Ly dị vì vợ ‘dao kéo’ quá đẹp
Vợ chồng rạn nứt, cãi nhau liên tục. Không hiểu sao càng ngày tôi càng thấy vợ đỏng đảnh, khó ưa, không thể nào chấp nhận được.
Mỗi lần ngắm vợ kĩ càng là một lần tôi gặp ác mộng. Ác mộng vì mơ những giấc mơ kinh hoàng, giấc mơ vợ cặp bồ, vợ ngoại tình, vợ coi tôi không ra gì và giấc mơ, vợ thành ngôi sao nổi tiếng. Từ ngày vợ đi phẫu thuật làm đẹp về, tôi như người mất hồn, sống không yên, lúc nào cũng trong tâm trạng lo lắng. Tôi thấy mình kém cỏi, lép vế so với vợ mặc dù trước đây, tôi là một người chồng đáng được ngưỡng mộ, được bạn bè ngợi khen khi sánh đôi bên vợ.
Chính tôi là người yêu cầu vợ làm chuyện này nên bây giờ, tôi càng ân hận. Tôi cảm thấy mình thật ngu muội khi đã động viên, còn cho tiền vợ đi phẫu thuật. Bây giờ thì có than trời cũng chẳng có ai thấu hiểu tâm can.
Tôi và vợ lấy nhau đã được 3 năm, vợ sinh cho tôi một thằng cu kháu khỉnh. Nói chung là, vợ tôi có nhan sắc, nhưng mà chưa được vừa mặt tôi cho lắm. Ngày đó cánh mũi của vợ hơi to, răng thì chưa đẹp, mặt hơi bầu mà tôi thì không thích cái khuôn mặt bầu trước cái xu hướng mặt chữ V của chị em bây giờ. Tôi hay ngắm mấy cô nàng xinh xắn, đẹp đẽ trên mạng, dù là không phải thích họ nhưng tôi muốn vợ mình có khuôn mặt như thế. Nên tôi động viên vợ đi làm mặt, nâng ngực.
Ban đầu vợ không đồng ý, tôi nói sẽ chu cấp tiền cho vợ làm đẹp. Tôi muốn thiên hạ phải lác mắt vì tôi có một người vợ tuyệt vời. Được cái vợ tôi cao ráo, chỉ là sau khi sinh xong, chưa lấy lại được vóc dáng. Cái đó có thể tập tành, sẽ thành đẹp. Nếu như vậy thì đúng là vợ tôi quá tuyệt.
Ban đầu vợ không đồng ý, tôi nói sẽ chu cấp tiền cho vợ làm đẹp. Tôi muốn thiên hạ phải lác mắt vì tôi có một người vợ tuyệt vời.
(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vì được tôi khuyến khích nhiều quá, nên vợ đã đồng ý đi làm. Với phụ nữ, chẳng ai không muốn mình đẹp hơn cả. Chỉ là họ sợ sự nguy hiểm của phẫu thuật và thứ hai là không có tiền. Vợ được tôi chu cấp nên cũng vui vẻ theo yêu cầu của chồng, hi vọng mình sẽ đẹp hơn trong mắt chồng. Vợ tôi đi nước ngoài một chuyến và trở về với khuôn mặt cực kì ưng ý. Tôi nhìn mà còn không nhận ra vợ, quá đẹp luôn, khuôn mặt hoàn hảo giống như tôi mơ ước. Từ đó, tôi càng tỏ ra chăm chút cho vợ hơn, đi đâu cũng đưa vợ đi, muốn vợ là người phụ nữ khiến mình tự hào, ngay cả trong công việc, tôi cũng đưa vợ đi cùng.
Sau một thời gian kiên trì tập tành, vóc dáng của vợ nuột nà, đẹp đẽ. Không thể ngờ rằng, sau gần 1 năm, vợ lung linh, nhìn như người mẫu. Chân thì dài, mảnh khảnh, ăn mặc đẹp, sexy lại còn có khuôn mặt thiên thần. Thật không thể tả nổi, ai cũng khen ngợi vợ tôi, họ tấm tắc mỗi lần tôi đưa vợ đi cùng. Tôi được mát mặt vì vợ.
Nhưng cái sự phấn khích của mình đã khiến tôi không nhận ra, vợ tôi nhìn chênh lệch hẳn với tôi. Cứ tưởng mình đẹp, mình sang, quay sang mới thấy vợ quá lộng lẫy, ăn mặc sexy bất cứ gã đàn ông nào cũng phải ngước nhìn. Thời gian đầu vợ chưa quen với dung nhan của mình, nhưng sau đó, khi biết được lợi thế của mình rồi, vợ tôi ăn mặc đẹp hơn, chịu khó sắm đồ, dùng hàng đẹp và ăn chơi hơn nhiều. Nói chung, không cần ptoio phải giục như trước, vợ tự nguyện làm chuyện này.
