớt trên vai tôi, anh đã tái mặt, la hét trong điên loạn Mặt Tùng bỗng tái mét lại, rồi Tùng la hét ầm ĩ trong điên loạn. Hoa còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tùng đã nhanh chóng kéo Hoa và xe và chở thẳng về nhà mình. Mãi tới tận khi Hoa tốt nghiệp đại học mới được biết về thân thế thực sự của mình. Thì ra Hoa không phải là con...