Lương 7 triệu nhưng chị gái tiêu như người giàu, tôi tò mò để rồi chết trân với phòng tắm nhà chị
Vẻ mặt chị tỏ rõ sự lo lắng, lúng túng, còn tôi thì cứ nghi ngờ. Đi về, tối tôi không yên tâm lại qua thì hỡi ơi…
Nhà nghèo nên bố mẹ tôi luôn động viên 2 chị em cố gắng học hành để sau này đi làm việc văn phòng đỡ khổ, có kinh tế đừng như bố mẹ chỉ biết quanh quẩn với ruộng đồng. Vì lẽ đó tôi và chị cứ cố gắng học, chị tôi học giỏi nhưng lại lười nên rất chểnh mảng việc học. Chị trượt Đại học cũng vì chủ quan khi làm bài. Sợ chị đi làm công nhân bố mẹ tôi lại động viên chị đi học Cao đẳng.
Chị gái ra trường thì tôi mới vào Đại học, hai chị em ở chung thành phố nhưng chị bảo tôi vào ký túc cho tiết kiệm còn chị trọ với bạn. Chị làm kế toán với mức lương 7 triệu đồng. Số tiền này ở Hà Nội ăn tiêu dè dụm thì đủ chứ chẳng xông xênh gì cho bố mẹ hay nuôi em cả. Năm đầu đi làm tôi thấy chị còn tằn tiện nhưng năm thứ 2 thì chị khác hẳn.
Chị dọn ra ở riêng, trong một căn chung cư mini. Quần áo, giày dép, son phấn chị sắm sửa liên tục. Những món đồ chị mua không rẻ rồi nhưng lần chị đi du lịch tiền triệu chẳng ít. Tôi thắc mắc tiền đâu ra mà chị tiêu xài phung phí như người giàu vậy, chị ậm ừ bảo được tăng lương với toàn mua đồ sale nên không đáng bao nhiêu. Tôi sợ chị theo bạn chi tiêu phung phí lại nợ nần chồng chất, tôi khuyên chị nên tiết kiệm lại có dư để tiền lo cho tương lai, vậy mà chị ngó lơ.
Dù ở một mình nhưng chị không thích cho tôi qua chơi, lần nào chị cũng bảo bận, đủ lý do cho đến hôm chị ốm, nằm bẹp một chỗ. Qua chăm chị, tôi tính ở lại nhà chị mấy hôm, đêm hôm trông nom cho yên tâm, vậy mà chị đuổi về. Chị bảo cần yên tĩnh, muốn một mình. Tranh thủ lúc chị ngủ tôi đi dọn dẹp, giặt giũ giúp. Thế nhưng vừa vào nhà tắm lôi chậu quần áo của chị ra giặt, tôi đã chết trân.
Video đang HOT
Lẫn trong đống quần áo của chị là cả đồ đàn ông nữa. Hoang mang khi chị ở một mình mà lại có đồ nam như vậy tôi ra hỏi thì chị cáu lên bảo đồ của bạn trai chị rồi đuổi tôi về. Vẻ mặt chị tỏ rõ sự lo lắng, lúng túng còn tôi thì cứ nghi ngờ. Đi về, tối tôi không yên tâm lại qua.
Đôi giày đàn ông trước cửa phòng khiến tôi sững sờ. Nép mình vào rìa tường xem sao, tôi tái mặt khi bên trong là người đàn ông khoảng 35 – 40 tuổi gì đó. Anh ta ôm lấy chị tâm sự an ủi, còn chị thì làm nũng vì mệt. Người đó rút ví đưa cho chị xấp tiền 500 nghìn bảo chị thích mua gì thì mua. Nhưng chị thì lắc đầu nói chỉ cần anh ta, hỏi anh ta bao giờ ly hôn vợ để cưới chị, đón chị về nhà thay vì phải vụng trộm thế này.
Trời đất ơi, chị tôi đang yêu người có gia đình, là tiểu tam và cuộc sống sang chảnh, dư giả chi tiêu của chị là được người tình chu cấp. Bảo sao chị lương tháng có 7 triệu mà lại tiêu hoang như thế. Nếu người vợ kia biết, chị tôi sẽ thế nào, danh dự của chị làm gì còn chứ.
Trở về nhà thay vì vào làm phiền anh chị, tôi hoang mang và thất vọng về chị gái vô cùng. Tôi không biết khuyên chị như thế nào để rời khỏi mối quan hệ này, bố mẹ tôi biết họ sẽ buồn ra sao? Chị ấy yêu người đàn ông kia thật hay vì anh ta giàu, cho chị cuộc sống an nhàn, dư giả? Tự nhiên tôi thấy sợ và giận chị gái vô cùng, chị ấy làm tôi xấu hổ khi nghĩ tới.
(baongoc…@gmail.com)
Mẹ chồng thủ thỉ 'Con phải bắt vợ ghi chép chứ tiêu hoang gì 30 triệu/tháng', tôi lập tức đưa ra 1 thứ khiến bà sượng trân
Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng suốt ngày cho rằng tôi tiêu xài hoang phí, không biết lo cho chồng con.
Vợ chồng tôi ở riêng nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà đều có mẹ chồng tham gia. Hàng ngày bà tự ý sang nhà tôi mở tủ lạnh, tủ quần áo của tôi, mở ngăn kéo bàn trang điểm... xem tôi có mua gì mới không.
Cứ thấy tôi có một món gì mới là bà lại quở trách: "Chị xem lại việc chi tiêu sinh hoạt trong gia đình đi. Tôi thấy thằng Toàn nó kêu một tháng 2 vợ chồng với 2 con nhỏ mà tiêu hết 30 triệu. Toàn mua hoang phí những thứ đắp vào bản thân mà không nghĩ đến chồng đến con. Tiền chồng làm tiêu không tiếc tay...".
Nhiều lần tôi phân trần với mẹ chồng rằng 30 triệu chi tiêu đó dành cho cho tiền học, tiền sữa - bỉm của các con đã hết đến 2/3, còn lại là tiền sinh hoạt của cả nhà. Tôi cũng phải tằn tiện lắm chứ, mọi chi phí ở thành phố thì đắt đỏ... nhưng mẹ chồng không nghe, cứ khăng khăng là tôi hoang phí.
"Mớ rau tôi mua có 8 nghìn, sao cô mua 10 nghìn, cô không biết trả giá khi đi chợ ư? Đừng nghĩ 1-2 nghìn thì không cần phải tiết kiệm. Số đó cộng vào cả tháng là cô cũng để ra được khối ấy. Tiêu hoang thì của cải từng đó chứ bằng núi rồi cũng hết" - mẹ chồng mắng tôi.
Sau này thấy mình nói gì cũng vô ích nên tôi chẳng buồn phân trần, giải thích cho mẹ chồng nữa. Tôi chỉ bảo chồng rằng anh hiểu được cho tôi thì hiểu, không thì cũng thôi. Được cái, chồng không phải người tằn tiện, hẹp hòi. Anh biết được tôi chi tiêu như thế nào và luôn động viên tôi bỏ qua cho mẹ chồng.
Sáng qua mẹ chồng lại sang nhà tôi từ sớm. Bà muốn đưa tôi đi chợ để dạy tôi cách mua đồ. Nhưng thật tiếc, lúc đó tôi lại vừa đi chợ về mất rồi. Điều này làm mẹ chồng không vui ra mặt.
Trong lúc tôi xếp đồ ăn vào tủ lạnh trong bếp thì mẹ ở phòng khách thủ thỉ nói với chồng tôi: "Mẹ nói thật anh phải bắt vợ anh ghi rõ ràng thu chi ra, từ khoản nhỏ nhất như mớ rau, mớ hành cho tới những khoản lớn, cứ cuối ngày, hoặc dăm ngày lại xem lại 1 lần. Như thế nó không dám tiêu hoang nữa. Biết đâu nó còn dấm dúi gửi về ngoại thì sao? Chứ có 4 người mà tiêu hết 30 triệu/tháng thì có mà sạt nghiệp à. Nó không thương chồng làm vất vả thì anh phải biết dạy bảo vợ mình".
Nghe thế tôi bực lắm rồi, định để bụng không nói nhưng mẹ chồng lại đụng chạm đến bố mẹ tôi. Tôi đi một mạch lên phòng lấy ra 1 cuốn sổ rồi đưa mẹ chồng: "Con mua bán gì, chi cho ai đều ghi hết trong sổ. Mẹ có muốn xem thì đây. Mẹ không cần phải xúi chồng con. Mẹ không nói thì con cũng ghi đầy đủ chẳng thiếu thứ gì đây rồi. Mời mẹ xem. Mẹ đừng nghĩ con dấm dúi cho tiền ai hay làm quỹ đen, đừng gieo tiếng xấu cho con".
Lật từng trang với những dòng chữ ghi chép chi tiết từng ngày, mẹ chồng sượng trân, lúng túng vì không biết nói gì. Trong cuốn sổ ghi rõ, tháng có đến 5-7 lần chồng tôi dẫn bạn về nhà nhậu nhẹt. Tiền mua đồ ăn, nhậu tùy hôm cũng hết 500 - 1 triệu đồng/bữa. Tiền trả góp mua nhà, tiền học, tiền gửi trẻ, tiền bỉm sữa của 2 con thì cố định, tiền điện nước cũng là 1 khoản phải chi. Tiền ăn của cả nhà chẳng còn lại là bao... Trong sổ cũng chẳng có khoản nào tôi chi tiêu cho bản thân cả nên bà chả có gì để nói.
Ảnh minh hoạ
Tôi thẳng thừng nói: "Hôm nay con nói 1 lần để mẹ hiểu. Lương con 30 triệu, lương chồng có hơn 10 triệu. Hằng tháng con cũng phải tiết kiệm để trả nợ tiền mua nhà. Mẹ nhìn thì mẹ hiểu những ai tiêu tiền nhiều nhất ở cái nhà này. Con cũng đi làm, không ngửa tay xin chồng, không tiêu hoang 1 đồng cho bản thân. Từ trước đến nay con nhịn mẹ để cho dĩ hòa vi quý chứ không phải con sai trái. Còn nếu mẹ tìm được nàng dâu nào chi tiêu hợp lý hơn con, thì con rất sẵn lòng trả lại anh Toàn cho mẹ. Chồng người ta kiếm tiền nuôi vợ, còn chồng con nuôi bản thân chưa xong. Con chưa nhờ vả chồng cái gì đâu. Tiền mua nhà này mẹ cũng biết phần lớn là của con mà, đúng không?".
Nghe những lời nói của tôi, mẹ chồng từ đầu đến cuối chẳng phản bác được câu nào. Cuối cùng bà bảo có việc phải về. Chồng thấy không khí căng thẳng, vội lên tiếng xoa dịu nhưng tôi vẫn còn ấm ức lắm.
Cay xè mắt khi thấy chị gái khệ nệ mang quả sầu riêng đến vào giữa trưa nắng Tôi cầm quả sầu riêng vào nhà, nước mắt rơi lã chã vì thương chị. Tôi có một người chị gái tuyệt vời. Dù tinh thần không minh mẫn nhưng chị luôn dành hết tình yêu thương cho tôi. Hồi nhỏ, tôi đi học về sẽ chỉ chị tập đọc, tập viết. Dù cả tháng trời chị mới thuộc sơ sơ một mặt...