Mẹ cho tôi 500 triệu vốn làm ăn nhưng nhà thông gia bắt “tự nguyện” giao nộp
Nửa đêm chị gọi điện khóc dấm dứt vì tủi thân nhưng nhất quyết không chịu đưa tiền mồ hôi nước mắt của mẹ mình cho nhà chồng!
Tôi để ý nhà nào có hai chị em thì kiểu gì cũng có một đứa hiền lành như cục đất và một đứa lì lợm, rách giời rơi xuống. Nhà tôi là một điển hình như vậy.
Tôi và chị gái hơn kém nhau có 3 tuổi nên gần như chẳng có có cách biệt gì mấy. Từ tiểu học cho đến đại học chúng tôi đều chọn chung một trường, chỉ khác là bà chị cứ gần tốt nghiệp thì cô em mới vào trường mà thôi.
Tuy cùng một nền giáo dục từ nhà cho đến trường như vậy nhưng tính cách hai chị em tôi lại khác nhau vô cùng. Chị gái tôi hiền lành như một cục đất, đi học lúc nào cũng bị bắt nạt, trong khi đó tôi lại tai quái vô cùng, không bao giờ chịu thua thiệt ai cái gì,
Tôi ăn tốt nên mập mạp hơn chị Tâm rất nhiều, học cùng một trường với nhau nên không ít bận tôi chứng kiến chị bị đám bạn trong lớp bắt nạt. Cũng một phần vì vậy mà tôi càng ngày càng đanh đá ghê gớm, hễ đứa nào động vào chị là tôi sẵn sàng tư thế chiến đấu ngay lập tức.
Đến ngay cả chuyện yêu đương của chị tôi cũng không ít lần phải ra mặt, tại cái tính chị hiền quá, lành quá nên thành ra toàn nhận phần thiệt về mình.
Chị tôi lấy chồng cũng không hẳn là sớm nhưng tôi thì luôn nghĩ chị quá vội vàng. Vội vàng là vì chị chưa thật sự đủ kiên quyết và mạnh mẽ để vượt qua những câu chuyện “drama” khó mà tránh khỏi ở nhà chồng. Và tôi thì đã lờ mờ nhận thấy gia đình chồng chị có vẻ như cũng chẳng phải dạng vừa.
Video đang HOT
Tôi biết chị chịu thiệt và uất ức nhiều khi về làm dâu nhà ấy nhưng nhất quyết không chịu tâm sự với ai. Tính chị Tâm xưa nay lúc nào cũng vậy, cái gì cũng cam chịu, chịu đến khi không thể chịu được nữa thì tức nước vỡ bờ, lúc ấy chẳng ai có thể hàn gắn được mối quan hệ mà chị đã quyết định buông bỏ.
Chị Tâm nhà tôi lấy chồng được hơn 3 năm thì phải nghỉ việc vì công ty chị đang làm không thể trụ nổi qua đợt biến động kinh tế. Chị là người biết tính toán và tiết kiệm nên cũng dành dụm được một khoản tiền kha khá. Đợt này chị đang tính mua nhượng quyền của một thương hiệu trà sữa nổi tiếng để kinh doanh buôn bán cho chủ động.
Mẹ luôn tin tưởng chị và cũng biết chị là người có khả năng kinh doanh buôn bán. Chắc chắn để đi đến quyết định này chị cũng đã tìm hiểu rất kỹ thị trường rồi chứ không phải quyết định theo hứng thú như tôi.
Bởi vậy mà mẹ quyết định cho chị thêm một ít tiền gọi là góp vốn cho chị dư dả kinh phí để khởi đầu làm ăn. Tôi nghe mẹ nói vậy liền gật đầu ngay lập tức. Số tiền mà mẹ và bố quyết định cho con gái lớn là 500 triệu.
Chuyện không có gì đáng nói nếu như không có một buổi chiều chị bỗng nhiên chuyển gần 800 triệu vào tài khoản của tôi và nhờ tôi giữ hộ. Lúc này tôi đã đinh ninh có chuyện gì không vui vẻ gì rồi nhưng biết chị đang phải lo giải quyết việc gì đó nên cũng không gặng hỏi.
