Lớp học đặc biệt đưa mặt chữ đến với người cai nghiện
Lý do vào Trung tâm cai nghiện Xuân Phú (huyện Xuân Lộc, Đồng Nai) của mỗi học viên là những điều đáng trách, là nỗi đau của mỗi gia đình. Nhưng có một điều đặc biệt hiện diện trong sự lầm lỡ đó: Lớp xóa mù chữ cho những học viên chưa từng biết đọc, biết viết tiếng mẹ đẻ.
Lầm lỡ vì thiếu hiểu biết
Dẫn chúng tôi vào gặp các học viên lớp xóa mù chữ của Trung tâm, cô Nguyễn Thị Kiều Oanh (SN 1984), người đã gắn bó với Trung tâm từ 12 năm nay, làm công tác đứng lớp xóa mù cho chúng tôi biết: “Lớp học của cô là lớp học có nhiều điều đặc biệt nhất: học sinh đặc biệt, giáo trình đặc biệt, cách giảng dạy cũng đặc biệt”.
Tiếp xúc với từng học viên, tôi hiểu cái đặc biệt mà cô nói đến. Họ đều là những học sinh lớn tuổi, vào Trung tâm trước hết là để cải tạo, để giáo dục. Việc học chữ và được biết chữ đối với họ như một điều bất ngờ, một “giấc mơ” mà có khi chưa bao giờ họ dám mơ. Tuổi đời của họ đã quá xa so với cái tuổi lớp 1, lớp 2. Quần áo họ mặc trên người không phải là những bộ đồng phục được thiết kế logo như các trường tiểu học bình thường mà là những bộ quần áo màu xanh dành cho học viên trong trại.
Trên từng gương mặt căng ra, bàn tay run run trên trang giấy và miệng lẩm nhẩm đọc “ê… a” với những chất giọng khàn đặc. Lâu nay, những đôi bàn tay kia chỉ biết làm việc xốc nổi, “hút chích” giờ phải uốn từng nét chữ, dấu móc, dấu ngoặc nên họ lóng ngóng như trẻ con tiểu học. Anh Nguyễn Văn T. (SN 1982, quê Long Khánh) là học viên của lớp xóa mù chữ. Anh T. là đối tượng nghiện ma túy từ năm mới 16 tuổi. Anh kể: “Lúc nhỏ, vì ham chơi nên không đi học. Vì không đi học chữ, khi đến tuổi trưởng thành, tôi cũng không nhận thức rõ được về tác hại của ma túy nên theo lời bạn bè thử vài lần rồi nghiện từ lúc nào không biết”.
Rồi sau đó, anh bị bắt và cải tạo, khi ra hạn tù, anh đã cố gắng cai nghiện, lấy vợ, có con, rồi đi làm nhưng sức ma mị của “nàng tiên nâu” đã kéo anh trở lại với đời nghiện ngập và rồi anh không còn đủ nghị lực để dứt bỏ nó. Cho đến một lần khi đang say men thuốc với bạn bè “cùng hội cùng thuyền”, anh bị công an bắt và phải vào đây cai nghiện, cải tạo.
Những ngày đầu bị đưa vào trại, T. cũng như bao người, day dứt tự trách mình đã không làm chủ được bản thân nên phải đi cai nghiện ở cái tuổi tứ tuần. Nhưng anh bảo, trong những lúc bế tắc nhất, cũng có những điều may mắn với anh. May vì nhờ được đưa vào trại mà anh đã dứt tình đoạn nghĩa được với “nàng tiên nâu” để sau này có thể làm lại cuộc đời. May hơn nữa là việc anh đã tự tin với cuộc sống này vì không ai còn gọi anh là “thằng mù chữ” nữa.
T. đã có hai người con, 1 trai, 1 gái, cả hai đứa con anh đều được đi học và ở với ông bà nội. Nói đến đây, anh bỗng cúi mặt xuống lộ vẻ buồn buồn: “Tôi đúng là một thằng đàn ông không tốt. Khi lấy vợ, tôi đã thề sẽ không bao giờ vướng vào nghiện hút nữa, tu chí làm ăn, nuôi vợ nuôi con. Nhưng cuộc sống này, không ai biết trước được điều gì. Tôi đã không biết trân trọng hạnh phúc trong tay mình. Bây giờ, vợ đã bỏ đi, con thì bơ vơ ngóng bố từng ngày”.
