Làm sao em đến bên anh khi mất đời con gái?
Em mặc cảm không chỉ vì gia đình mình thua kém nhà anh mà bản thân em đã trở thành người đàn bà.
Em đang gặp một chuyện khó xử trong vấn đề tình cảm.
Em năm nay 22 tuổi đang làm việc ở Sài Gòn. Người yêu của em nhỏ hơn em 2 tuổi và ở An Giang. Chúng em quen biết nhau qua game và có tình cảm với nhau nhưng không nói ra. Sau đó anh lên thành phố làm việc trong thời gian chuẩn bị đi nghĩa vụ. Tính em có phần hơi nhát, sợ gặp người lạ nên mấy tháng sau chúng em mới gặp mặt và sau đó không lâu thì chúng em chính thức trở thành 1 cặp. Anh ấy tuy nhỏ tuổi hơn nhưng suy nghĩ rất chín chắn, rất nghiêm túc, tôn trọng em. Có vài lần anh ấy còn tự tay làm cơm khi 2 đứa đi chơi nữa.
Chuyện sẽ không có gì nếu như gia đình em không có việc buồn. Cả năm trước ba mẹ xảy ra mâu thuẫn, và đến đợt Tết vừa qua thì mâu thuẫn đó lên đỉnh điểm, em và mẹ không thể ăn Tết ở nhà mà phải vào Sài Gòn. Vì gia đình anh ấy rất khó nên anh ấy không thể lên cùng với em được. Tuy vậy ngày nào anh ấy cũng gọi điện an ủi, làm cho em vui. Chuyện xảy ra khiến em rất buồn và suy nghĩ nhiều về mọi thứ.
Em cảm thấy mình không xứng với anh ấy về mọi mặt. Cha mẹ anh ấy đều làm trong cơ quan nhà nước, và hiện tại anh ấy đang đi nghĩa vụ, sau 3 năm sẽ trở thành cảnh sát. Còn gia đình em ba mẹ chỉ là nông dân bình thường, đã vậy còn không hạnh phúc. Ba em thì gần 10 năm nay không lo làm ăn mà chỉ toàn nhậu nhẹt, nhà em nợ nần khá nhiều, mọi thứ đều đổ lên đầu mẹ em. Gia đình em còn rất nhiều chuyện phức tạp khác nữa.
Video đang HOT
Em mặc cảm chuyện gia đình mình và không muốn bên anh (Ảnh minh họa)
Riêng em thì đã bị người yêu trước kia cướp đi đời con gái khi anh ta mượn cớ say rượu trong khi anh chưa từng quan hệ với ai cả (cái này em khá chắc vì anh ấy hay tâm sự với em về chuyện gia đình, mẹ anh ấy dạy con rất tốt). Em đã nói chia tay với anh ấy vì em sợ rằng khi anh ấy biết em không còn trong trắng anh ấy sẽ không chấp nhận. Mà nếu anh ấy có chấp nhận thì em sợ rằng gia đình anh ấy không chấy nhận em vì mẹ và bà ngoại của anh rất khó. Mẹ em là người phụ nữ khá hoàn hảo vậy mà vì không được lòng mẹ chồng nên cuộc sống cũng rất khổ. Em lại lớn tuổi hơn, gia đình không môn đăng hộ đối. Chính những điều đó khiến em cảm thấy sợ khi bên anh vì em biết khó mà có thể hạnh phúc khi không nhận được sự ủng hộ của gia đình.
Em nói chia tay nhưng anh ấy không đồng ý.Anh ấy đòi bỏ hết để lên gặp em, nhưng em khuyên nên anh ấy không đi. Anh ấy vẫn nhắn tin, vẫn gọi cho em còn em thì không. Mặc dù em nhớ anh ấy rất nhiều, ngày nào em cũng nhắn tin những suy nghĩ của mình vào số điện thoại anh ấy không dùng nữa. Thật sự thì em không muốn chia tay, nhưng cứ nghĩ đến mọi chuyện thì em không biết phải làm sao chị à. Mong chị cho em lời khuyên.
Theo Khampha
Phải chăng tôi đang trả nợ cho người cha ngoại tình
Cháu biết, tất cả là do lỗi của mình đã nhẹ dạ cả tin, yêu mù quáng, nhưng cháu tin cuộc đời có nhân có quả, những gì cháu đã trải qua thực sự cũng vì "con gái hưởng phúc cha".
ảnh minh họa
Sau khi đọc bài viết "Không nỡ nói lời chia tay với người tình dù hết yêu" của chú Thành, cháu xin phép viết vài dòng, gửi tất cả những ông bố như chú. Nếu các chú, các bác có con gái, làm gì cũng nên nhớ "con gái hưởng phúc cha". Dù đã ở tuổi trưởng thành nhưng trong bài viết này cháu xin phép được xưng là "cháu" để nói với chú Thành và những người bố như chú. Là con gái trong gia đình có bốn chị em, cháu đã có một cuộc sống khá sung túc về mặt vật chất trong suốt 26 năm qua, nhưng cuộc sống tinh thần là những chuỗi ngày của đau khổ và nước mắt khi có một người cha thường xuyên ngoại tình, cặp bồ rồi về làm khổ vợ con.
