Mẹ chồng hùng hổ tuyên bố “đưa thẻ lương đây, đảm bảo được ăn ngon mà còn dư tiền” và kết quả khiến bà méo mặt
“Chưa hết tháng đã hết tiền là không thể chấp nhận. Chị chi tiêu phá mả thế thì tiền núi cũng hết. Từ tháng sau đưa lương của vợ chồng anh chị đây tôi cầm…” – mẹ chồng Hương sồn sồn mắng.
Cuộc sống của vợ chồng Hương đảo lộn từ khi có mẹ chồng và em gái của chồng lên đây ở. Ban đầu, chỉ có em gái lên Hà Nội ăn học. Hương và chồng đã phải nhận nuôi em ăn ở miễn phí. Nhưng một thời gian sau, mẹ chồng Hương cũng khăn gói lên đây ở, với lý do coi cháu và chăm con gái.
Kể thu nhập của vợ chồng Hương cao thì không sao, đằng này cả 2 người mới được gần 20 triệu. Trong đó đã phải thuê nhà hết 5 triệu, chi phí ăn uống – sinh hoạt hàng tháng cũng ngót nghét 5 triệu, số còn lại lo tiền học và bỉm sữa cho con. Thành ra cuộc sống của 2 vợ chồng cũng chẳng dư giả là mấy!
Cuối tháng trước, phải đóng tiền học cho con nên Hương bí tiền. Cô mới thủ thỉ với chồng: “Mai anh bắn thêm cho em 2 triệu nhé. Tận mùng 5 em mới có lương mà tiền ăn hết rồi”. Ai ngờ những câu nói đó lại bị mẹ chồng nghe thấy.
Bà phi vào phòng, sồn sồn mắng con dâu: “Chị ăn tiêu như phá mả vậy? Chưa hết tháng đã hết tiền. Mà bảo ăn cao lương mỹ vị thì tốn chứ ăn rau, ăn thịt bình thường thì tốn cái gì? Chi tiêu như thế thì tiền núi cũng hết.
Thế này đi, từ tháng sau đưa tiền lương của vợ chồng anh chị đây tôi giữ. Tôi mà quản chi tiêu, kiểu gì mỗi tháng cũng để ra được 2-3 triệu. Không những thế cả nhà còn được ăn uống đầy đủ ngon lành. Chứ chị tiêu pha thế này, sạt nghiệp mất thôi. Phải thương chồng mình đi làm vất vả mới kiếm được tiền chứ?”.
(Ảnh minh họa)
Đây không phải lần đầu mẹ chồng mắng Hương chi tiêu hoang phí. Từ ngày bà lên đây, lúc nào cũng dòm ngó xem con dâu tiêu tiền thế nào. Đã không ít lần bà phàn nàn, thậm chí còn gọi thẳng về cho bố mẹ đẻ của Hương trách họ ngày xưa chiều con quá, giờ đi làm vợ nhà người ta vẫn giữ thói “tiểu thư” cũ. Hương nghe thấy mà lộn ruột, nhưng vì chồng ngăn cản nên cô không cãi trả.
Nhưng hôm nay Hương chẳng nhịn nhục nữa. Cô mỉm cười nói luôn với mẹ chồng: “Vâng. Thế từ tháng sau tiền lương của 2 vợ chồng con sẽ đưa cho mẹ giữ ạ. Tổng cộng là 14 triệu. Lương con đi làm là 7 triệu. Mỗi tháng anh Lộc đưa con 7 triệu, còn lại để chi tiêu cá nhân. Trừ tiền nhà 5 triệu, tiền học của cháu 4 triệu thì còn lại là tiền ăn, tiền sinh hoạt và bỉm sữa cho bé Bi ạ”.
Thế là từ hôm đó, mẹ chồng Hương giữ tiền chi tiêu của cả nhà. Hương lại càng nhàn hạ, mỗi chiều tan tầm, chẳng phải mải mốt đi chợ, mà chỉ việc về thẳng nhà, có món gì nấu món đó.
Video đang HOT
Gần 1 tháng sau, thực tại cũng chẳng khác gì lúc Hương giữ tiền là mấy. Những bữa thịt cá bắt đầu ít dần, thay vào đó là rau, trứng và đậu. Một hôm đi làm về, Hương thấy em chồng làu bàu với mẹ: “Sao mẹ bảo mẹ quản tiền thì sẽ dư giả với được ăn ngon. Thế mà con chỉ thấy ăn rau, với đậu thế này. Con ngán tận cổ rồi mẹ ạ”. Mẹ chồng quay ra mắng nó: “Không ăn được cũng phải lặng ngắt. Tao còn phải lấy cả tiền riêng ra bù vào rồi đây này. Không ngờ tiền ăn uống mà tốn thế. Đến chóng cả mặt”. Em chồng Hương bĩu môi: “Tưởng mẹ thế nào chứ…”.
