Lớp học đặc biệt của cô Tâm
Trời miền tây Quảng Trị đã vào mùa mưa lạnh, ban đêm không mấy người ra khỏi nhà, vùng cao cứ thế im bặt và buồn bã. Thế nhưng trong con xóm nhỏ ở khu phố 6, thị trấn Khe Sanh, Hướng Hóa vẫn nghe vang tiếng đánh vần tập đọc đều đều.
Đó là lớp dạy xóa mù chữ của cô giáo Hồ Thị Thanh Tâm – giáo viên trường tiểu học Pa Nho.
Cô giáo Hồ Thị Thanh Tâm (đứng) và các học viên.
Học trò đã lên tuổi… bà
Tốt nghiệp trường Cao đẳng Sư phạm Quảng Trị, cô giáo Vân Kiều Hồ Thị Thanh Tâm trở lại với mảnh đất Khe Sanh, nơi mình sinh ra để công tác. Chồng là bộ đội biên phòng thường xuyên phải ở trong đơn vị, vài ba tháng mới về thăm nhà nên một mình cô vừa xoay xở chăm lo hai con nhỏ, vừa thu xếp công việc gia đình để đi dạy cả ngày lẫn đêm.
Đầu năm học này, ngoài việc làm chủ nhiệm một lớp, cô giáo Tâm còn nhận thêm một lớp dạy xoá mù chữ rất đặc biệt nữa. Học viên là chị em phụ nữ đã vào tuổi cài trâm, thậm chí đã làm bà, và đều là người dân tộc thiểu số Vân Kiều, Pa Cô, một số người gốc Lào lấy chồng Việt. Cuộc sống khó khăn, không có điều kiện nên tới nửa đời người họ mới mon men đi tìm con chữ.
Những đêm đầu lên lớp, một số học viên thấy chán và mệt sau một ngày lên rẫy tối về phải hí hoáy tập viết, tập đọc, cô giáo Tâm phải làm công tác tư tưởng, đi đến tận từng nhà vận động. “Mình phải nói cho chị em biết có cái chữ nó hay thế nào, đi học là vui thích, thú vị ra sao họ mới chịu nghe” . Sau cuộc vận động ấy, lớp học đầy đủ với 31 học viên, “trò” thân cô, cô nhớ hết mặt “trò” nên chẳng cần điểm danh cũng biết lớp đủ hay không.
Chúng tôi đến lớp cô Tâm dạy vào một tối mưa to, ngôi trường nằm dưới chân con dốc tối om, sân ngập ngụa nước, phải quen chân mới dám bước. Gần 8 giờ, một học viên tay cầm vở tay kéo váy bước vào. Cô Tâm hỏi: “Sao chị đi học muộn thế ?”. “Con nó sốt, mình mới trên viện về” học viên này. Nói xong, cả hai cười, như thể chị em thân.
“Giờ vào lớp là 7g15 phút tối từ thứ Hai đến thứ Sáu, nhưng giờ kết thúc thì vô chừng. Có khi 10 giờ, có khi hơn. Có hôm mình mải dạy, chẳng biết đã khuya, đến khi có một chị đứng dậy xin: Cô ơi, cho về trước, chồng đau, lên viện ngủ với chồng. Khi ấy xem đồng hồ đã 11 giờ tôi xin lỗi và cho lớp nghỉ. Nhưng cả lớp chỉ cười với nhau, họ thật thà lắm chứ chẳng khi nào khó chịu cả” – cô Tâm kể.
Video đang HOT
Chương trình lớp 1 của các học viên được dạy trong 12 tuần, song không thể hoàn toàn phụ thuộc vào giáo án, mà phải linh động cách giảng bởi họ chưa một lần đụng tới bút vở, mà bàn tay thì đã chai cứng vì làm lụng. Chị Nguyễn Thị Thương, một học viên người Pa Cô cho biết: “Cô Tâm dạy hay, vui, thương bọn mình”.
“Không có cô Tâm thì ở nhà đi làm cỏ thôi !”
Đó là câu trả lời chung của các học viên khi chúng tôi hỏi: Nếu cô Tâm không dạy, các chị có định đi học chữ ở đâu không?
