Lãnh địa gái giang hồ ở miền Tây (Kỳ 2): Di cư ra “tam giác vàng”
Bị truy tơi tả ở Vĩnh Trinh (Cần Thơ) và ngọn lửa định mệnh thiêu rụi 14 căn nhà khu “trung tâm đèn màu”, những tưởng “xóm ghệ” sẽ đi vào dĩ vãng, nhưng…
Mỗi ngày L. (quê Long Xuyên) phải đi khách ít nhất 6 lần mới đủ tiền góp trả nợ cho gia đình
Theo lời kể của những người từng sống ở ấp Vĩnh Quy, vụ hỏa hoạn là do M., một cô gái làm nghề “buôn hương”, trong một lần bất cẩn để điếu thuốc hút dở bén lửa phát cháy. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, thiêu rụi 14 căn nhà. M. được đưa ra khỏi đám cháy lúc đang mê man (có người nói đang phê thuốc), sau đó bị đưa đi giáo dục bắt buộc 2 năm… Còn các hộ dân bị cháy nhà được di dời vào khu tái định cư mới xây dựng cách đó không xa. Theo lời một người từng là chủ chứa trong xóm, việc di dời này cũng đồng nghĩa dẹp luôn cái “nhưn” của “xóm đèn màu”, vì một chốt công an nhanh chóng được lập lên tại khu vực bị cháy. Lực lượng công quyền mạnh tay hơn, một loạt tú ông, tú bà xộ khám…
Cà phê “tam giác vàng”
Cái “nhưn” không còn, nhưng không có nghĩa “xóm đèn màu” bị diệt tiệt. Khoảng năm 2007 – 2009, những cuộc “di cư” âm thầm diễn ra. Để rồi đến một ngày người ta giật mình nhìn lại thì một “xóm đèn màu” khác đã hình thành cách nơi cũ chỉ vài cây số, ngay tại vùng đất có biệt danh “tam giác vàng”. Gọi “tam giác vàng” vì đây là khu vực hình tam giác có cạnh đứng là một đoạn của QL80, giáp ranh ấp Vĩnh Thành (xã Vĩnh Trinh) tại cầu số 6. Địa hình thì có vẻ lọt thỏm vào H.Vĩnh Thạnh (TP.Cần Thơ), nhưng lại do một ấp của xã Phú Thuận (H.Thoại Sơn, An Giang), cách đó một con sông, quản lý. Sự dị biệt này vô tình đã tạo thuận lợi cho “xóm đèn màu” mọc lên, bởi lực lượng công quyền TP.Cần Thơ ở gần đó không thể bước chân qua địa bàn của An Giang “đánh” động chứa như trước đây, trong khi xã Phú Thuận lại cách trở một con sông…
Xóm mới, mô hình “làm ăn” cũng mới. Việc tổ chức hành sự ngay tại chỗ chứa như ở Vĩnh Trinh ngày nào dễ gặp rủi ro, nên các chủ quán ở “tam giác vàng” đổi chiến thuật, săn “em út”, phần lớn là các cô gái còn rất trẻ, ở những vùng quê nghèo khó tới đây với danh nghĩa bán cà phê. Khi có khách, họ dẫn đến các nhà trọ gần đó hành sự. Nhiều ngày điều tra ở đây, chúng tôi ghi nhận được 3 nhà trọ là P.T, B.D và B.H lúc nào cũng nườm nượp gái giang hồ và khách làng chơi. “Làm ăn được”, người ta thấy có những người từ bên này Cần Thơ chuyển khẩu đến “tam giác vàng” để mở quán đèn màu. Đến thời điểm này, khu vực “tam giác vàng” đã gần như thay thế Vĩnh Quy đình đám một thời, trở thành khu đèn màu nổi tiếng ở miền Tây.
Sống như đời “nô lệ”
Cách thức các tú ông, tú bà số trói buộc gái “buôn hương” cũng tinh vi, quỷ quyệt hơn trước. Thậm chí, nhiều cô bị đối xử tàn độc không khác nô lệ của những chủ quán ở đây.