Tối hôm qua chị gọi điện cho tôi khóc dấm dứt và bảo tôi đến nhà chồng đón chị. Tôi lập tức có mặt ngay, để bà chị lành như cục bột này của tôi phải khóc uất ức như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không đơn giản.
Thì ra, vừa nghe lỏm được chị tôi vừa nhận khoảng tiền lớn từ nhà đẻ, nhà chồng chị liền xúm lại họp gia đình và muốn chị “ tự nguyện” giao nộp ra một khoản để lo cho em chồng đi du học. Họ cho rằng thuyền theo lái gái theo chồng, chị phải có trách nhiệm lo cho em gái của chồng mình.
Đương nhiên là chị Tâm không chịu nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói rằng số tiền này là tiền nhà ngoại cho vay để làm ăn, sớm muộn gì cũng phải trả lại nên nếu bố mẹ chồng muốn lấy để lo cho em gái đi du học thì phải có giấy tờ viết rõ thời điểm trả lại cho bên thông gia.
Thế là từ mẹ chồng, chồng, em chồng, họ hàng nhà chồng cùng xúm lại nói chị chẳng ra gì. Nếu đã chỉ nghĩ đến nhà ngoại như thế thì sẽ bắt con trai nhà họ viết đơn ly hôn để lấy vợ mới.
Tôi vẫn nghĩ chị Tâm sự im lặng cam chịu, ai ngờ chị đồng ý luôn. Mặc dù khóc nức nở vì vừa tủi thân vừa uất ức nhưng chị dứt khoát đứng dậy đi thẳng lên phòng sắp xếp đồ rồi gọi em gái đến đón.
Tôi đoán rằng chắc hẳn trong suốt 3 năm ở nhà chồng, chị tôi cũng chịu nhiều chuyện rồi, đây chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Thế nhưng tôi nghe kể lại thôi cũng không thể nào hiểu nổi sao trên đời lại có một nhà chồng vô liêm sỉ đến như vậy!
Thông gia giàu có tặng túi quà, mở ra tôi hoảng hốt
Mở món quà thông gia gửi, tôi lập tức gọi điện cho con gái rồi nghe tiếng khóc thút thít đầu dây bên kia.
Ngày con đưa người yêu về ra mắt, tôi mừng rơi nước mắt. Nuôi con từ tấm bé, đầu tư tiền bạc cho con ăn học, tôi chỉ mong có ngày con tìm được công việc và tấm chồng tốt.
Chúng tôi còn vui hơn khi biết con rể tương lai là con nhà giàu, bố mẹ buôn bán lớn, có nhiều của cải. Trong lòng tôi chắc mẩm, con gái về nhà người ta sẽ được sống trong nhung lụa, ở nhà lầu, đi xe hơi.
Đúng như dự đoán, đám cưới diễn ra tại khách sạn hạng sang, quan khách đến rất đông. Nhìn đám cưới, ai cũng hiểu gia đình nhà trai phải hoành tráng thế nào. Tất cả tiền cưới hỏi, nhà trai chi trả, chúng tôi không phải lo.
Thương con gái lấy chồng giàu lại chịu cảnh éo le. Ảnh minh họa. Nguồn: Sohu
Thế nhưng vào khoảnh khắc MC gọi tên bố mẹ lên sân khấu để ra mắt khách mời, chồng tôi không được nhắc đến. Lý do MC đưa ra: "Bố cô dâu đang ốm nên không xuất hiện trong sự kiện trọng đại này của con gái được. Mời mẹ cô dâu và bố mẹ chú rể lên sân khấu". Trong khi đó chồng tôi ngồi ngay phía dưới khán đài, chỉ mong được lên cùng con.
Con rể giải thích vì bố vợ đi đứng không tiện, một chân phải chống nạng vì di chứng tai nạn ngày trước nên nhà trai không muốn mời ông lên sân khấu.