(Ảnh minh họa)
Tối hôm trước hết bỉm của con, Hương ung dung sang phòng mẹ chồng xin tiền. Cô thấy bà đang cầm trên tay 600.000 đồng, cẩn thận đếm từng ngày còn lại cho đến ngày mùng 5 (ngày Hương lĩnh lương). Cô thấy vừa thương vừa buồn cười mẹ chồng, nhưng mà kệ, phải cho bà 1 bài học. Hương vào phòng nói mẹ đưa cho 400 đi mua bỉm cho cháu mà mặt mẹ chồng “ngắn tũn”.
Sáng sớm hôm nay, Hương sang đưa cho mẹ tiền lương của 2 vợ chồng thì bà nhất quyết không giữ nữa, ái ngại nói với cô: “Thôi, giờ mẹ hiểu con chi tiêu thế nào rồi. Từ nay mẹ không trách con chi tiêu hoang phí nữa. Trước mẹ mắng con cũng là lo cho cuộc sống của 2 vợ chồng mày mà thôi. Thứ 4 này mẹ cũng về quê, nhà cửa bỏ bê lâu cũng không được. Mẹ sốt ruột lắm”.
Hương biết thừa bà đang xấu hổ về câu tuyên bố cách đây hơn 1 tháng. Nhưng cô không làm khó dễ mẹ chồng nữa. Bởi bà cũng đang ân hận rồi.
Em chồng ở nhờ không góp tiền cũng chẳng góp sức lại đòi ăn sang, tôi phũ phàng tuyên bố 1 điều khiến "bà cô" cuốn gói đi thẳng
Em chồng ở ké 1 phòng tôi cũng đồng ý. Nhưng con bé không chịu làm gì, cũng chẳng đóng góp đồng nào thì tôi không thể chấp nhận được.
Cách đây 3 tháng, mẹ chồng gọi điện bảo chúng tôi cuối tuần về có việc hệ trọng liên quan tới cô em chồng. Tôi chắc mẩm cô ấy ra trường, có lẽ muốn cưới. Thế nên tôi cũng chẳng dám chậm trễ. Ngay chiều thứ 6 làm xong, 2 vợ chồng đón con rồi đánh xe về quê tức thì.
Hóa ra, mọi chuyện chẳng như tôi nghĩ. Cô em chồng đã học xong. Và hiện giờ cô ấy muốn lên thành phố học nghề phum xăm thẩm mỹ. Xưa nay nó học ở quê nhưng giờ nằng nặc muốn ra phố. Mẹ chồng thì hay lo. Và bà gọi ngay vợ chồng tôi về đón em lên để dễ bề chăm sóc, dạy bảo cô ấy. Tôi khá sốc. Còn chồng tôi có vẻ biết trước, chỉ hỏi thêm 1 số thông tin.
Rơi vào tình huống này đương nhiên tôi cũng khó xử. Em chồng chỉ lên học cỡ 6 tháng tới 1 năm mà không cho ở thì không được. Nhưng nếu ở thì rất dễ xảy ra mâu thuẫn, tình cảm chị dâu - em chồng lại toang thì sao? Chưa kể chi phí ăn ở, sinh hoạt tính thế nào?
Tôi cố câu giờ bằng 1 loạt câu hỏi khác, nhưng sau cùng vẫn phải đưa ra quyết định. Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đang mong chờ của mẹ chồng, đành chịu thiệt về mình và rành rọt bảo:
- Vâng, nhà con cũng còn 1 phòng của bé Tít. Tuy đang để rất nhiều đồ đạc của bé, song dọn dẹp lại thì cũng ở tạm, không vấn đề. Chúng con cũng chẳng giàu có gì, nên mong là cô không chê chúng con ăn uống đạm bạc.
Và vợ chồng con cũng không lấy tiền ăn uống, điện nước gì của cô hết. Nhưng con cũng mong cô ấy rảnh rỗi thì chịu khó đỡ đần vợ chồng con chuyện cơm nước, nhà cửa, trông cháu nữa mẹ ạ.
- Ôi giời, chuyện nhỏ con dâu ơi. Đã lên đó thì phải phụ anh chị chứ. Các con cứ mặc sức dạy bảo em nó. Mới ra trường nên còn lơ ngơ lắm, nó chả biết làm gì đâu. Hai đứa dạy lại càng tốt, ít nữa mẹ gả nó đi đỡ phải lo lắng.
Lại thêm cô em chồng cũng cười ngọt xớt, bảo tôi:
- Chị dâu yên tâm. Em ra đó tuy là học nghề song cũng có tiền. Dù không nhiều nhưng em cũng sẽ góp thêm vào với anh chị, chứ ai lại ăn không mà. Em hơi vụng nhưng được cái chăm chỉ và biết điều...
(Ảnh minh họa)
Và từ đó tới giờ, tôi chung sống với em chồng. Tuy nhiên, cuộc hội thoại tối hôm đó tôi nhớ như in, còn em chồng hình như quên hẳn. Mà tôi còn nghi ngờ đó là nhân cách khác của con bé nói chứ chả phải nó nói.