Video đang HOT
Ở “tam giác vàng”, ai cũng biết chị em ông Bé N. từ Vĩnh Quy chuyển qua. N. săn được các cô gái thuộc hàng trẻ đẹp nhất các quán ở đây, trong đó có 3 cô quê ở Long Bình (H.An Phú, An Giang) là cần câu tiền của y. “Hàng” của y có nhiều loại giá, từ 200.000 – 500.000 đồng mỗi lần đi khách. Trong đó, có một cô giá 500.000 đồng vì mới “khui hàng”. Một cô gái ở đây nói, cô bé bị người nhà gá cho N., hắn dẫn đi bán trinh cho một đại gia với giá 20 triệu, xong lại mang về “tam giác vàng” tiếp tục “khai thác” với giá cao. Quy tắc của N., cũng như nhiều tú ông, tú bà ở đây là “trói” các cô gái bằng việc cho gia đình các cô mượn một số tiền, rồi buộc các cô làm trả nợ, vừa được tiếng “ân nhân” vừa không sợ gái trốn. Như L. quê ở H.Hòn Đất (Kiên Giang), N. cho mẹ L. vay 100 triệu để xây nhà. Từ đó, L. phải tiếp khách ngày đêm rồi đưa hết tiền cho N. trừ nợ. Mỗi ngày em phải tiếp hàng chục lượt khách, nhưng số nợ thì bản thân em và gia đình không biết đã trừ được bao nhiêu, chỉ biết Bé N. nói “chưa đủ”, vậy là lại tiếp tục phải đi khách.
Cùng hoàn cảnh L., gia đình cô gái tên N. (quê H.An Phú, An Giang) cũng xem Bé N. là “người tốt”, là “ân nhân” với số tiền y đưa trước, mà không biết rằng con của họ phải ngày đêm đi khách để mang tiền về cho y. N. cũng như những cô gái khác ở đây rất sợ Bé N. vì y rất hung bạo. N. kể, có lần một cô gái chiều khách nên về trễ một tí, y đã đánh cô thừa sống thiếu chết. Cô này sau đó bỏ trốn, nhưng gia đình cô thì không thể trốn đi đâu được với khoản nợ treo lơ lửng.
Không phải gặp một chủ chứa hung bạo và quỷ quyệt như Bé N., nhưng số phận của L., cô gái duy nhất tại quán cà phê của một tú bà tật nguyền, không vì thế mà ít hẩm hiu hơn. Không vay được tiền của chủ quán, mẹ của em lại bắt mối với một người cho vay bạc góp ở khu “tam giác vàng”. Mỗi tháng mẹ L. ở TP.Long Xuyên đều đặn tới gặp chủ nợ để lấy tiền, còn L. mỗi ngày phải đi khách ít nhất 6 lần mới đủ đóng tiền góp. L. tâm sự làm “nghề” này phải son phấn để “bắt mắt” khách, nhưng nhiều khi em không dám mua một thỏi son, một hộp phấn vì sợ không đủ tiền góp. Có lần em bị bệnh phụ nữ kéo dài 3 tháng, nhưng không dám nghỉ một ngày vì sợ nợ chồng nợ sẽ không sao trả được.
Thảm nhất là những cô gái “ăn lương” của chủ chứa. Mỗi tháng, các cô được trả 5-7 triệu tiền “lương”. Nhưng ngược lại các cô phải tiếp khách suốt ngày đêm cho chủ, thậm chí những ngày kinh nguyệt cũng phải liên tục tiếp khách…
Theo xahoi
"Gái miền Tây" bán "xác thịt" có thương hiệu trên đất Đà thành
"Gái miền Tây" đã trở thành một "thương hiệu" mà dân chơi Đà thành dùng để ám chỉ những cô gái hành nghề "bán phấn buôn hương".