Mẹ cháu vì quá yêu bố nên mù quáng, chịu đựng, tha thứ để mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy. Mỗi lần thấy mẹ khóc, lòng cháu đau như thắt lại, chẳng biết làm gì ngoài cố gắng ngoan ngoãn, học hành thật giỏi để mẹ vui lòng. Cháu muốn mẹ ly dị mà không được vì không muốn các em cháu không có bố, dù đó là người bố tồi. Cháu biết, chúng cháu là chỗ dựa tinh thần cho mẹ, 26 năm qua cháu đã sống và cố gắng để mẹ được tự hào về mình.
Cháu học trường chuyên, lớp chọn, luôn đứng đầu lớp và được bạn bè yêu quý, nể trọng. Cháu thi đỗ hai trường đại học danh giá nhất trong nước, sau đó được học bổng toàn phần đi du học nước ngoài. Với các em, cháu luôn dạy dỗ từng đứa từ việc học tập cho đến đạo lý làm người, cho đến giờ các em đều học tập rất tốt và ngoan ngoãn.
Chuyện tình duyên của cháu thực sự lận đận long đong đến mức khó hiểu, rất nhiều bạn bè yêu quý, quý mến và chẳng đi đến đâu cả dù cháu khá xinh xắn và có duyên. Có lẽ nỗi đau lớn nhất phải là câu chuyện của cháu cách đây 2 năm, khi còn học thạc sĩ ở nước ngoài. Cháu đã đi cả chục nghìn cây số, đến một đất nước hoa lệ để gặp rồi yêu một người giống hệt bố mình.
Anh cũng là sinh viên du học như cháu, cháu gặp và yêu anh một cách chân thành nhất, tin tưởng và hết mình. Cháu mơ đến một cuộc sống gia đình hạnh phúc thực sự bên anh, yêu thương và quan tâm anh hết mực, để rồi dần dần phát hiện ra mình yêu đúng một người "Sở Khanh giả danh trí thức".
Anh đã có bạn gái ở Việt Nam, xác định cưới người đó, khi đi du học anh tán tỉnh và yêu cháu chỉ để lấp chỗ trống. Cháu đã trao cho anh tất cả, nhận lại chỉ là sự lừa dối. Cháu đau khổ vô cùng vì niềm tin đổ vỡ và vì quá yêu. Khi cháu phát hiện ra mọi chuyện, anh còn thản nhiên nói nhiều điều như xé nát tâm can "Anh đã lấy vợ đâu nên có quyền lựa chọn", "Em bớt nhạy cảm đi có phải là mình vẫn cứ yêu nhau, cả hai đều không cô đơn ở nơi xứ người"...
Cháu rơi vào tuyệt vọng, sau đó không lâu anh về Việt Nam làm đám cưới. Khi chia tay anh cháu rất đau khổ, dằn vặt trong nỗi cô đơn và sự tổn thương nơi xứ người, không dám mở lòng yêu ai nữa vì sợ đau thêm. Anh biết điều đó nên khi quay trở lại học lên tiến sĩ tiếp tục nối lại tình cảm với cháu chỉ để thỏa mãn sinh lý.
Dù khi yêu nhau cháu và anh đã đi hết giới hạn, cũng chẳng khác gì nếu có thêm nhiều lần nữa nhưng cháu tự nhủ với lòng mình tình yêu hay tình dục đều cần có đạo đức cả. Anh ta là người đã có gia đình, cháu nhất quyết cự tuyệt dù không yêu thêm một ai nữa ở nước ngoài sau khi chia tay. Sau đó, anh đã làm rất nhiều điều để cháu phải đau khổ mà cháu không muốn nhắc tới ở đây, cháu thấy anh giống y như hiện thân của bố, giống đến mức cháu thực sự muốn trách số phận, trách ông trời sao khéo trêu đùa để cháu gặp và yêu phải người như thế.
Cháu biết, tất cả là do lỗi của mình đã nhẹ dạ cả tin, yêu mù quáng, nhưng cháu tin cuộc đời có nhân có quả, những gì cháu đã trải qua thực sự cũng vì "con gái hưởng phúc cha". Cháu đã có 2 năm đầy nước mắt và tổn thương nơi xứ người dù thực lòng chưa bao giờ làm gì có lỗi với ai, chưa bao giờ dối lừa ai. Giờ cháu đã về nước, đi làm, có công việc ổn định, nhưng vẫn chưa tìm được một nửa còn lại của mình, nỗi đau khi xưa đôi khi vẫn còn nhức nhối.
Có thể cháu vẫn chưa trả hết nợ cho bố, có thể cháu sẽ không tìm được người đàn ông tốt để yêu thương mình thực sự nhưng cháu luôn tự nhủ với lòng hãy sống có đạo đức, biết đâu số phận sẽ lại mỉm cười. Cháu chỉ hy vọng các chú, các bác có con gái hãy tử hỏi lòng mình xem con gái có hạnh phúc không nếu sau này gặp và yêu một người như mình?
Theo VNE
Kiếp làm vợ thật lắm truân chuyên Tôi đã ly hôn lúc 21 tuổi và hy sinh cả tuổi xuân để lo cho gia đình, tôi khổ hai lần rồi, hy vọng lần thứ ba này sẽ có kết cục tốt. Ảnh minh họa Năm nay, tôi 38 tuổi là một phụ nữ rất bình thường, sống tình cảm, chu đáo, biết quan tâm, dễ giao tiếp, hòa đồng, trân...