Là vì em thương chứ không phải yêu anh nên tim mới xót xa
Em đã nghĩ mình yêu anh nhưng không mà còn hơn cả thế, vì tình yêu có lẽ phải mang một hình hài khác, nó phải dữ dội, đam mê, phải nhớ nhung và quay quắt.
Vì thương anh nên lần đầu tiên em biết đến cảm giác xót xa, rằng nỗi đau thực chất không hề có giới hạn, rằng giấu cảm xúc qua lời nói thì được chứ qua ánh mắt thì không thể. Anh ngồi bên em, kể em nghe về cô ấy, về mối tình đầu mà anh không thể quên, vẫn cứ khắc khoải, miên man mỗi khi nghĩ về lai trào dâng cám xúc.
Cô ấy qua lời kể của anh đẹp như một tiên nữ hạ phàm, một người vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới này, cô ấy đã kéo anh bay đến một thế giới lãng mạn mộng mơ nào đó nhưng lại đang tâm vứt bỏ anh ở lại, đi tìm những chân trời mới khiến anh cứ mông lung đi tìm lối ra mà chẳng thể. Người con gái dịu dàng như thành phố Đà Lạt và có đôi mắt đa tình mà sâu thẳm.
Điều mà khiến em cứ luôn không hiểu chính là rốt cuộc mối tình đầu là gì, tại sao lại có thể khiến người ta khắc sâu trong lòng như vậy và day dứt mãi không thôi. Em không hiểu và bây giờ vẫn vậy, vẫn hoang hoải tìm câu trả lời.
Bên anh, lần đầu tiên em biết thế nào là cảm giác thương một người, là “thương”, tuyệt đối không phải tình yêu, vì tình yêu có lẽ phải mang một hình hài khác, nó phải dữ dội, đam mê, phải nhớ nhung và quay quắt, nhưng em lại chỉ thấy toàn những xót xa trong lòng. Từng lời tâm sự của anh về cô ấy khiến em quặn thắt tim gan mỗi ngày, vậy mà em cũng đã quặn thắt như thế hết ngày này qua ngày khác bên anh.
Người khác nhìn vào sẽ nói đó là một sự hành hạ tàn độc nhất, nhưng với em đó lại là một sự làm quen đến bình thường lắm, đơn giản bởi khi đã quá quen thuộc với nỗi đau, người ta sẽ thản nhiên đối diện với nó mà không hề gục ngã, khi đó em thấy chính nỗi đau cũng chẳng còn giới hạn nữa.
Video đang HOT
Em cảm thấy mình như đang mơ màng giữa lưng chừng hạnh phúc, cái gì cũng chẳng vừa tay với đến, mà nói không có thì cũng chẳng phải. Em vừa yêu mà cũng vừa hận, yêu cái ngọt ngào, lãng mạn nhưng lại căm ghét cái sự mập mờ, không rõ ràng, chẳng đích đến, chẳng tương lai, rồi em nhận thấy hoá ra chính bản thân em cũng chẳng rõ ràng như vậy còn gì.
Em thích viết thư để chôn vùi, để cất đi những kỉ niệm riêng có của mình, để chôn vùi đi những điều mà em chẳng muốn nó hiển hiện trong tư tưởng của mình nữa, và đôi khi em cất giấu nó kĩ đến mức chính bản thân cũng quên mất sự tồn tại của nó. Vậy mà một ngày, khi nghe anh kể về câu chuyện của mình, em lại có cảm giác như thể cái ngăn kéo đầy ắp kia bị bật khóa, và mọi thứ ùa ra, tràn ra lênh láng, đến ngập cả lòng mình.
Thỉnh thoảng em muốn nói dối, nhưng không phải là lừa gạt, chỉ là tránh để sự thật vì em sợ nó làm tổn thương người khác, hoặc đơn giản chỉ là không muốn người ta biết về một chuyện riêng tư. Chỉ có điều, ánh mắt em không thể giấu nổi cảm xúc, không thể giấu nổi lòng mình. Lần đầu tiên, em thấy bất lực với chính bản thân mình khi không thể kiếm soát được cảm xúc mà sống theo kiểu “bản năng” như thế.
