Lời người yêu hai sắc hoa tigôn
Thế là từng cơn gió lạnh vô tình và mưa bụi đã giăng đây phố, mùa đông đã tới thật rồi. Nhìn những cánh hoa tigôn rơi đầy sân nhà ai, mà thấy lao lòng.
Anh đã không kịp biến mơ ước của mình thành hiện thực, nhặt từng cánh hoa hồng mềm mại rắc đầy mái tóc em. Rồi lặng lẽ ngồi gỡ từng cánh hoa mong manh ấy gom vào thành kỉ niệm của riêng mình. Một mong ước thật giản dị phải không em?nhưng sao đối với anh xa vời đến vậy! anh đã là kẻ hành hương đến muộn mất rồi.
Cả anh và em không thể vượt qua được cái ngưỡng mong manh của điều không thể, cho dù con tim mình cùng một nhịp đập chung. Anh và em không có được những kỉ niệm của tình yêu thơ mộng, cũng không có thời gian nhiều để hiểu được nhau. Nhưng mình đã kịp nhận ra nhau ở một ở một điểm vô cùng tận, biết sống vì nhau, biết dâng tặng nhau nhiều hơn những ước muốn của nhau.
Biết chia sẻ động viên nhau sau những vấp ngã mà mình gặp phải, biết là cho nhau vui lên khi có lỗi buồn. Anh đã nhận ra em, chính em, một vẻ đẹp một tâm hồn sâu lặng, kín đáo, ẩn sau vẻ vô tư, nhưng vẻ đẹp mà chỉ riêng anh mới nhìn thấy và cảm nhận thấy hết sự tinh tế của nó.
Video đang HOT
Hơn ai hết em cũng hiểu được anh, trầm lặng, âm thầm, bao dung, như biển xanh, giấu trong lòng bao điều thầm kín. Anh và em đều biết rằng, không thể có nhau trong cuộc đời này được,chỉ biết nhận ra nhau trong tiếng chuông riêng vang vọng, mỗi khi đêm về, mọi vui, buồn trong cuộc đời đã khép lai phải không em?
Đối với mình như thế cũng là quá đủ,quá trọn vẹn và hạnh phúc giữa cuộc sống đầy bon chen thường nhật này em nhỉ? Em yêu! khi anh ngồi viết những dòng này cho em, anh biết rằng ở một căn phòng không xa đang sáng đèn em vẫn đang ngồi học. Mà sao anh không thể tới thức cùng em. Chỉ có thể ngồi đây mà chia sẻ, nghe từng hạt mưa rơi anh lại thấy lo. Bởi vì mùa đông đã về gió rét sẽ làm em lạnh hơn cô đơn hơn khi mỗi tối em một mình đi dạy.
Anh muốn hỏi ai đó đang có em, sao quá vô tình. Và người ấy có đủ tâm hồn để cảm nhận thấy nỗi buồn của em khi ngắm giàn hoa tigôn nhà mỗi độ đông về.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh
Em biết yêu anh là có tội. Có tội lớn với chồng, con và bố mẹ nhưng mà lý trí chẳng bao giờ bảo được con tim thôi yêu anh.
Anh à! Dạo này không còn thói quen lên mạng viết thư cho em nữa sao? Anh biết không ngày nào em cũng vào mạng, ít nhất 1 lần để xem có gì của anh không nhưng lần nào cũng vậy, vẫn là hòm thư trống rỗng. Buồn! Từ ngày chúng mình quan hệ kiểu này không ngày nào là em không buồn anh ạ. Tại sao anh không chấp nhận dừng lại để chúng mình được thoải mái hơn? Em biết với anh em chỉ là đứa mang lại cảm xúc mới lạ cho anh. Em biết vậy mà không hiểu sao em vẫn lao vào anh. Em biết anh vẫn còn yêu vợ, rất thương con mà em lại cứ cố tình xen vào cuộc sống của anh. Không biết đã bao nhiêu lần em nghĩ và tự hứa rằng mình sẽ không liên lạc với anh, không suy nghĩ nhiều đến anh nhưng cũng là bấy nhiêu lần em không làm được.
