Mẹ chồng gọi các con về quê và dặn dò chia tài sản nhưng em dâu đã tuyên bố thẳng một câu đầy cay nghiệt làm ai nấy lặng thinh
Sau câu nói của em dâu, tôi thấy mẹ chồng quay đi chỗ khác lau nước mắt trông rất tội nghiệp.
Mẹ chồng tôi năm nay 70 tuổi, với các cụ già khác thì ở độ tuổi này đã xuất hiện dấu hiệu nhớ trước quên sau, lẩn thẩn, hành vi không còn kiểm soát tốt. Tuy nhiên mẹ chồng tôi lại cực kỳ minh mẫn, tỉnh táo. Đó cũng là một điều khiến con cháu mừng. Bà chẳng cần ai trông nom, vẫn khỏe mạnh ngày ngày ra vườn trồng, tưới rau, tự đi chợ cơm nước…
Một phần mẹ chồng khỏe mạnh là vì chế độ ăn uống, sinh hoạt, luyện tập thể dục thể thao điều độ. Nhưng phần nhiều chắc là do bà ấy may mắn luôn vượt qua mỗi khi gặp bệnh tật, tai nạn. Từ ngày về làm dâu, tính đến nay có lẽ đã được khoảng 15 năm, tôi từng đau lòng chứng kiến nhiều lần mẹ chồng gặp những vận xui, như trượt chân cầu thang, ngã do va chạm ngoài đường… tuy vậy trời thương, vẫn giúp bà tai qua nạn khỏi.
Những điều tốt đẹp kể trên của mẹ chồng là thứ mà con cháu nên học hỏi, noi theo. Tất nhiên mẹ chồng cũng có những tính cách khiến người khác khó chịu. Bà sinh được 3 con trai, 1 con gái. Chị cả đi lấy chồng xa không nói nhưng mẹ chồng coi 3 cậu quý tử như vàng, chẳng ai sánh được. Bà ấy luôn đặt con trai lên hàng đầu, mặc kệ tất cả những người xung quanh, ý tôi nói ở đây là con dâu.
Mẹ chồng thường bênh con trai và sẽ nói móc mỉa bóng gió để con dâu phải cảm thấy sợ, thậm chí là tủi thân. Trong 3 chị em dâu, tôi là tính hiền dịu nhất, sau đó đến chị dâu. Nhưng em dâu út là một người có cá tính mạnh, hay cãi mẹ, gắt gỏng, lớn tiếng.
Tôi biết với tính cách của mẹ chồng và em dâu sẽ thật khó để chung sống với nhau, nhưng cũng may mắn là họ chẳng cùng dưới một mái nhà, thành ra “nước sông không phạm nước giếng” chưa xảy ra mâu thuẫn gì quá lớn. Nhưng mới cuối tuần trước, em dâu đã làm nên một chuyện cực kỳ bất kính với mẹ chồng làm ai trong nhà cũng phải ngán ngẩm.
Chả là hôm đó mẹ chồng bỗng gọi các con về quê. Lâu lâu cả nhà chưa được tụ tập, cũng thấy nhớ cảm giác đoàn viên nên mẹ chồng mới hào hứng như vậy. Sau khi ăn uống, dọn dẹp xong, tất cả ngồi lại nói chuyện. Bố chồng đã mất nên trong nhà chỉ còn mẹ chồng. Một mình bà ấy sống lủi thủi đôi khi cũng buồn, các con bảo mẹ lên thành phố nhưng bà chẳng chịu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Lại nói, mẹ chồng đi chậm rãi từ trong nhà, mang ra một số giấy tờ gì đó và để hết lên bàn. Trong lòng tôi đoán ngầm hay là bà định nói chuyện gì đó về tài sản. Quả đúng thật như vậy. Mẹ chồng chia làm “3 phần lớn, 1 phần nhỏ”. Mỗi phần lớn cho 1 cậu con trai, 1 phần nhỏ để cho chị cả. Đến lúc chị cả lên tiếng “Tài sản của mẹ thì mẹ cứ giữ, chia vội làm gì?” thì mẹ chồng đáp ngay:
“Bây giờ mẹ già rồi, đi lúc nào không biết. Thôi thì cứ có đông đủ con cháu ở đây, mẹ chia như thế này cho sòng phẳng, không ai tị nạnh ai!”
Chưa dừng lại ở đó, mẹ chồng còn nhắn nhủ thêm:
“Mẹ mong là dù mẹ có thế nào thì các con vẫn phải yêu thương, đoàn kết với nhau. Anh em trong nhà giúp đỡ, bảo bọc nhau là nghĩa vụ rồi, đừng vì vài ba cái lợi mà tranh cãi mâu thuẫn.”
Mẹ chồng dứt lời chưa lâu, em dâu út lên tiếng. Câu nói của ả ta làm ai nấy lặng thinh:
“Gớm, nhà này mà anh em có cãi nhau thì cũng là do mẹ chứ ai! Mẹ khỏi lo, cứ sống bình thường thì chả có ai rảnh mà đi cãi nhau làm gì. Nay mẹ chia tài sản thế này, chúng con chẳng dám nhận luôn. Không người ngoài lại bảo con cái bất hiếu, lấy tài sản để úm mẹ chồng mình.”
