Lằn ranh sinh tử Kỳ 4: Nhất định phải sống
“Người ta bảo rằng kiếp người muốn được sống mới khó, chứ tìm đến cái chế.t thì dễ lắm. Nó như nắm cát bé nhỏ ném xuống biển sâu, chỉ chớp mắt là chẳng thấy gì, còn gì nữa. Nhưng kỳ lạ là mấy lần tôi tìm đến cái chế.t lại không thể chế.t được, để rồi đến khi bị người ta ép uổng đến đường cùng lại thấy mình phải sống, phải sống…”.
Tìm cái chế.t trong tuyệ.t vọn.g
Cô gái Trần Thị Thanh ngồi trước mặt tôi mới 22 tuổ.i, bé nhỏ, gầy gò, nhưng lại có những câu nói nghiền ngẫm của người đã trải nhiều sóng gió cuộc đời. Câu chuyện giữa lằn ranh sinh – tử của cô được bắt đầu bằng chính nhật ký, một nhật ký đặc biệt mà mỗi đêm cô tự ghi vào đầu mình.
“Vậy là mình đã xa nhà 11 ngày rồi! Cái thằng mà mình tưởng là người yêu thương, trao thân cho nó, hóa ra lại là thằng đểu cáng, táng tận lương tâm vù.i dậ.p mình vào chốn nhơ nhớp này. Nếu mình gặp lại nó thì mình sẽ làm gì, làm gì? Nhưng chắc mình sẽ không thể gặp nó nữa đâu. Nếu không trốn thoát được thì chắc mình phải chế.t, chứ bị đày đọa như thế này làm sao mà sống nổi. Nhưng mình sẽ chọn cái chế.t nào đây? Thật kinh khủng! Chẳng bao giờ đời mình lại nghĩ có lúc phải chọn lựa điều này…”.
Từng từ, từng từ nghèn nghẹn, u uất như chắt ra từ nỗi lòng cay đắng, cô gái kể chính xác cách đây đúng 297 ngày, đã bị thằng tưởng là người yêu lừa từ quê Lào Cai xuống Hà Nội, rồi sang Trung Quốc. Cô sơn nữ rơi vào động mại dâm ở Quảng Châu vẫn ngỡ mình đang đi du lịch. Đến khi bị tú bà là người đồng hương ở Bắc Ninh ép phải làm những việc cay đắng mà không mấy người con gái dám nghĩ đến thì cô sốc, sốc nặng đến gần như điên loạn. Ba lần tìm cách trèo tường, bỏ trốn, cô đều bị bắt lại, và cứ lần sau lại bị đán.h đậ.p tàn bạo hơn lần trước. Thậm chí mụ tú bà còn đ.e dọ.a: “Nếu bỏ trốn nữa, tao sẽ điện cho bọn giang hồ Hà Nội tìm xử bố mẹ mày, lấy tạng đem qua đây bán để bù tiề.n tao phải mua mày”.
Đa.u đớ.n, tuyệ.t vọn.g, Thanh đã luẩn quẩn nghĩ đến cái chết! Cái chế.t mà cô cho rằng đó là lối thoát duy nhất của cuộc đời mình. Sau trận đòn vì tội bỏ trốn lần thứ ba, Thanh “may mắn” được ở nhà một buổi tối vì không thể đi tiếp khách được với cơ thể bầm dập, tứa má.u. Tú bà không cho cô dùng giấy bút, vì có lần cô viết giấy quẳng xuống đường, hi vọng có người Việt hoặc ai đó biết tiếng Việt đọc được sẽ cứu cô. Thanh xé một mảnh áo trắng, rồi lấy chính má.u đỏ trên người mình viết nguệch ngoạc lên tờ giấy: “Tôi là người Việt Nam. Nếu ai thấy xác tôi thì xin giúp hoặc báo công an đưa xác tôi về nước. Kiếp sau xin tạ ơn”.