Em biết yêu anh là có tội. Có tội lớn với chồng, con và bố mẹ nhưng mà lý trí chẳng bao giờ bảo được con tim thôi yêu anh. Ở bên anh em được sống lại đúng cảm xúc của 1 tình yêu. Anh tình cảm, anh nhẹ nhàng, anh vuốt ve âu yếm em như 1 người chồng thực sự. Không biết đã bao nhiêu lần em mơ chúng mình được ở 1 nhà, chúng mình là vợ chồng và có với nhau những đứa con xinh xắn. Em buồn cười quá đúng không anh? Em đã từng ước được anh ôm từ đằng sau khi đang nấu cơm, hay được anh bế lên giường và hỏi anh rằng: Em có nặng không? Tất cả những đièu mà em tưởng tượng ra với anh đều xảy ra nhưng rất tiếc nó không xảy ra ở "nhà của chúng mình" mà nó lại xảy ra ở những chỗ chúng mình lén lút.
Em biết làm như vậy sẽ có ngày người khác bắt gặp và đúng như vậy phải không anh? Cũng rất may cho em và anh là người ấy chưa nhìn thấy cái gì quá đáng. Nhưng anh biết không kể từ hôm đó em cảm nhận được con người anh. Điều đó thực sự làm em rất đau khổ. Ở nhà mong mãi đến trường để được gặp nhau vậy mà đến nơi thì nhìn nhau như những người bình thường. Em muốn nói chuyện, gọi điện thì nói chưa được 2 phút là anh "thôi nhé"...
Em biết anh vẫn còn yêu vợ, rất thương con mà em lại cứ cố tình xen vào cuộc sống của anh... (Ảnh minh họa)
Anh là như vậy đúng không? Anh có đáng là đàn ông không? Dám làm nhưng lại không dám chịu đúng không anh? Vậy mà anh vẫn cứ nồng nhiệt, hết mình khi chúng mình bên nhau. Mỗi khi em muốn chia tay, muốn dừng lại là anh lại kêu rằng anh không chịu được. Anh không chịu được điều gì? Anh không chịu được bởi vì sẽ không còn ai mang lại cảm giác mới lạ đến cho anh nữa đúng không?
Đã 3 ngày rồi em cố gắng không nghĩ đến anh, không mong chờ tin nhắn hay địên thoại của anh. Em biết quên anh là 1 điều không thể vì tất cả những gì là của anh đều in sâu trong trái tim em. Em yêu anh không hiểu vì sao lại yêu anh nhiều đến thế mặc dù em đủ thông minh để hiểu tình cảm của anh dành cho em đến đâu, đủ hiểu con người anh như thế nào.
Anh à, em cảm ơn anh đã mang lại cho em những kỷ niệm trong thời gian chúng mình lén lút với nhau. Em sẽ không nói với anh chúng mình chia tay hay dừng lại vì em biết càng nói ra anh càng coi thường em. Từ bây giờ em sẽ sống theo cách của em, theo những gì em cho là đúng. Chúng mình chắc chắn sẽ không bao giờ được ở bên nhau, không bao giờ là của nhau nên hãy xem như những gì em viết hôm nay cho anh là lời tạm biệt, là những gì cuối cùng nhất em dành cho anh. Anh hãy sống hạnh phúc và là một người chồng tốt anh nhé!
Anh! Nếu như trong thời gian qua em có làm điều gì không tốt, nói những câu gì không hay thì hãy bỏ qua cho em. Một lần nữa cảm ơn những gì anh mang lại cho em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thử một lần yêu bằng con tim! Anh à! Em chuyển đến sống ở thành phố này được 11 năm rồi, 11 năm đó không dài cũng không ngắn, trong 11 năm đó dù chỉ ở khác phường chúng ta cũng không hề biết có sự tồn tại của nhau trên thế giới. 11 năm đó cuộc sống của 2 chúng ta cứ song song mà trôi qua trong yên...