Sau lễ cưới của con, tôi nghĩ ngợi rất nhiều, con cũng tủi thân khóc. Nhưng vì con, người làm mẹ đành nuốt nước mắt vào trong, chấp nhận tất cả. Những ngày đó tôi luôn sống không yên. Lúc nào tôi cũng lo con có vui không, có khỏe không, có được lòng bố mẹ chồng không? Nhưng lần nào gọi lên tôi cũng nhận lại câu trả lời: "Con rất khỏe, mẹ không phải lo cho con nhé!".
Hơn 2 năm con ở nhà chồng, tôi chưa từng lên chơi bởi chưa nhận được lời mời nào từ thông gia. Cách đây mấy hôm, hay tin con gái ốm nằm viện không có người chăm, tôi phải vội vàng lên.
Hơn một tuần sau, con được xuất viện. Tôi đưa con về nhà chồng nghỉ ngơi. Bữa cơm cùng thông gia thịnh soạn nhưng trong lòng tôi thấy khó chịu vì thái độ của mọi người dành cho mình. Thông gia liên tục giục tôi ăn món này, món kia, không ngừng quảng cáo nhà mình bữa nào cũng ăn uống đầy đủ như vậy.
Mẹ chồng của con gái nói như thể gia đình chúng tôi chưa từng được ăn ngon như vậy. Rồi bà còn hết mực ca tụng sự đối đãi của mình dành cho con dâu.
Hôm đó, trước khi ra về, thông gia còn gói cho tôi một bọc quà, miệng liên tục cười nói. Vì phép lịch sự tôi cũng nhận. Nhưng vừa về đến nhà tôi vội mở ra xem rồi hốt hoảng.
Tất cả những món đồ trong túi đó là đồ tôi mang từ quê lên biếu nhà thông gia. Gia đình họ gửi lại không sót một món nào. Kèm theo đó là một bức thư tay nhắc nhở thông gia không được hỏi chuyện cháu chắt.
"Bà thông gia ạ, hôm nay tôi mới nói cho bà một sự thật vì sao tôi lại đồng ý cho con trai lấy con gái của bà. Con trai tôi không thể sinh con nên tôi mong bà từ nay không hỏi chuyện bầu bí, cháu chắt. Con gái bà chắc không dám nói chuyện này vì tôi cấm nó. Hôm nay, mọi chuyện đã rõ ràng, bà có quyền lựa chọn.
Con gái bà vẫn có thể làm dâu nhà giàu nhưng phải chấp nhận xin con nuôi và không bao giờ được nói ra bí mật. Hoặc tôi sẽ trả lại con gái về cho bà. Nếu không vì con trai tôi khăng khăng cưới nó thì không chắc con gái bà đã được sống cuộc sống nhung lụa này. Còn nữa, từ nay bà lên chơi với cháu, mong bà không mang đồ ở quê lên. Gia đình tôi không quen ăn những đồ như vậy, bà thông cảm".
Những lời của thông gia như dao cứa vào tim người làm mẹ như tôi. Vừa bốc máy gọi cho con, tôi đã nghe tiếng khóc nức nở. Tôi hiểu những ấm ức mà con trải qua. Tôi hiểu tại sao bấy lâu nay con không dám mời mẹ lên nhà chồng mình.
Hôm sau, tôi thuê xe lên tận nhà thông gia đón con gái về chơi. Tôi hi vọng thời gian này, con sẽ bình tâm lại, suy nghĩ kĩ tất cả mọi việc. Nhìn con tiều tụy, lòng tôi đau đớn vô cùng. Tất cả những chuyện ngày hôm nay cũng tại người làm cha mẹ như tôi. Bởi chúng tôi quá kì vọng vào con, bởi chúng tôi luôn ép con phải lấy chồng giàu. Giờ đây con khổ, tôi sẽ làm tất cả để cưu mang con, chuộc lại lỗi lầm của mình.
Khi bà thông gia thích "phủ đầu" Trên mạng lâu lâu lại có một bức tâm thư quanh mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Không ai rõ thực hư những nội dung này thế nào, nhưng rất nhiều người tham gia bình luận. Bức tâm thư mẹ đẻ gửi thông gia trên một trang Facebook Cách đây chưa lâu, một trang Facebook đăng bài viết "Tâm thư mẹ...