Bây giờ, khi ngồi trong lớp xóa mù, học những con chữ đầu tiên, anh mới hiểu được sự háo hức niềm vui của đứa con mình khi nó cũng ngồi ở lớp học chữ như anh. Ở cái tuổi đi qua gần nửa cuộc đời, anh mới bắt đầu ghép vần, luyện viết, cộng trừ những phép toán đơn giản. Ra đời trước cô con gái hơn 30 năm tuổi, vậy mà anh lại biết chữ sau con những 5 năm. Nhưng đúng như anh nói, dường như đó vẫn là một “may mắn” lớn trong cuộc đời anh vì nếu anh không vào trại cai nghiện cải tạo như thế này, thì làm sao một người đàn ông đã có con cái lớn như vậy lại dám đi học để mà biết đến cái chữ.
Video đang HOT
Mỗi một học viên trong lớp lại có những câu chuyện riêng. Chẳng hạn, chị Trần Thị D. (31 tuổi) cũng vì không biết chữ chán đời mà tìm đến ma túy. D. kể, ngày xưa bố mẹ cho đi học nhưng lớp học xa nhà, lại mải chơi nên toàn trốn học. Khi lớn lên không biết chữ, chán đời không có công ăn việc làm nên chơi với bạn bè lêu lổng, đàn đúm và dính vào ma túy, thế là bị bắt vào trung tâm cai nghiện. “Em chơi ma túy đá và khi bị bắt vào đây em cứ nghĩ rằng mọi chuyện thật là tồi tệ. Nhưng vào đây lại có được may mắn là biết đọc, biết viết mà không cần người khác đọc hộ như trước đây nữa”- D. nói
Ngoài giờ giảng trên lớp, các học viên còn được giáo viên dạy phụ đạo thêm.
Từ bàn tay cầm vô lăng … đến cầm bút
Trong lớp học này, trường hợp của anh Nguyễn Văn Q. (SN 1974, quê Thanh Hóa) là “học sinh” đặc biệt, anh lớn tuổi nhất trong lớp xóa mù. Anh Q. vào Trung tâm này đã được gần một năm, và theo “liệu trình” cải tạo thì anh còn hơn 2 tháng nữa mới được trở về nhà. Nhìn đôi bàn tay chai sạn vì cầm vô lăng suốt mấy chục năm ròng rã, bây giờ anh được cầm cây viết nắn nót từng chữ mới thấy con chữ nó vô giá và ý nghĩa đến nhường nào.
Tôi thấy làm lạ vì người đàn ông trên đầu 2 thứ tóc với dáng người đậm chất “đại gia” lại phải vướng vào thứ “chết người” kia, anh Q. rầu rĩ nói: “Ngày xưa vì hoàn cảnh gia đình nên tôi chỉ học đến lớp 1. Sau này lớn lên, tôi bắt đầu chạy xe và mua xe tải chạy Bắc – Nam, trong những ngày tháng rong ruổi trên mọi nẻo đường vì buồn khi phải suốt ngày xa vợ con, được bạn bè rủ rê tìm đến ma túy cho tỉnh táo để kịp chạy những chuyến hàng nên ở cái tuổi 44 này, tôi mới vào trại cai nghiện”.
Mặc dù những lời nói kia chỉ là sự biện minh về những điều lầm lỡ mà cuộc đời anh đã trải qua nhưng có một điều anh luôn cảm thấy mình “may mắn” là nếu không nghiện ma túy, không bị bắt vào trại cai nghiện, thì có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết cái cảm giác của một học sinh lớp một ê a ghép vần nên những con chữ. Bây giờ, anh đã viết đọc, biết viết, biết kí tên mình cho những đơn hàng vận chuyển mà không cần phải lăn tay và nhờ người khác đọc hộ như trước đây. Anh chỉ mong sao, sau khi cai nghiện thành công, những con chữ này sẽ giúp ích cho anh làm lại cuộc đời lầm lỡ.
Với rất nhiều người, đằng sau cánh cổng trại cai nghiện là những nỗi niềm, là những điều đáng trách, đáng giận nhiều hơn đáng thương, vì sau cánh cổng trại ấy đều là những nhân phẩm đã bị mài mòn khi vướng vào vòng xoáy của những “nàng tiêu nâu”. Nhưng khi gặp những “học sinh” của lớp xóa mù chữ này, tôi mới nhận ra rằng: Hạnh phúc và may mắn đều đến với mỗi chúng ta khi có sự cố gắng. Có những điều là bất hạnh của người này nhưng lại có thể là may mắn, hạnh phúc của người khác. Hi vọng rằng khi được viết cái chữ, những con người lầm lỡ này sẽ bắt đầu lại cuộc sống tốt đẹp hơn và không còn bị thứ chết người kia đeo bám nữa.