Em không biết những điều đẹp đẽ bên anh có thể kéo dài bao lâu, khi mà mọi thứ hiện hữu xung quanh chúng ta đều mang màu sắc của quá khứ, trong khi em thì ích kỷ chỉ quan tâm hiện tại. Nhưng em vẫn sẽ kiên trì, sẽ “thương” cho đến khi em không còn đủ sức để thương anh được nữa, sẽ xót xa lòng cho đến khi em thôi khôn còn cảm nhận gì nữa, lúc ấy em sẽ buông nên mong rằng trái tim anh đừng để em bị lỡ nhịp, bởi khi lỡ rồi chắc sẽ không bao giờ em còn có thể “thương”anh.
Theo guu.vn
Người ta thường dối lòng khi chẳng dám tin vào sự thật
Là "thương", tuyệt đối không phải tình yêu. Tình yêu có lẽ phải mang một hình hài khác, nó phải dữ dội, đam mê, phải nhớ nhung và quay quắt. Còn "thương", tôi chỉ thấy xót xa trong lòng.
***
Chúng tôi ngồi lặng yên trên mỏm đá, mỗi người đuổi theo mỗi dòng suy nghĩ khác nhau. Chẳng biết chúng có giao nhau ở một điểm nào không, nhưng nhìn vào mắt anh, tôi thấy trái tim mình như tan ra. Từng chút, từng chút một. Anh kể tôi nghe về một người con gái, mà trong hình dung của tôi, đó như thể một nàng tiên. Một người vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới này. Một người đã kéo anh bay đến một thế giới lãng mạn mộng mơ nào đó, rồi đang tâm vứt bỏ anh ở lại, đi tìm những chân trời mới. Người con gái dịu dàng như thành phố Đà Lạt, người con gái có đôi mắt đa tình mà sâu thẳm.
Đà Lạt là vùng đất tôi chưa từng đặt chân tới, nhưng trong tưởng tượng của tôi, nó đẹp tựa một bức tranh, mà là một bức tranh trong tưởng tượng, một khung cảnh không hề có thật trên đời, một thành phố chỉ có gió và hoa. Tôi tự hỏi, rốt cuộc mối tình đầu là gì, tại sao lại có thể khiến người ta khắc sâu trong lòng như vậy? Tại sao lại có thể khiến người ta day dứt mãi không thôi? Cho đến tận bây giờ, câu hỏi của tôi vẫn chẳng có lời giải đáp. Chỉ có tôi vẫn cứ hoang mang tìm kiếm câu trả lời.
Lần đầu tiên, tôi biết cảm giác thương một người là như thế nào. Là "thương", tuyệt đối không phải tình yêu. Tình yêu có lẽ phải mang một hình hài khác, nó phải dữ dội, đam mê, phải nhớ nhung và quay quắt. Còn "thương", tôi chỉ thấy xót xa trong lòng. Từng câu nói khiến tôi đau từng giây, từng phút. Nó cứ chậm rãi từng phút một, ngày qua ngày như thế. Như thể từng mạch máu bị buộc bằng những sợi dây, cứ thắt lại dần dần, mỗi ngày một chặt hơn. Người khác nghĩ, đó là một sự hành hạ tàn độc nhất, nhưng tôi lại tự an ủi rằng, đó là một sự làm quen. Rằng khi đã quá quen thuộc với nỗi đau, người ta sẽ thản nhiên đối diện với nó mà không hề gục ngã, và cũng chẳng bao giờ có cái gọi là "giới hạn của nỗi đau".
Những con người của mùa thu, mơ màng và lãng đãng như mùa thu vậy. Cái gì cũng lưng chừng chẳng tới. Tôi vừa yêu, mà cũng vừa căm ghét. Yêu cái lãng mạn như thơ, nhưng ghét cái mập mờ chẳng rõ ràng đó. Nhưng rồi tôi nhận ra, chính bản thân mình cũng lãng đãng, chẳng rõ ràng như vậy.