Phụ nữ ở vùng cao là vậy, sáng ra lên rẫy làm thuê, mặt trời sắp lặn mới về nhà gùi củi ra chợ bán, rồi lo cho chồng, con…những trở ngại khiến họ không tài nào đến lớp được. Không chỉ khó khăn, họ còn chịu thêm một thiệt thòi rất lớn: Vì mang tính chất là khu phố của một thị trấn, nên phụ nữ nói riêng và toàn bộ người dân nói chung (là người dân tộc thiểu số Vân Kiều, Pa Cô) ở khu phố 6 này không được hưởng các chế độ, chính sách ưu tiên cho người dân tộc thiểu số, vùng sâu vùng xa như cử tuyển, chương trình 135…
Những đôi tay còn lấm lem bùn đất của các bà, các chị, các cô viết lên những dòng chữ đều, sạch, đẹp.
Éo le vậy, họ vẫn quyết tâm đi tìm con chữ. Từ khi ổn định với 31 học viên, chưa đêm nào học viên không tới lớp. Họ đến lớp đều và bắt đầu thấy thú vị với việc học. Trong giờ học, mọi người trao đổi với nhau bằng tiếng Kinh, những khi không diễn đạt được, họ lại dùng tiếng dân tộc mình để hỏi, và rất may mắn vì cô giáo nói được cả hai thứ tiếng Vân Kiều và Pa Cô. Không có khoảng cách giữa cô và trò, chỉ có sự đồng cảm của những người có cùng một vạch xuất phát: là người dân tộc thiểu số, sinh ra từ cái khó cái nghèo. Không chỉ dạy, cô Tâm còn là người lắng nghe, chia sẻ những vui buồn. Có hôm, phải nán lại vài phút để an ủi một chị có chồng đi theo vợ bé, có hôm phải bày cách xem đồng hồ để họ khỏi thao thức cả đêm canh trời sáng kịp gùi hàng ra chợ…
Đưa chúng tôi xem quyển vở tập viết của một học viên trong lớp, cô phấn khởi khoe nét chữ ấy chỉ mới được rèn trong khoảng vài chục tuần thôi. Thật bất ngờ khi nhìn bàn tay sần sùi, đen sạm tưởng chỉ quen cầm cuốc rựa lại viết được những dòng chữ đều, sạch, đẹp đến thế. Rồi những quyển vở khác từ đầu tới cuối lớp cũng được các bà, các cô, các chị mạnh dạn đem khoe với chúng tôi, họ chỉ vào đấy, nhỏ to: “Bữa ni biết chữ, vui rồi, nhờ cô Tâm mà”.
Chia tay lớp học khi trời vẫn còn mưa, cô giáo Tâm tiễn chúng tôi về xuôi với một lời tâm niệm: “Mình chỉ mong họ biết đọc, biết viết để đi ra với xã hội, và cũng mong được sự quan tâm hơn của các cấp chính quyền, vì họ còn khổ lắm. Dạy hết lớp 1 mình sẽ dạy tiếp, đi tiếp trên con đường tìm chữ cùng họ”.
Theo DT
HS lớp 10 "điên đầu" vì 2 cô Tấm trong SGK
Bên cạnh tranh luận về cái kết của câu chuyện Tấm Cám, điều khiến nhiều người quan tâm đó là vấn đề trong quá trình biên soạn SGK hiện nay.
Sách chuẩn "đá" sách nâng cao
Hiện nay, ở cấp THPT có hai bộ sách: một phục vụ cho chương trình chuẩn, một cho nâng cao. Trong đó, theo quy định của Bộ GD&ĐT, chương trình nâng cao phải dựa vào chương trình chuẩn.
Theo tìm hiểu, chúng tôi được biết, cùng là truyện cổ tích Tấm Cám nhưng ở sách chuẩn và sách nâng cao thì lại có 2 kết thúc khác nhau.