Chương trình xóa mù chữ ở Trung tâm cai nghiện Xuân Phú được dạy theo từng đợt, tùy theo số học viên ra vào. Mỗi đợt có khoảng 30 học viên dạy trong 3 tháng. Thời gian học mỗi tuần 3 buổi, mỗi buổi 2 tiếng, dạy theo chương trình xóa mù phổ cập. Cô giáo Nguyễn Thị Kiều Oanh (người dạy chữ ở trung tâm được 12 năm) chia sẻ: “Các học viên ở đây chủ yếu là người đã có tuổi, cùng với việc sử dụng ma túy nên sự tiếp thu của họ rất khó khăn. Nhiều người học 2 tháng mới biết đánh vần nhưng hầu hết đều rất thích và cố gắng để học. Nhiều lúc thấy dạy mãi mà học viên không biết cũng nản lắm nhưng thấy họ cần cù, chịu khó lại chứng kiến niềm vui của những người biết chữ, mình như được khích lệ thêm…”.
Theo baophapluat
Ngành giáo dục cần giảm áp lực cho giáo viên mầm non
Với áp lực làm việc liên tục từ 8-10 tiếng mỗi ngày, số lượng học sinh luôn vượt quá quy định, áp lực về thành tích của nhà trường mà mức lương chỉ ở mức trung bình so với sự phát triển của xã hội khiến nhiều giáo viên rơi vào khủng hoảng, có những biểu hiện tiêu cực.
Áp lực của giáo viên mầm non không chỉ với công việc mà còn với gia đình và xã hôị.
Thời gian qua, các cô giáo mầm non đang chịu áp lực rất lớn từ xã hội mà không phải ai cũng thấu hiểu được nỗi vất vả của những nguời mẹ thứ hai này. Những áp lực đó vô hình tạo nên những căng thẳng, stress khiến nhiều giáo viên vì quá sức chịu đựng phải nghỉ việc. Dù có cố gắng hết sức mình nhưng đôi lúc giáo viên mầm non vẫn phải gặp những áp lực vô hình từ phía phụ huynh, nhà trường và đôi khi là từ chính gia đình của mình.
Áp lực chồng áp lực đối với giáo viên mầm non
Những hành vi được xem là mất đạo đức nghề nghiệp, làm mất lòng tin của các bậc cha mẹ đã tạo áp lực lớn lên các giáo viên, đôi khi bởi chính sự chỉ trích từ gia đình và xã hội.
Cô Phạm Thị Oanh - giáo viên trường mầm non Anh Quốc, quận Cầu Giấy, Hà Nội chia sẻ: "Với đặc thù của giáo viên mầm non, một ngày đến lớp khoảng 8-10 tiếng thì các cô phải dạy cho trẻ học chữ, học hát, múa, đi dã ngoại, thậm chí khi các trẻ em ốm cũng phải sát sao, chăm sóc như một y tá. Việc chăm sóc giấc ngủ, bữa ăn của các con đều phải hết sức cẩn thận, thường chúng tôi đến lớp từ 7 giờ sáng và khi các phụ huynh đón hết trẻ là tới 5 - 6 giờ chiều mới tan làm. Với thời gian làm việc liên tục nhưng hàng tháng chỉ nhận về từ 4 - 5 triệu đồng/tháng khiến chúng tôi cũng khó khăn trong việc chi tiêu ở gia đình."
Một buổi lên lớp của giáo viên mầm non.
Còn với cô giáo Lê Thị Huyền - trường mầm non Dịch Vọng, quận Cầu Giấy cho rằng bản thân cô với nhiều năm đi dạy trẻ mầm non cũng đã "thấm đủ" những nỗi khổ không tên của giáo viên. Từ việc chăm bẵm trẻ, vệ sinh cho các cháu, lau sàn, dọn đồ chơi, đặc biệt đối với các cháu nghịch ngợm lại khiến các cô càng vất vả hơn.