Nhiều lúc, tôi buộc phải tự lừa dối chính mình, tự huyễn hoặc bản thân về một điều trái ngược hoàn toàn với thực tại. Như là mùa thu này, tôi không còn đi qua những con đường đầy hoa sữa. Tôi không còn đi tìm kiếm hương hoa sữa, không còn trông đợi một nhành hoa sữa trao tay. Và tôi tin, mùa thu năm nay, hoa sữa ngủ quên không nở. Mùa thu năm nay, hoa sữa đã hẫng một nhịp rồi. Như là tôi quên hết những chuyện không vui, tôi lừa mình rằng nó chưa bao giờ tồn tại, chưa từng xảy ra. Và qua ngày tháng, chính bản thân tôi đã tin là thật. Rằng chuyện đã qua là vô cùng đẹp đẽ, chỉ đơn giản là nó "đã qua" mà thôi.
Có khi lòng ngột ngạt, tôi đem câu chuyện của mình kể với một con mèo - lại còn là một con mèo lạ. Chỉ vì nó đang nằm lim dim rảnh rỗi. Tôi còn chưa kể hết câu chuyện của mình, nó đã gừ gừ vẩy đuôi đi mất. Tôi thở dài. Đến một con mèo rảnh rang nhàn hạ như vậy, còn ko muốn lắng nghe, huống chi những con người bận rộn ngoài kia? Thế là tôi chọn cách viết. Không phải viết nhật ký, mà là viết thư. Đôi khi có tên người nhận, nhiều lúc chỉ là gửi chính mình. Tôi thích nhận thư, nhưng lâu lắm rồi chẳng bao giờ nhận được, nên thỉnh thoảng lôi những dòng thư đã cũ ra đọc lại, hồi tưởng về một ngày đã xa xôi. Hóa ra, có những điều đã cất giấu kỹ đến nỗi, chính bản thân cũng đã quên mất sự tồn tại của nó. Nhưng một ngày kia, nghe một người kể lại câu chuyện của họ, như thể cái ngăn kéo đầy ắp kia bị bật khóa, và mọi thứ ùa ra, tràn ra lênh láng, đến ngập cả lòng.
Thỉnh thoảng tôi muốn nói dối. Không phải là lừa gạt, chỉ là tránh để sự thật làm tổn thương người khác, hoặc đơn giản chỉ là không muốn người ta biết về một chuyện riêng tư. Nhưng rèn luyện mãi mà không làm được. Nhớ ngày xưa, một người nói với tôi, "em đừng nói dối cô làm gì, vì ánh mắt em nói lên hết sự thật rồi". Hóa ra là vậy, hóa ra trước khi học nói dối bằng miệng, phải học cách nói dối bằng ánh mắt. Nhưng học mãi mà vẫn chẳng thành công, lần nào cũng bị phát hiện. Và rồi chợt nhận ra, tôi chỉ có thể nói dối một điều mà chính bản thân mình cũng tin đó là sự thật.
Những đêm không ngủ, tôi lắng nghe tiếng nước chảy nhỏ giọt trên mái tôn, chẳng theo một nhịp điệu nào cả. Giống như trái tim mình vậy. Lần đầu tiên, thấy mình bất lực như thế, thấy mình mất kiểm soát với chính bản thân, thấy mình sống theo kiểu "bản năng" như thế. Như là một điều gì đó bị đánh thức, cố dập nó đi mà không được. Rồi lại tự hỏi, những điều đẹp đẽ có thể kéo dài bao lâu? Tôi vẫn hằng mong mọi thứ trên đời này là mãi mãi. Dù biết chẳng có gì là bất biến. Tất cả liệu có như là một giấc mơ, một giấc mơ có thật? Khi mà mọi thứ hiện hữu xung quanh đều mang màu sắc của quá khứ, thì tôi lại ích kỷ chỉ quan tâm hiện tại. Đó có phải là một sự "phản bội", khi mà tôi đã quay lưng với nó - cái thứ mà tôi luôn trân trọng, ôm ấp, giữ gìn?
Mai Phương Trần
Theo blogradio.vn
Đừng chỉ vì thương hại mà ở bên nhau... Tháng 3 với những ngày mưa triền miên, những ngày mưa bụi khiến cảm xúc cứ lưng chừng. Mưa lất phất bay, xen kẽ những cơn nắng mơ màng, thế nên lòng người càng thêm man mác. Nhìn qua ô cửa sổ mưa bụi lất phất giống như tâm trạng của chính em đang lênh đênh chẳng biết đi đâu về đâu.... Và...