Video đang HOT
Thanh bảo: “Sau những lần tuyệ.t vọn.g, tôi lại thấy mình cần phải sống”
Xong, cô nhét tấm vải vào túi áo, rồi lần lên sân thượng ngôi nhà bốn tầng. Tú bà và đám ma cô khóa ba lớp cửa ra dưới nhà nhưng không chú ý đến sân thượng. “Mình đã đứng trên ấy gần nửa tiếng. Gió mạnh lắm. Dưới đường xe cộ qua lại thật đông. Người ta đi lại vui vẻ như thế mà mình lại chọn cái chế.t sao? Nhưng nếu không chế.t thì làm sao chịu nhục được? Phải chế.t, chế.t thôi. Chắc cũng không biết đa.u đớ.n đâu…”. Và khi nhật ký được viết lại trong đầu này thì Thanh đã không chế.t. Cô kể cô nhắm mắt gieo mình từ sân thượng lúc 21g. Cô lao thẳng người xuống, tay trái vẫn ôm ngực áo, sợ gió thổi bay tờ vải có dòng chữ viết bằng má.u mình. Chớp mắt, cô thấy có gì đó quất ngang vào người mình đau điếng, rồi lại thêm một cảm giác đau thốc vào tận tim óc nữa và tối sầm lại. Tất cả đen như mực, cô không biết gì nữa!
…Ngơ ngác tỉnh lại, Thanh thấy mình lại nằm đúng căn phòng của mụ tú bà đã nhốt cô. Đó là lúc 5g sáng. Cô không chế.t, chỉ bất tỉnh, mê man cả đêm. Lúc đầu cô chỉ thấy đau, chẳng nhớ gì. Mãi sau mới nhớ ra mình đã nhảy xuống, nhưng tại sao mình vẫn còn mở mắt nằm đây? Đến khi mụ tú bà và đám ma cô sấn sổ vào phòng, cô mới hiểu mọi chuyện. Cô đã nhảy đúng vào cây đèn đường. Chính cái cần mắc bóng đèn vươn ra đã đỡ cô lại trước khi rơi xuống đất. Chẳng hiểu có điều gì đó nhiệm mầu hay ngẫu nhiên mà cuộc sống của cô đã được chính thanh sắt vô tri cứu mạng. Đám tú bà ở các nhà kế bên đã ra đưa cô vào, rồi gọi điện cho chủ cô. Họ quyết định cô chế.t hay bị thương nặng cũng không đưa vào bệnh viện vì sợ cảnh sát điều tra lôi thôi. Mụ tú bà chỉ gọi một bác sĩ quen đến kiểm tra. Ông ta đã thốt lên: “Số mạng cô gái này thật kỳ lạ. Thường ngã từ độ cao đó nếu không chế.t thì nhẹ nhất cũng bị gãy chân tay. Nhưng cô ta lại chẳng sao cả”.
Sau một ngày đêm nằm liệt vì đau ê ẩm, tú bà đã ép cô tiếp khách ngay sáng hôm sau. Vừa hoàn hồn sau cú gieo mình tìm cái chế.t, Thanh lại nghĩ đến tuyệ.t vọn.g trong chính lúc phải nằm chịu đựng khách giày vò. Lúc này tú bà có vẻ bớt tàn bạo với cô nhưng lại canh chừng kỹ hơn. Và cô cũng nghĩ ra một cách… Cứ ít hôm cô lại than đau đầu. Tú bà nghĩ cô bị ảnh hưởng sau lần nhả.y lầ.u nên đưa thuố.c cho uống. Tuy nhiên, ả cũng cẩn thận, mỗi lần chỉ đưa vài viên. Thanh xé mép áo ngực cũ không còn mặc nữa, nhét từng viên thuố.c giấu vào đó. Sau vài lần than nhức đầu, cô đã có 29 viên thuố.c. Đến ngày cô bị “đèn đỏ”, nghỉ tiếp khách, tú bà cho ở nhà nhưng vẫn để một ma cô canh chừng. Thanh nằm lì góc phòng, giả ngủ và lặng lẽ nuốt từng viên thuố.c. Đến viên thứ 23, cô không thể nuốt nổi nữa, lát sau thấy người mệt lả, rồi mê dần đi.