Cơ quan công an đang lấy lời khai của gái bán dâm
Không có cơ hội để trở thành vợ của những ông chồng Đài Loan, Hàn Quốc..., một số cô gái trẻ miền Tây đã khăn gói lên TP.HCM kiếm việc làm với mong muốn thoát cảnh nghèo nơi miền sông nước. Tuy nhiên, không chịu được sự nhọc nhằn nơi phố thị, các cô gái này chuyển sang làm nghề " buôn hương bán phấn". Khi nhan sắc tàn phai, họ lại dạt ra "miền đất mới" Đà Nẵng "lạc nghiệp". Để rồi, khi bị bắt và đưa vào trung tâm phục hồi nhân phẩm, các cô mới thấm thía cảm nhận được những vị đắng cuộc đời.
Khoảng 3 năm trở lại đây, cụm từ "gái miền Tây" đã trở thành một "thương hiệu" mà dân chơi Đà thành dùng để ám chỉ những cô gái hành nghề "bán phấn buôn hương" có xuất thân từ một trong 13 tỉnh, thành phố của khu vực này.
Sau một hồi năn nỉ, Thanh - một tay chơi có tiếng ở Đà Nẵng - đồng ý giúp tôi thâm nhập vào thế giới của những cô gái này. Tuy nhiên, Thanh cũng không quên ra điều kiện: "Ông phải trả mọi chi phí và không được đưa tên các em lên báo".
Thâm nhập các dịch vụ từ A - Z
Đúng hẹn, Thanh dẫn tôi đến một quán nhậu ở vùng ven của phố biển. Khi đó, đám bạn của Thanh đều đã có mặt. Đến khi rượu đã tới tầm, Thanh quàng cổ tôi ngọng lưỡi giải thích: "Giọng nói của con gái miền Tây thực sự dễ thương nên khi đã phê thì hầu hết cánh đàn ông hám của lạ đều bị những giọng nói nũng nịu, ngọt ngào đó mê hoặc. Đó là một thế mạnh mà không vùng miền nào khác của Việt Nam có được. Chiều khách thì gái miền Tây cũng là số một". Vừa nói, Thanh vừa rút điện thoại ra gọi "hàng".
Sau cú điện thoại của Thanh khoảng 10 phút, 5 cô em ăn mặc thiếu vải tự xưng gốc miền Tây sà đến. Một cô trong nhóm ra vẻ chị cả, lơi lả giới thiệu: "Tất cả mấy đứa này đều 18 - 19 tuổi và là gái miền Tây chính hiệu đó nha. Tửu lượng tụi nó không bằng mấy ông anh ở đây nhưng cái khoản kia thì tụi em sẵn sàng chiều từ A đến Z".
Ngồi nhậu thêm một lát, tất cả các cô gái trên đều gật đầu "đi khách" với giá 1 chai (tức 1 triệu đồng/1 đêm). Tôi kêu nhân viên của quán nhậu thanh toán tiền trước khi theo các "chiến hữu" bắt taxi về khu nhà nghỉ sầm uất nhất Đà thành.
Một buổi khác, Thanh tiếp tục dẫn tôi đến một quán "ruột" của mình. Theo lời Thanh, đây là nơi cung cấp "đặc sản miền Tây" nổi tiếng nhất Đà Nẵng, "hàng" toàn chân dài, cực VIP. Theo chỉ dẫn của cậu nhân viên có gương mặt non choẹt, nói giọng đặc sệt miền Nam, chúng tôi bước vào một phòng xông hơi nho nhỏ. Sau khi làm các thủ tục như "xông ướt", "xông khô" và "bể sục", mỗi người được phát một chiếc quần đùi rộng thùng thình, ngồi tà tà hút thuốc trong một căn phòng rộng khá tiện nghi, đợi đến lượt mình để được các em miền Tây phục vụ.
Nhìn thấy sự hài lòng của tôi, Thanh cười rồi nói: "Lát nữa được mấy em miền Tây xinh như mộng phục vụ tới bến còn tỉnh cả rượu luôn ấy chứ". Nói đoạn, cậu bạn ra quầy lễ tân "xí" những em đẹp nhất. Sau khoảng 10 phút chờ đợi, rồi cũng đến lượt tôi được gọi đi. Theo chân cậu nhân viên, tôi bước vào một căn phòng khá nhỏ, chỉ đủ kê chiếc giường mát-xa và máy sưởi. Chưa kịp nhìn kỹ căn phòng thì một cô gái trẻ mặc đồng phục bằng vải bóng, ngắn cũn cỡn, tay cầm khăn và một lọ chất lỏng bước vào. Cô gái độ 19 - 20 tuổi, không xinh không xấu, lẳn người kiểu thiếu nữ mới lớn, tóm lại chẳng có gì đặc biệt.