"Ở nhà bố mẹ chỉ có 1-2 cháu đôi khi còn thấy mệt mỏi, nhưng ở lớp các cô có tới 50 - 60 cháu. Lớp được 3 - 4 cô đôi khi xoay xở không kịp khi các cháu đến giờ ăn hoặc đi vệ sinh. Nếu các cháu có hư cũng không thể trách phạt, mà chỉ có thể nói chuyện với các cháu. Còn phụ huynh thì lúc nào cũng nghĩ giao con đến cho các cô thì các cô chăm sóc, nhưng khi con hư cũng không được trách phạt, thậm chí các cáu có đùa nghịch nhau không may xây xước lại nói ngược lại giáo viên, nghi ngờ giáo viên đánh con mình. Điều đó làm chúng tôi rất băn khoăn và ái ngại." - cô Huyền tâm sự.
Thời gian qua, dư luận xã hội quan tâm đến câu chuyện thừa thiếu giáo viên của ngành sư phạm. Trong khi hàng ngàn cử nhân sư phạm ra trường thất nghiệp, thì ở nhiều địa phương lại thiếu hàng ngàn giáo viên mầm non và tiểu học. Do thiếu giáo viên, mọi áp lực đổ lên những người đang công tác, khiến các cô bị quá tải công việc, dẫn đến chán nản, bỏ nghề là điều không thể tránh khỏi.
Giảm áp lực cho giáo viên: Khó nhưng vẫn phải làm
Theo quy định của Bộ GD-ĐT, một lớp có 35 trẻ sẽ có 2 giáo viên phụ trách, nếu áp lực về sĩ số gia tăng nhà trường sẽ phải tăng cường giáo viên để phụ trách lớp.
Trao đổi với phóng viên, ông Nguyễn Tùng Lâm - Chủ tịch Hội Khoa học tâm lý giáo dục Hà Nội cho biết hiện nay về cơ bản vẫn chưa có cơ chế, chính sách để bảo vệ giáo viên trước các vấn đề của xã hội, thậm chí là bảo vệ giáo viên trước chính áp lực của phụ huynh. "Nếu giáo viên có sai trong phương pháp giáo dục thì xin lỗi phụ huynh, sửa sai theo nhiều cách. Tuy nhiên, nếu phụ huynh sai thì hiện tại vẫn chưa có cơ chế bảo vệ giáo viên vì giáo viên phải chịu nhiều áp lực từ nhà trường tới phụ huynh, tới xã hội, gia đình, đặc biệt là các giáo viên nữ. Chính vì thế, việc nâng cao trình độ cũng như thu nhập cho giáo viên là điều cần thiết trong sự phát triển xã hội ngày nay, dù khó khăn nhưng vẫn phải thực hiện" - ông Lâm chia sẻ.
Cũng trao đổi về vấn đề này, thứ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Thị Nghĩa cho biết: "Những vụ bạo hành trẻ mầm non vừa qua, khi tìm hiểu ra thì là nhân viên cấp dưỡng đứng lớp hoặc giáo viên được đào tạo sư phạm nghệ thuật. Đuổi việc họ sau khi xảy ra sự cố thực ra chỉ là giải quyết phần ngọn, không phải là giải pháp căn cơ. Chính vì vậy, ngành GD-ĐT các địa phương phải thực hiện tốt khâu tuyển dụng, đẩy mạnh công tác dân chủ trong trường học, bồi dưỡng đạo đức nhà giáo cũng như kỹ năng xử lý các tình huống sư phạm".
Ngành giáo dục cần có những giải pháp phù hợp giảm áp lực cho giáo viên để họ không vì thành tích, không vì chuẩn, không vì hạng, mà dạy thật, tổng kết đánh giá thật. Đó phải là những tấm gương trung thực, đào tạo ra những học trò trung thực, biết liêm sỉ, biết xấu hổ mới là điều xã hội cần nhất hiện nay.
Bài và ảnh: Viên Thị Hiền
Theo motthegioi
Hãy gọi tội ác và sự suy đồi đạo đức bằng đúng tên của nó, thưa Bộ trưởng! Vụ việc hiệu trưởng lạm dụng tình dục hàng loạt nam sinh là một tội ác, chứ không đơn giản là "bài học xương máu về giáo dục giới tính" như Bộ trưởng GDĐT lái vấn đề, né tránh gọi đúng tên sự việc đã xảy ra. Khác với mọi lần xảy ra scandal, Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo lần này...