Và phải sống, phải sống
…Trong mưa xuân giăng bụi, Thanh thấy mình đang quây quần với bố mẹ và các em ở nhà. Trước hiên nhà, hoa đào núi đã hé nở. Bố cô âu yếm: “Lần này con về luôn với bố mẹ, đói khổ có nhau, không đi đâu nữa nhé… Đúng lúc đó cô giật mình, bừng tỉnh giấc mơ vì cảm giác đau thắt ở bụng. Ông bác sĩ và mụ tú bà đang đổ nước gì đó như có mùi xà phòng vào miệng để cô ói ra. Thanh ói mật xanh mật vàng, lơ mơ, đau bụng quằn quại suốt hai ngày rồi cũng tỉnh. Mụ tú bà đay nghiến: “Giờ mày muốn ở lại đây hay để tao bán lấy chồng miền núi?”. Thanh nói ở lại. Cô biết ở lại thì còn có ngày về, ít ra là sau khi đã bị chán chê.
Giấc mơ sum họp bố mẹ trong lúc cận kề cái chế.t làm cô bừng tỉnh, tìm thấy tia sáng trong đường hầm tối. Sau lần t.ự t.ử thứ hai bất thành, Thanh không bao giờ nghĩ chuyện cùng đường nữa. Cô cố gắng tồn tại để hi vọng ngày về. Thế rồi một bi kịch lại ập đến với cô nhưng cũng là giải thoát. Những khách không sử dụng ba.o ca.o s.u làm Thanh có thai. Mụ tú bà bắt phá ngay. Trừng trị cô gái hay “sinh chuyện”, ả chỉ cho cô nghỉ năm ngày rồi bắt làm lại trả nợ tiề.n thuốc men. Thanh bị nhiễ.m trùn.g nặng. Ông bác sĩ cũ chẩn đoán cô bị nhiễ.m trùn.g má.u, nếu không vào bệnh viện có thể chế.t. Tú bà lạnh lùng lắc đầu vì sợ cảnh sát, ấn cô lên xe: “Tao tha cho mày, về nhà đi”. Nhưng thật ra ả không muốn cô chế.t trong nhà mình. Thanh lơ mơ về biên giới VN trong tình trạng sốt 40 độ. Nhiều lúc cô đã lịm đi, muốn nhắm mắt, buông xuôi tất cả cho quên tủ.i nhụ.c, đau đớn! Nhưng rồi hình ảnh bố mẹ ở nhà lại giúp cô tỉnh lại, cô phải sống.
Về đến nhà, Thanh quỵ xuống trong vòng tay bố. Cô nằm li bì suốt 10 ngày rồi tỉnh dần. Bố lo lắng, quanh quẩn bên con. Cô mỉm cười nói: “Con đã hứa là phải sống, phải sống mà”.
Theo 24h
Lằn ranh sinh-tử Kỳ 1: Tối định mệnh
Đối diện với cái chế.t tưởng chừng như chắc chắn trong bệnh tật nan y, trong ta.i nạ.n, thảm họa, á.n mạn.g, nhưng họ vẫn vượt qua được một cách kỳ diệu.
Có người cho rằng đó là sự nhiệm mầu, nhưng nhiều người tin rằng chính tình yêu cuộc sống cháy bỏng đã giúp bước chân đang chông chênh giữa lằn ranh sinh - tử của họ vượt qua được cái chế.t.
Chuyện bắt đầu vào tối mồng một tháng 7 âm lịch năm 2010. Tạ Mạnh Tiến chở vợ con đi dự lễ tân gia tại nhà người em vợ ở thị trấn Văn Điển, Hà Nội. Gia chủ, khách khứa chân tình mời rượu, Tiến chỉ dám nhấp môi vài ly. Sức uống của Tiến khá tốt, nhưng anh lo đường về nhà ở phố Lê Duẩn khá xa và cũng còn nhiều việc phải làm. Đêm hè, trời lại chuyển se lạnh với cơn mưa rào bất chợt dưới sấm chớp nhì nhằng...
Sau cú ngã bất ngờ
Gần 21h, Tiến chào chủ nhà ra về. Anh chở vợ và con trai út trên chiếc xe Wave. Sau cơn mưa đường phố sạch mát. Tiến cảm giác thư thái. Anh chỉ giữ ga xe khoảng 30km/giờ để vợ con được hít khí trời hiếm có trong mùa hè oi bức. Bất ngờ đến đoạn bến xe Giáp Bát, đường Giải Phóng, anh chợt thấy những bóng đèn đường, đèn xe, hình ảnh người qua lại nhòe nhoẹt, rồi tất cả tối sầm lại chìm vào bóng đen tuyệt đối... Vợ anh, chị Lê Thị Thảo Nguyên, xúc động nhớ: "Anh ấy đang chạy xe rất chậm, có lúc còn nói chuyện vọng ra phía sau với vợ con, rồi tự dưng loạng choạng, ngã vật ra đường, nằm cứng đờ, không còn biết gì nữa. May là không có xe lớn nào ở phía sau lao tới".