Bây giờ người ta bảo, vợ đẹp hơn tôi chứ không ai nói tôi đẹp hơn vợ như trước nữa. Chúng tôi đi với nhau, tôi lại thành người thua kém vợ. Nhiều người bảo tôi dại, cho vợ tiền rồi đi làm đẹp thì sau này vợ ngoại tình, bỏ mình. Trước đây tôi không nghĩ, nhưng bây giờ tôi thật sự thấy hoang mang vì câu nói ấy.
Nhưng cái sự phấn khích của mình đã khiến tôi không nhận ra, vợ tôi nhìn chênh lệch hẳn với tôi. (ảnh minh họa)
Vợ diện hơn, đi làm cũng ăn mặc hở hang, đi chơi nhiều hơn. Và dường như, từ ngày đẹp ra, vợ hay đi chơi với mấy người có chức quyền, được mời đi ngoại giao, tiếp khách nhiều hơn. Tính tình vợ khác trước, không còn nhu mì, giản dị nữa. Vợ bắt đầu biết tìm kiếm các mối quan hệ lớn nhờ vào nhan sắc của mình và tiến thân trên con đường sự nghiệp.
Về quê, ai cũng bảo vợ đẹp. Người ta cứ đồn những tiếng xấu quanh chuyện vợ đẹp còn ăn mặc hở hang, ăn diện. Họ bảo tôi cẩn thận mất vợ như chơi. Họ phê bình cách vợ diện, vợ phô trương. Họ bảo tôi không biết bảo ban vợ thì có ngày cũng mất vợ…
Không hiểu sao, từ ngày vợ đẹp, người ta không còn khen ngợi thực lòng về gia đình tôi như trước nữa. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt quan ngại. Họ bảo tôi dại dột đi làm cái chuyện mà chẳng ông chồng nào làm là cho tiền vợ đi làm đẹp. Tôi cũng hơi lo lắng về chuyện này. Bây giờ vợ còn đi đêm về hôm, hay đi chơi với bạn bè và hay báo bận việc, bỏ bê con ở nhà.
Từ chuyện thích vợ mặc đẹp, ăn diện, bây giờ tôi cấm vợ ăn diện hở hang, cấm vợ không được đi muộn, về khuya, phải về nhà chăm con. Đi đâu tôi cũng không cho vợ đi nữa nhưng vợ chẳng cần vì cô ấy có quá nhiều mối quan hệ rồi. Tôi cấm cả chuyện vợ dùng nước hoa quyến rũ và cấm đánh phấn, đánh son quá đậm…
Từ chuyện thích vợ mặc đẹp, ăn diện, bây giờ tôi cấm vợ ăn diện hở hang, cấm vợ không được đi muộn, về khuya, phải về nhà chăm con. (ảnh minh họa)
Nhưng vợ không nghe vì lâu dần thành quen rồi và vợ chồng tôi cãi nhau. Vợ đẹp, vợ có quyền và còn nhiều quyền hơn khi xung quanh vợ có quá nhiều đàn ông giàu có. Bây giờ tôi lại chẳng là gì so với mấy gã cứ quanh quẩn tán vợ. Tôi thấy mình yếu thế hơn hẳn, tôi sinh chán nản, mệt mỏi, cay cú…
Vợ chồng rạn nứt, cãi nhau liên tục. Không hiểu sao càng ngày tôi càng thấy vợ đỏng đảnh, khó ưa, không thể nào chấp nhận được. Cái sự xinh đẹp của vợ bây giờ khiến tôi ngứa mắt, khó chịu lắm. Tôi chỉ ước giá như ngày đó mình đừng dại dột cho tiền vợ làm đẹp để bây giờ vợ vênh mặt lên dạy đời chồng.
Tôi chán vợ, cãi nhau mãi không thôi, con cái thì không ai chăm. Vợ lúc nào cũng tự kiêu là mình đẹp, còn các anh chàng vây quanh vợ, vợ đem ra cảnh báo tôi. Tôi chẳng thiết nữa rồi, tôi dại thì tôi phải chịu. Tôi chỉ muốn ly hôn và tôi đã viết đơn ly dị rồi, đã kí, chỉ đợi tới ngày &’tức nước vỡ bờ’, tôi cho vợ thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, mang cái đẹp của mình đi mà khoe khoang, mồi chài đàn ông…
Theo Ngoisao
Tình yêu, có phải cứ tìm là sẽ có?.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Đà Lạt, 18 tuổi, tôi quyết định không thi đại học cho dù gia đình có khuyên răn, năn nỉ, thậm chí là chửi mắng. Hơn 1 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định đi theo con đường nhiếp ảnh. Đà Lạt vốn dĩ quang cảnh đã đẹp, thời tiết lại mát mẻ, trong lành, luôn là niềm cảm hứng vô tận cho những ai đã gắn bó với thành phố bé nhỏ xinh đẹp này. Trong khi đám bạn tôi kéo nhau xuống Sài Gòn học, đi làm. Tôi vẫn ở lại đây.