Lúc ấy, tôi thấy mẹ chồng quay đi quẹt nước mắt. Tôi hiểu tâm lý này của hội “người già”. Bố mẹ đẻ tôi cũng là người lớn tuổi, hai ông bà cũng có nhiều khoảnh khắc chạnh lòng, tủi thân và suy nghĩ tiêu cực. Vậy nên họ mới muốn công khai chuyện chia tài sản để lỡ có ra đi đột ngột thì không hối hận.
Câu nói đó của em dâu vừa mang hàm ý mỉa mai, vừa nói sai thời điểm. Giờ đây trong nhà cứ mang một bầu không khí nặng trĩu. Tôi có nên đứng ra để dạy dỗ cho em dâu một bài học không, nếu còn nhân nhượng thì chỉ sợ sau này nó còn lấn áp các anh chị trong nhà…
Khi đang bàn chuyện chia tài sản, bố chồng đề nghị tặng anh hàng xóm mảnh đất 100m2 làm cả nhà choáng váng
Dù cho hai người con trai phản ứng rất dữ dội nhưng bố chồng vẫn muốn dành một mảnh đất cho anh hàng xóm.
Nhà chồng tôi có 2 trai và một cô em gái, tất cả đã lập gia đình. Mẹ chồng qua đời nhiều năm trước, hiện chỉ còn mỗi bố chồng sống ở quê. Gia đình bác cả và nhà tôi đang sống ở thành phố, còn cô út lấy chồng xa vài năm mới về một lần.
Thương bố chồng già ốm đau bệnh tật liên miên nên tôi bàn với chị dâu đưa bố lên thành phố chăm sóc. Ngay lập tức bị phản đối, chị bảo bố là của chung, em chồng cũng phải có trách nhiệm gánh vác. Với lại mấy anh con trai không có ý kiến gì việc gì chị em dâu phải ôm rơm nặng bụng.
Không muốn chị em dâu mâu thuẫn nên tôi cũng nghe theo những gì chị ấy nói và từ đó không nhắc đến chuyện chăm sóc bố chồng nữa.
Cách đây một tuần, bố chồng gọi điện cho chúng tôi về họp mặt gia đình để phân chia tài sản. Dù rất bận công việc và học tập nhưng tất cả con cháu đều cố gắng sắp xếp xin nghỉ về quê.
Nhìn thấy bố chồng xanh xao gầy đi trông thấy, chúng tôi sốc thật sự, tất cả cùng hỏi han sức khỏe. Nhưng bố giận dỗi nói: "Khi gọi điện báo tin bị bệnh thì chẳng anh chị nào về, vậy mà vừa nói phân chia tài sản về không thiếu một ai" .
Tôi ngớ người, đang định phản bác lại thì chồng kéo ra một góc nói là mấy hôm trước trong lúc đang đi công tác, anh Sự hàng xóm bên cạnh báo tin bố bị ốm phải nhập viện nhưng nhiều việc quá chồng quên mất.
Tôi ngớ người ra đang định phản bác lại thì chồng kéo ra một góc. (Ảnh minh họa)
Trong lúc tôi cảm thấy rất có lỗi thì chị dâu cả cao tay hơn nói đúng lúc bố chồng nằm viện thì anh cả bị ốm sốt. Vừa lo chồng vừa lo chăm 2 đứa con nên chị dâu không thể về quê được. Chị ấy nói dối mà không chớp mắt làm tôi phát sợ.
Bố chồng thở dài rồi nói là gia đình có 2 mảnh đất rộng 400m2, sau khi bố mất sẽ chia làm 4 phần bằng nhau. Bố bảo trai gái cũng chia đều như nhau, một phần còn lại là của bố.
Anh cả nói bố mất rồi giữ đất để làm gì? Bố bảo sẽ tặng cho anh Sự hàng xóm tốt bụng hay giúp đỡ mỗi khi khó khăn. Bố bảo suốt 3 năm nay vợ chồng anh ấy coi bố như người thân. Hằng ngày thường nấu cơm đưa qua, tháng nào anh Sự cũng xin nghỉ một buổi chở bố đi bệnh viện khám định kỳ. Đợt vừa rồi bố bị ốm, anh chị đã thay nhau chăm sóc bố trong bệnh viện.
Bố bảo công ơn của anh chị ấy rất lớn nên sẽ dành tặng một phần thừa kế. Ngay lập tức anh cả và chồng tôi phản đối, người ngoài tốt đến mức nào thì cũng không có máu mủ ruột thịt nên không thể trao quyền thừa kế được.
Cả gia đình chồng cãi nhau inh ỏi, không ai chịu ai mà tôi bất lực. Theo mọi người bố chồng tôi có nên làm như thế không?
(huongnhan...@gmail.com)
Mẹ chồng đồng ý cho vay 200 triệu mua nhà nhưng điều kiện bà đưa ra lại khiến em phát hoảng Làm dâu mà ngồi nói tay đôi với mẹ chồng nữa thì chỉ có ăn mắng. Thế là em lấy cớ nhà có việc để về. Cưới nhau được 3 năm rồi mà hai vợ chồng với đứa con cứ chen chúc nhau trong cái nhà trọ nhỏ cũng khiến em suy nghĩ nhiều lắm. Giờ mới có một đứa con đã chật...