Cụ thể, đoạn kết truyện Tấm Cám trong SGK chuẩn, dựa theo Nguyễn Đổng Chi, có nội dung: "Tấm sai quân hầu đào một cái hố sâu và đun một nồi nước sôi. Tấm bảo Cám xuống hố rồi sai quân hầu giội nước sôi vào hố. Cám chết...".
Trong khi đó ở sách nâng cao, dựa theo Chu Xuân Diên - Lê Chí Quế, lại viết: "Theo lời chỉ bảo của Tấm, Cám sai đào một hố thật sâu và xuống ngồi dưới, rồi gọi người đem nước sôi giội xuống hố. Cám chết còng queo".
Từ cái kết trên, sẽ có hai cách đánh giá khác nhau về tính cách của Tấm.
Theo phản ánh của các giáo viên Văn ở hầu hết cấp THPT đều cho rằng, với hai cái kết như trên sẽ khiến các giáo viên cảm thấy khó khăn trong quá trình giảng dạy, cách tiếp cận của các em cũng khác nhau.
"Không thể có hai nhân vật Tấm trong chương trình dạy. Chương trình dạy khác nhau, dẫn đến cách giảng và cách học không thống nhất", chị Phan Thu Ngọc, giáo viên một trường cấp 3 ở Hà Nội lo lắng.
Một giáo viên khác nói: "Nhiều em học sinh còn bàn tán nhau, cho rằng cô giáo dạy sai, phải hiểu là theo cô Tâm ở sách nâng cao mới đúng, nhiều lúc chúng tôi không biết thế nào mà giải thích cho các em".
Em Cao Trần Lực (THPT Kim Liên, Hà Nội) phàn nàn: "Đã là truyện cổ tích thì bao nhiêu dị bản cũng được, nhưng khi đã đưa vào sách thì người soạn sách phải thống nhất chứ? Bọn em học đã đành, đến lúc thi tốt nghiệp, thi ĐH thì sao? chương trình không thống nhất thì sẽ chỉ làm khổ học sinh chúng em thôi!"
Hội đồng thẩm định cũng "bó tay"
Để hiểu rõ vấn đề hơn, chúng tôi đã tìm gặp Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết - Chủ tịch Hội đồng thẩm định bộ môn ngữ văn.
Theo GS Thuyết: "Khi thẩm định hai bộ SGK (theo chương trình chuẩn và chương trình nâng cao) môn ngữ văn lớp 10, Hội đồng thẩm định đã yêu cầu cả hai bộ sách thống nhất lấy dị bản tác phẩm Tấm Cám của Giáo sư, nhà nghiên cứu văn học dân gian Chu Xuân Diên.
Tuy nhiên, sau khi bộ SGK Ngữ văn 10 theo chương trình chuẩn in ra thì chúng tôi mới phát hiện là tác giả của bộ sách không làm đúng yêu cầu của Hội đồng thẩm định, đã lấy dị bản khác, chỉ có sách nâng cao lấy dị bản của Giáo sư Chu Xuân Diên.
Sau khi phát hiện, tôi đã trao đổi ngay với Tổng chủ biên và phản ánh điều này với NXB Giáo dục. Nhưng cho đến nay, sách vẫn chưa được sửa.
Ông giải thích: "Truyện dân gian thường có nhiều dị bản. Lời kể có chi tiết Tấm dội nước sôi giết Cám rồi làm mắm, gửi cho mẹ Cám cũng chỉ là một dị bản thôi. Hội đồng thẩm định SGK nhận thấy dị bản mà Giáo sư Chu Xuân Diên chép có cái kết chừng mực, phù hợp với yêu cầu giáo dục hơn, nên đã quyết định chọn dị bản đó để đưa vào giảng dạy.
Theo BĐVN
Đừng đòi cô Tấm thánh thiện "Kết thúc truyện Tấm Cám là một kết thúc bác học và hợp lý. Nó kéo câu chuyện gần với con người hơn, đời thường hơn, sâu sắc và ý nghĩa hơn" - bạn Võ Thị Quý đã viết khi tham gia diễn đàn "Sửa đoạn kết truyện Tấm Cám". Bạn đọc Võ Thị Quý viết như vậy trong bài viết "Tấm Cám,...