Cụ thể, em chồng tới nhà tôi thì như 1 con người khác vậy. Trước kia cũng ngoan ngoãn nhưng ra thủ đô gặp bạn bè ăn chơi nó cũng đú đởn theo. Cái chuyện nó ăn mặc, tóc tai tôi không nói đi. Vì dù sao nó cũng làm về lĩnh vực làm đẹp. Nó xấu thì ai tin tưởng? Song nó lười và vô trách nhiệm là điều tôi bức xúc vô cùng.
Sáng, tôi phần đồ ăn, đi làm trước. Nó dậy ăn sạch nhưng chẳng rửa bát. Tối, tôi lại tự nấu cơm còn nó đi chơi tới 7h hơn, đúng bữa thì về. Ăn xong lại cười thảo mai:
- Anh chị ơi, em đau bụng quá. Hôm nay anh chị rửa bát hộ em nhá.
Nhưng không phải 1 lần. Bữa nào nó cũng kiếm ra cái cớ để đùn đẩy, trốn tránh đến mức chồng tôi còn phải quát. Nó vẫn chẳng sợ.
Và cái phòng của con trai tôi vốn xinh xắn là thế. Ở được 3 tháng vì lười dọn dẹp, vệ sinh, các góc tường mốc meo cả lên. Tôi vừa phát hiện ra hôm cuối tuần vừa rồi mà tức và xót của.
Tuy nhiên, đỉnh điểm là việc em chồng không góp được đồng nào mà đòi ăn sang. Tôi nấu mâm cơm bình thường như 2 vợ chồng vẫn ăn mà nó chê đạm bạc. Rồi nó bảo với mẹ là tôi cố tình làm thế để hất nó đi. Đã tốn thêm tiền mua thực phẩm lại bị mắng oan. Tôi giận vô cùng. Vụ đó nếu không phải chồng tôi bắt nó xin lỗi có lẽ tôi tống cổ nó ra ngoài rồi.
Và tối hôm kia, nó lại bĩu môi xong lầm bầm trong miệng chê mâm cơm cá kho, rau luộc, trứng rán và cà muối của tôi là "nhà quê, giàu mà ki kiệt". Khi tôi tức quá, hỏi lại thì nó bảo:
- Hôm nào chị mua mực, mua tôm, mua bề bề đi. Rẻ mà. Hoặc cả tháng cũng phải cho cả nhà ăn bữa cua, bữa ghẹ chứ. Toàn món nhà quê y mẹ nấu thế này... Em chẳng cả buồn chụp đăng story Facebook.
Tôi giận quá, mặc chồng giữ tay, đứng dậy chỉ mặt và phũ phàng tuyên bố:
- 3 tháng qua chị chịu cũng đủ rồi. Thôi giờ nói thẳng nhé, chứ nhắc nhở nhẹ nhàng hay bóng gió mãi cũng không ăn thua. Từ ngày mai, tiền phòng chị lấy rẻ 2 triệu. Em cầm 2 triệu ra thuê ngoài chả nổi căn tử tế đâu.
Tiền ăn thì mỗi tháng anh chị tốn cỡ 6-8 triệu dù đã nhận đồ tiếp tế bố mẹ 2 bên gửi lên. Chị tính rẻ em 2 triệu. Và ăn như hôm nay. Còn nếu em muốn ăn hải sản, ăn bữa nào mình chia tiền bữa đó. Riêng điện, nước, mạng, phí dịch vụ anh chị trả thay. Cũng người nhà mà. Em ok không?
Chị nghĩ mình cứ sòng phẳng lại dễ sống hơn. Em đi làm cũng có tiền mà. Thấy em mua sắm áo quần, mỹ phẩm toàn hàng hiệu đắt đỏ chứ đâu.
- Em...
- Chị... Chị không làm đúng những gì chị đã nói với cả nhà! Chị bảo không thu tiền mà 3 tháng sau đã lật mặt!
- Thế ai là người lật kèo trước hả em? Em bảo phụ chị mà em làm được gì? Tóm lại 4 triệu để sống được ở chung cư, cơm nước đầy đủ là quá nhẹ nhàng rồi đó.
Không rõ có phải vẻ mặt tôi quá căng thẳng không mà cả chồng và em chồng cũng phải im re. Nhưng ngay hôm sau, cô ấy dọn đồ ra khỏi nhà. Nó bảo sống cùng bạn nó. Còn tôi lại phát hiện em chồng ở cùng bạn trai. Tôi hơi hoang mang, liệu có khi nào xảy ra vấn đề gì thì lỗi lại tại mình hết không? Nhưng việc thu 4 triệu 1 tháng thì cũng đâu có gì quá đáng khi tôi bỗng dưng phải hầu thêm "bà cô bên chồng"?
Mẹ chồng bảo để có bầu thì cưới, nhưng khi tôi chửa thì bà "lật thế cờ" bàn điều kiện quá đáng Nghe yêu cầu của mẹ chồng tương lai, tôi sửng sốt, không thể chấp nhận nổi. Nhưng thái độ của chồng càng đẩy tôi vào sự nghi ngờ và giận dữ hơn. Chỉ còn một tháng nữa là tới ngày cưới nhưng tôi không sao vui nổi. Thậm chí tôi chẳng biết có nên cưới hay không? Tất cả cũng vì yêu cầu...