Cô gái tự giới thiệu tên Ly suồng sã đè ngửa tôi nằm xuống giường rồi vẫn cái giọng miền Tây sông nước ngọt ngào, cô nũng nịu hỏi tôi muốn "mát gần" hay "mát xa". Giả bộ cần tư vấn, tôi hỏi lại thì được cô nàng õng ẹo khuyên nên làm cả hai, vì đằng nào cũng một công mua vé. Theo Ly, chẳng ai vào đây chỉ để mát-xa, mặc dù các cô cũng biết đấm bóp ra trò. Tôi yêu cầu cô gái chỉ cần mát-xa và tôi vẫn sẽ "bo" một cách thỏa đáng. Ly nghe vậy, chẳng biết buồn hay vui, nhưng bắt đầu đấm bóp rất chuyên nghiệp và bài bản.
Một ổ mại dâm bị triệt phá
Thăm thẳm đường về
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng qua, Công an TP.Đà Nẵng đã triệt phá 2 ổ mại dâm quy mô lớn với trên 40 gái mại dâm, trong đó phần lớn xuất thân từ các tỉnh miền Tây. Tại Trung tâm Phục hồi nhân phẩm 05 - 06 Đà Nẵng, tôi gặp Liễu - một cô gái miền Tây chính hiệu. Liễu kể rằng, khi mới 14 tuổi, cô đã sớm phổng phao, xinh đẹp khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải chết mê, chết mệt.
Cũng chính vì được trời ban cho nhan sắc nên xóm nghèo của một tỉnh miền Tây đã không giữ chân được cô bé đầy tham vọng này. Cô theo chân đàn chị bỏ quê lên thành phố với viễn cảnh sẽ làm nhân viên của khách sạn cao cấp, làm người mẫu thời trang để đổi đời. Choàng tỉnh giấc mơ thì Liễu đã bị bán vào "động quỷ" và không thể thoát ra được nữa.
Về sau, Liễu vướng vào ma túy, biết đó là cái "vòng kim cô" của những chủ chứa nhưng cũng không tài nào tránh nổi. Cô gái trẻ trung, xinh đẹp ngày nào giờ trở nên tàn tạ bởi thể xác bị vùi dập và những cơn đói thuốc giày vò.
Trong một đợt ra quân truy quét tệ nạn của lực lượng Công an TP.Đà Nẵng mới đây, Liễu cùng với hơn 40 cô gái khác bị bắt và đưa vào Trung tâm 05 - 06. Liễu thú thật: "Đây là lần thứ 3 em quay lại trung tâm này nên cũng chẳng còn hứng thú với những bài giáo huấn, chỉ cố gắng ngoan để rồi ra cho sớm mà thôi. Dù nhan sắc đã tàn phai nhưng có thằng nào thèm là em bán".
Mặc dù buông ra câu nói bất cần như vậy nhưng Liễu vẫn lí nhí tâm sự rằng, cô đã không còn đủ tự tin để về quê, để đối diện với gia đình. Lúc đầu, cứ nghĩ rằng, kiếm được một khoản tiền là có thể hồi hương, nhưng giờ đây, Liễu cay đắng nhận ra rằng càng kiếm được nhiều tiền, cô càng không thể trở về quê cũ.
Theo xahoi
Đòi tiền môi giới kết hôn vì vợ 'không còn trong trắng' Phát hiện cô vợ miền Tây từng có chồng, một người Trung Quốc được cho là đã đòi lại tiền môi giới kết hôn và sính lễ cho nhà gái. Hình ảnh người con gái miền Tây (Ảnh minh họa) Chiều 3/6, đại tá Nguyễn Chí Dũng, Trưởng phòng Quản lý xuất nhập cảnh Công an TP Cần Thơ, cho biết đã chuyển...