Lay chồng dậy không được, chị Nguyên biết tình hình rất nghiêm trọng. Từng đi bộ đội, chị được trang bị chút kiến thức y tế cơ bản, nên đoán chồng mình có thể bị nhồi má.u cơ tim hoặc tai biến mạch má.u não mới hôn mê nhanh. Kéo vội chồng vào vệ đường, chị cố vẫy taxi. Nhiều chiếc vụt qua, không dừng lại. Có lẽ họ nghĩ ta.i nạ.n xe cộ hoặc cướp giế.t gì đó và không muốn dây vào. Tuyệ.t vọn.g, chị lao ra đường, chặn ngay đầu một chiếc xe. Tài xế thắng két, thò đầu ra cửa, hét um: "Điên à? Muốn chế.t à?". Nhưng khi thấy Tiến nằm bất động trên hè đường, anh ta ngần ngừ, rồi cũng giúp chị Nguyên đưa chồng lên xe. Phân vân vài giây, chị Nguyên nói tài xế chở nhanh đến Bệnh viện Quân y 108 ở số 1 Trần Hưng Đạo, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội vì đường gần và chị cũng có người quen ở đó.
Sau cơn thập tử nhất sinh, sức khỏe anh Tiến phục hồi dần
Vào bệnh viện, anh Tiến vẫn chìm trong hôn mê, tiểu tiện không kiểm soát được. Bác sĩ yêu cầu chị phải vệ sinh nhanh cho chồng rồi đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Chị Nguyên đứng ngoài cánh cửa đóng chặt, phập phồng, căng thẳng theo từng tiếng bước chân bác sĩ. Khoảng 2h sáng, cửa phòng cấp cứu mở. Bác sĩ tiến đến phía chị, nói tình trạng anh Tiến bị "xuất huyết dưới màng nhện não" mà dân gian vẫn gọi là tai biến mạch má.u não. Anh đang hôn mê, cứng cổ, tình trạng rất nguy hiểm. Chị phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất! Chị Nguyên xúc động nhớ khoảnh khắc đó: "Nghe bác sĩ nói nước mắt tôi cứ trào ra. Nhưng thật kỳ lạ, đầu óc lại tỉnh táo hoàn toàn. Tôi không suy nghĩ gì khác ngoài phải cố gắng mọi cách để cứu chồng. Lúc ấy chồng tôi mới 52 tuổ.i, đứa con út vừa sang tuổ.i 14. Không thể để anh ấy ra đi được".
Suốt 20 ngày sau anh Tiến vẫn hôn mê, bất động trong đám dây nhợ lằng nhằng của các thiết bị y tế kỹ thuật cao ở Bệnh viện Quân y 108. Anh sút đến 17kg, từ 57kg tụt xuống chỉ còn 40kg. Chị Nguyên cũng sút 13kg vì lo lắng, mất ăn mất ngủ, chăm chồng. Suốt 20 ngày này anh Tiến không hay biết gì. Chị Nguyên phải đưa thức ăn lỏng qua mũi, duy trì sự sinh tồn cho chồng. Anh nằm trong căn phòng đặc biệt, gần như không được mặc quần áo gì cả. Chị trải chiếu bên dưới giường chồng. Thi thoảng, khi bác sĩ vào khám chị mới dám ra ngồi một chút ngoài hành lang cho thoáng.
Suy kiệt sức khỏe theo chồng, nhưng đầu óc chị Nguyên lại rất tỉnh táo. Chị bình tĩnh sắp đặt trước mọi khả năng xấu nhất. Người ta nói những trường hợp tai biến nghiêm trọng thế này, nếu không chế.t thì có thể cũng bị bại liệt. Chị phải chấp nhận và sẵn sàng sống với nó. Còn điều lo lắng trước mắt là tiề.n điều trị quá cao, cả chục triệu đồng mỗi ngày. Cũng may chị có người anh chồng ở TP.HCM hết lòng với em trai đang thập tử nhất sinh.