Nắm bắt được xu hướng chụp ảnh cộng với một chút năng khiếu nghệ thuật, những hình ảnh tôi chụp được rất nhiều người khen và đặt chụp. Tôi vừa được làm công việc mình yêu thích, vừa có thu nhập ổn định, cảm thấy mình thật may mắn vì đã lựa chọn đúng con đường. Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đi thành phố lập nghiệp, đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta. Khi một người đàn ông đã nhất quyết ra đi, bạn có làm gì thì anh ta cũng chẳng thèm để mắt. Đau khổ, tủi nhục, nhưng lại là người có cá tính mạnh, bỏ ngoài tai sự dè bỉu của mọi người, tôi nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi trở thành mẹ khi chỉ mới 22 tuổi. Ba mẹ tôi thương con, cho dù trách mắng, buồn phiền, họ vẫn đứng ra bênh vực, che chở cho tôi. Từ ngày tôi sinh con, ba của đứa trẻ vẫn không hề đoái hoài. Tôi quyết tâm làm người mẹ đơn thân, nuôi dạy con cho thật tốt. Đối với tôi, con người đấy không còn tồn tại nữa. Con trai tôi được một tuổi, tôi nhận đi chụp ảnh lại. Cứ như thế, tôi chăm chỉ đi làm, có thêm sự giúp đỡ của ông bà ngoại, tôi dần lấy lại sự ổn định. Mấy năm trời chụp ảnh, tích cóp dành dụm, tôi tự mở một studio ảnh cho riêng mình.
Tôi chụp rất nhiều ảnh cưới, gặp rất nhiều cặp đôi, đôi khi tôi lại chạnh lòng. Tôi không có được niềm hạnh phúc hai người đấy. Bạn bè cũng động viên tôi hãy quên hết những đau khổ trước kia, mà hướng về một tương lai tốt hơn. Họ bảo tôi còn trẻ, đẹp, tôi hoàn toàn có thể tìm cho con mình một người bố thật sự. Nhưng ở Đà Lạt rất nhiều người biết chuyện của tôi, không ai dám ngỏ lời với một cô gái không chồng mà đã có con như thế. Từng mang lầm lỡ nên tôi chẳng dám mơ mộng nhiều. Một ngày, cặp cô dâu chú rể tôi chụp ảnh bảo, hai người họ gặp nhau trên OakClub, khuyên tôi thử vào đó làm quen và hẹn hò xem thế nào. Tò mò tôi cũng vào thử. Một ngày, hai ngày..., rồi một tuần lướt OakClub, tôi vẫn không thấy một người nào có vẻ hợp với tôi. Đang định bỏ cuộc, thì tôi thấy có tin nhắn gởi đến. Không thể tin vào mắt mình, tôi phải lòng anh ấy ngày từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai, gương mặt nam tính, nghiêm nghị nhưng lại có chút gì ấm áp, thu hút. Anh gởi một lời chào ngắn gọn. Tôi lịch sự hồi đáp. Những ngày đầu chat với nhau, tôi thấy anh rất e dè, kiệm lời. Tôi luôn là người chủ động đặt câu hỏi, mở lời. Anh có vẻ thích công việc tôi đang làm, tôi cũng thấy vui vì có người lắng nghe tôi huyên thuyên về những bức ảnh. Có lẽ vì tôi khá cởi mở và tự tin, dần dần tôi cảm giác anh thích được nói chuyện với tôi và chủ động nhắn cho tôi hơn. Tuy nhiên tôi lại không kể cho anh nghe về bé Bảo, không phải tôi cố ý giấu, chỉ vì tôi nghĩ chưa đến lúc, với cả tôi với anh chỉ là bạn bình thường, không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi số điện thoại, không chỉ nhắn tin, cứ 2,3 ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau. Dù ở xa (anh người Sài Gòn), anh vẫn thường quan tâm, hỏi han tôi. Có một lần tôi bệnh, vì không thể ở bên cạnh, anh lo lắng thấy rõ. Nghe điện thoại mà cảm tưởng như là anh thấy rất có lỗi vì đã không giúp gì được cho tôi. Lúc đầu tôi chỉ xem anh như một người bạn, giờ đây tôi nhận ra rằng anh thật sự quan trọng với tôi như thế nào. Tôi cảm thấy con tim mình đã biết yêu trở lại. Dò hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh bảo anh từng yêu rồi, và giờ hai người không ở bên cạnh nhau nữa. Tôi không hiểu tình cảm của anh là thế nào, anh nói rằng anh thích tôi, nhưng thỉnh thoảng anh gọi nhầm tên tôi là tên người ấy. Trong lòng tôi nhói đau mỗi khi vô tình buột miệng anh lại nhắc đến tên người đó. Nhưng tôi có tư cách gì để trách móc, giận hờn anh? Tôi vẫn chưa kể với anh rằng tôi có một đứa con.Nếu biết được sự thật thì chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một đứa hư hỏng, lừa đảo. Cho dù tình cảm của tôi là thật, liệu anh có chấp nhận tôi?
Lần hẹn tới ở Đà Lạt, tôi thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Có thật tình yêu, chỉ cố gắng tìm là sẽ có?
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể. Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng...