Lúc vợ cũ hôn mê sâu tôi mới biết lý do ngày ấy em nhẫn tâm bỏ bố con tôi
Mấy hôm sau cả cái ngõ nhỏ biết tin vợ tôi dứt ruột bỏ con đi theo trai. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Chẳng ai có thể ngờ, một gia đình đang yên ấm hạnh phúc giờ lại như thế…
Tôi và vợ cũ yêu nhau 4 năm thì đi tới hôn nhân. 2 năm sau em sinh cho tôi một cô công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu. Tôi đã nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian khi có vợ hiền, con ngoan dù cuộc sống của hai vợ chồng còn rất khó khăn.
Dạo ấy có lần em bàn với tôi cho em đi xuất khẩu lao động để sau này về có ít vốn, chứ vợ chồng lương ba cọc ba đồng thì suốt đời khổ sở nhưng tôi không chịu. Sướng khổ gì vợ chồng con cái cũng phải ở bên nhau.
Dạo ấy có lần em bàn với tôi cho em đi xuất khẩu lao động để sau này về có ít vốn, chứ vợ chồng lương ba cọc ba đồng thì suốt đời khổ sở nhưng tôi không chịu. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng vào đúng cái ngày kỉ niệm 3 năm ngày cưới và con gái của chúng tôi tròn 1 tuổi thì em đã lặng lẽ rời bỏ bố con tôi ra đi theo người đàn ông ấy. Buổi sáng hôm ấy em vẫn còn rất tươi cười nói với tôi là nhớ về sớm, em ở nhà sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn dành tặng cho hai bố con.
Vậy mà khi tôi về đến nhà thì thấy cổng và nhà đều bị khóa bên ngoài. Tôi gọi điện chẳng thấy em nghe máy, lo lắng cho vợ và con tôi liền chạy sang chị hàng xóm hỏi thăm thì nghe thấy con gái mình đang khóc ngằn ngặt trên tay chị ấy. Con gái nhìn thấy tôi càng khóc to hơn.
“Cô ấy gửi con bé ở bên này từ lúc 4 giờ chiều nói tôi trông giúp để đi chợ một lúc mà giờ vẫn không thấy về. Tôi cũng nghĩ cô ấy đi chợ thật vì nếu đi lâu thế này thì phải gửi cả sữa cho con bé nữa. Chú bế cháu về cho nó uống sữa đi, nó đói quá rồi, tôi đang định bế cháu sang bên kia để bú nhờ đấy”. Chị hàng xóm vừa nói vừa trao con cho tôi.
Tôi đón con về nhà pha vội cho con bình sữa, gọi cho vợ vẫn chẳng thấy cô ấy bắt máy. 8 giờ tối tôi vẫn chẳng thấy tin tức gì của vợ, một lúc sau thì thấy chị hàng xóm ghé qua nói nhỏ vào tai tôi. “Hồi chiều bà Hoa đầu ngõ nói nhìn thấy cô ấy lên xe ô tô của một người đàn ông lạ. Chú tìm hiểu xem thế nào”.
Video đang HOT
Lúc ấy tôi vẫn chưa tin vợ bỏ bố con tôi nên vẫn nói với chị hàng xóm là chắc vợ em có việc đi đâu đó. Nhưng cho tới 10 giờ đêm khi chính cô ấy gọi điện cho tôi thì tôi mới ngớ người vì quá bất ngờ: “Em xin lỗi, anh cố gắng nuôi con nhé. Em thấy mình không thể sống tiếp tục sống bên 2 bố con được nữa. Em cần phải đi”.
Đêm ấy tôi phải thức suốt đêm bế con trên tay để ru con ngủ. Vì cứ đặt con xuống giường là con lại khóc ré lên. Tôi hận vợ vô cùng, tại sao cô ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Đêm ấy tôi phải thức suốt đêm bế con trên tay để ru con ngủ. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm sau cả cái ngõ nhỏ biết tin vợ tôi dứt ruột bỏ con đi theo trai. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Chẳng ai có thể ngờ, một gia đình đang yên ấm hạnh phúc giờ lại như thế…
1 tuần sau đó tôi phải xin nghỉ làm ở nhà chăm con. May mắn chị hàng xóm nhận trông con giúp, chỉ lấy một chút tiền công nên sau đó tôi có thể yên tâm đi làm trở lại. 4 năm qua tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi con khôn lớn. Đến giờ tôi thành thạo việc nuôi trẻ chẳng kém một bà mẹ bỉm sữa nào. Thấy tôi đưa con đi chơi mà lủng lẳng đồ đạc nào là quần áo, nào là bình sữa, nào bỉm… ai cũng phải tròn mắt.
Bỏ đi được gần 1 năm, vợ cũ mới gọi điện về thăm con và đó cũng là lần duy nhất. Hình như cô ta đã ra nước ngoài. Cô ấy khuyên tôi là hãy lấy vợ và chăm sóc cho bé Sóc chu đáo. Tôi nghe mà thấy khinh bỉ, chính vì cô ấy mà tôi cũng mất luôn cảm xúc trước những người phụ nữ khác.
Giờ con gái tôi đã 5 tuổi, sang năm con bước vào lớp 1. Hôm trước đưa con đi chơi công viên tôi tình cờ gặp lại Linh – cô bạn thân của vợ cũ. Không ngờ Linh lại cho tôi biết một tin bất ngờ: “Em mới gặp Nga tuần trước, nó gầy lắm rồi, chắc không qua được. Anh về thăm nó lần cuối đi”.
Tối hôm ấy tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại lời cô bạn thân của vợ. Dù sao chúng tôi đã từng có 7 năm hạnh phúc bên nhau. Sáng hôm sau khi đưa con tới trường, tôi bắt xe về quê vợ cũ. Mất nửa ngày đường tôi mới tới nơi, con ngõ nhỏ dẫn vào nhà vợ cũ vẫn thế, 4 năm nay từ ngày cô ấy bỏ đi tôi và con chưa đặt chân về đây.
Nhà vợ cũ khá đông người, tôi cảm giác như có chuyện chẳng lành. Bước vào nhà, mẹ vợ nhìn thấy tôi trào nước mắt.
“Con Nga hôn mê 2 ngày nay rồi, sợ rằng không qua được. Bệnh nó nặng lắm nó mới chịu về đây. Cũng vì muốn đi xuất khẩu lao động nên nó đã nhẫn tâm bỏ con Sóc lại cho con, nó vay tiền người ta đi, bố mẹ cũng không hay biết.
Đây là toàn bộ số tiền nó dành dụm được sau 3 năm vật lộn ở xứ người, nó gửi mẹ hôm về nước. Nửa năm nay nó phát hiện ra mình bị ung thư nhưng tuyệt nhiên không dùng một đồng nào trong số tiền này, nó muốn để lại tất cả cho con Sóc. Trước khi hôn mê sâu nó chỉ mong gặp con Sóc một lần, nó nói có lỗi với chồng con mình nhiều lắm”.
Tại sao vợ tôi lại dại dột đến vậy? Nếu ngày ấy em cứ nghe lời, chấp nhận cuộc sống khó khăn bên chồng con thì đâu đến mức gia đình phải ly tán thế này. Giờ có tiền rồi, em cũng đâu có được hưởng nữa. Cuộc sống này ngắn ngủi lắm mà, vậy nên đừng có ai dại mà đánh đổi nó bằng bắt cứ thứ gì. Câm số tiền mẹ vợ đưa mà tôi thương em vô cùng.
Theo Blogtamsu
Con trai cận kề cái chết, chồng vẫn thản nhiên ngủ
Anh bảo mình tìm lá gì mát mát cho con uống chứ trẻ con đứa nào chả ốm, chả sốt, đi viện giờ tốn ít nhất cũng vài triệu.
Chào các bạn, mình năm nay 24 tuổi, đã lấy chồng cách đây 2 năm và hiện tại đã có nhóc 1 tuổi kháu khỉnh. Chồng mình đang làm nhân viên kinh doanh cho một nhãn hàng điện thoại.
Mình lấy chồng sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa. Học hành thì lỡ dở, công ăn việc làm chưa có nên giờ mới bị chồng và cả nhà chồng coi thường. Hằng ngày mình ở nhà chợ búa, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và chăm con nhỏ. Công việc nhiều đến mức có vắt chân lên cổ cũng chả hết nhưng chồng mình luôn coi đó là điều hiển nhiên. Anh chưa bao giờ động chân, động tay giúp mình việc gì dù là nhỏ nhất. Hôm nào bận con quấy quá, mình có nhờ anh việc này việc kia thì chồng mắng mình té tát khiến mình tủi thân vô cùng.
Ảnh minh họa
Từ lúc cưới đến nay đã hơn 2 năm nhưng anh không chịu cho mình quản lý tiền bạc. Được bao nhiêu lương anh đều nắm hết. Mỗi ngày anh chỉ đưa cho mình 100 ngàn tiền đi chợ. Những lúc muốn mua sữa hay tã giấy cho con mình cứ phải ngửa tay ra xin chồng và nghe anh vừa ban phát tiền vừa giảng đạo lý mà mình chỉ muốn khóc. Anh thản nhiên dạy dỗ mình: 'Cô ở nhà nên tiêu tiền tùy tiện quá, chả biết tiết kiệm là gì. Có biết tôi phải vất vả kiếm ra từng đồng không? Liệu mà ăn mà tiêu không tôi tống cổ cô ra đường đấy'.
Hóa ra công sức mình bỏ ra bấy lâu nay chưa bao giờ được chồng ghi nhận và lúc nào anh cũng mang tâm niệm mình là kẻ ăn bám anh.
Nhiều lần mình góp ý với chồng là nên để ra một khoản nho nhỏ để mình chi tiêu riêng, đỡ phải lúc nào cũng ngửa tay xin chồng nhiều lần thì anh nhất định không chịu. Anh bảo mình vẽ chuyện, chỉ mong cầm tiền của anh rồi giấu giếm cho nhà đẻ. Mình chán nản và chỉ muốn bỏ chồng ngay lập tức nhưng nghĩ đến con mình cố nhẫn nhịn chồng cho nhà cửa yên ấm. Nhưng mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Tuần trước con mình sốt nặng, mình đã chườm khăn và làm đủ mọi cách thế nào cũng không đỡ. Con ốm, con khóc cả đêm anh cũng không thèm quan tâm, vẫn lăn ra ngủ ngon lành. Thấy con mãi không đỡ, mình bảo anh đưa con đi bệnh viện nhưng chồng mình nhất định không chịu. Anh bảo mình tìm lá gì mát mát cho con uống chứ trẻ con đứa nào chả ốm, chả sốt, đi viện giờ tốn ít nhất cũng vài triệu.
Ảnh minh họa
Nghe anh nói mà mình tức giận vô cùng. Anh tính toán và ki bo với mình, coi mình là kẻ ăn bám thì mình còn có thể nhẫn nhịn cho qua được chứ ngay cả với đứa con ruột mà anh còn coi thường tính mạng chỉ vì tiếc tiền thì không thể nào chấp nhận được.
Mình mặc kệ chồng, tức tốc bắt taxi đưa con vào viện và gọi điện vay bố mẹ đẻ một khoản tiền để chữa bệnh cho con. Vào viện nghe các bác sĩ nói con mình bị viêm phổi cấp nếu để lâu hơn nữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà mình đau lòng muốn ngất xỉu. Sau khi chữa lành cho con, mình mang con về bên ngoại ở nhưng anh cũng chẳng thèm đoái hoài quan tâm. Anh nhắn tin qua điện thoại bảo mình: 'Có chân đi thì có chân về'.
Mình muốn ly hôn với một người chồng ích kỉ, gia trưởng và vô trách nhiệm này quá nhưng mẹ đẻ mình khuyên phải nhịn vì không công ăn việc làm, ly hôn người thiệt là mình và con. Mình cũng phân vân lo lắng lắm giờ quay lại sống trong cảnh địa ngục rồi ăn bám đó thì mình không chịu được. Nhưng ly hôn thì một kẻ chưa có việc làm, chưa kiếm ra tiền như mình làm sao nuôi nổi con?
Theo Tinngan
"Em đợi anh đi, ly hôn đâu có dễ" Tôi chẳng tha thứ cho anh ta ngay được, vết thương của tôi quá lớn nhưng tôi cũng chẳng thể dễ dàng chia tay vì các con tôi vẫn cần có bố. Tôi năm nay 32 tuổi, có gia đình yên ấm với con gái lớn 8 tuổi và con trai nhỏ 5 tuổi. Tôi là nhân viên văn phòng của công ty...