Hồi sinh
Đêm thứ nhất lạnh lẽo trôi qua trong tuyệ.t vọn.g. Đêm thứ hai, rồi đêm thứ năm, thứ mười... cũng lặng lẽ dìm mọi hi vọng lại phía sau. Anh Tiến vẫn hôn mê nằm cứng đờ trên giường bệnh. Mỗi lần xoa bóp, săn sóc chồng, chị Nguyên đều nhìn chăm chăm vào gương mặt anh, vào các ngón tay ngón chân xem có phản ứng gì không, nhưng tất cả đều không có một biểu hiện gì!
...2h ngày thứ 20 trong Bệnh viện Quân y 108. Anh Tiến tự dưng thấy mình đang ở nhà anh trai trong TP.HCM. Mọi thứ đều thân thuộc, gần gũi, ấm áp. Anh vẫn đang quyến luyến muốn ở lại thì người bố đến vỗ vai: "Thôi, con về đi. Ở đây làm gì. Bố đã bảo anh mua vé cho con rồi. Con về với vợ con đi. Cả nhà đang trông con lắm đấy". Tiến chào bố, chào anh, chuẩn bị xe... Đó cũng là lúc anh cựa mình, tỉnh lại lần đầu tiên trong suốt 20 ngày đêm hôn mê cận cái chế.t. Ban đầu anh vẫn ngỡ ngàng, đảo mắt nhìn quanh phòng mà anh cứ nghĩ là nhà anh trai, còn người bố và anh thì mới đấy tự dưng lại đi đâu mất. Lát sau anh mới nhìn thấy gương mặt người vợ đang âu yếm nhìn mình: "Anh có biết anh ở đâu không?". Anh Tiến ngơ ngác lắc đầu: "Bệnh viện đấy. Anh sống rồi!".
Lúc này, anh Tiến như tỉnh hẳn, sực nhớ lại khoảnh khắc nhòe nhoẹt, rồi tối sầm lúc anh buông tay lái, ngã lăn ra đường. Ký ức sau đó của anh trong suốt 20 ngày đêm là tối đen như mực. Khoảnh khắc duy nhất sau cú ngã xe mà anh nhớ là giấc mơ đang ở nhà anh trai, với bố, nhưng thật ra bố anh đã qua đời từ năm 1997, còn nhà anh trai thì ở đường Trần Huy Liệu, TP.HCM. Lúc bố anh vỗ vai kêu anh về với vợ con cũng là lúc anh bắt đầu hồi tỉnh từ bóng đen hôn mê. Anh ứa nước mắt nhìn gương mặt thân yêu, gầy rộc của vợ!
Lần đầu tiên anh Tiến nhìn thấy được mặt bác sĩ cũng là lúc anh được bác sĩ bắt tay, chúc mừng: "Anh may mắn đã có người vợ thương chồng hết mực đấy. Xuất huyết não của anh mà vào trễ một tí nữa là cứu không kịp". Anh Tiến cảm ơn bác sĩ, cảm ơn vợ, cảm ơn cuộc đời may mắn hay nhiệm mầu đã cho mình cuộc sống lần thứ hai.
Vượt qua cái chế.t, niềm vui lại đến khi dấu hiệu phục hồi cho thấy anh không bị bại liệt như nhiều người đồng bệnh. Anh chỉ thấy mắt trái, tay trái hơi yếu, nhưng vẫn đi lại, cầm chén cơm ăn uống bình thường. Nằm thêm tại bệnh viện quân y một thời gian, anh chuyển qua y học dân tộc để tập vật lý trị liệu và châm cứu. Sau gần hai tháng, anh đã trở về ngôi nhà thân thuộc trong ngõ nhỏ phố Lê Duẩn, bên cạnh người vợ và hai đứa con thân thương. Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn hay nóng nảy, buồn rầu nữa. Bởi từ lúc ấy anh đã thật sự thấm thía câu thơ mà trước đây chẳng mấy để ý: "Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày mới để yêu thương"...
Theo 24h