Là gay nhưng ‘em’ dối tôi để yêu cô gái khác
Em ‘cắm sừng’ tôi hết lần này đến lần khác. Còn tôi nửa muốn bỏ, nửa không vì tình tôi vẫn còn nhiều.
ảnh minh họa
Tôi yêu em bằng thứ tình yêu mà trước đây tôi chưa từng có, cảm giác như là mình đang ở giai đoạn chín nhất, sâu sắc của tình yêu. Như con tằm đã nhả hết tơ, tôi yêu như lần yêu cuối cùng. Tôi biết mình sẽ chẳng thể yêu ai được nữa. Phải nói ngay rằng chúng tôi là gay, quen nhau vào một dịp tình cờ khi em điện thoại nhầm cho tôi. Rồi chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau lúc nào không biết. Tôi tin em hơn bất kỳ người nào tôi từng quen, không chút đắn đo, nghi ngờ và cứ ngỡ sẽ mãi như thế.
Cũng như những đôi lứa khác, chúng tôi cũng có những phút giây giận hờn, hạnh phúc, những hiểu nhầm và cả những lỗi lầm chưa đến mức nghiêm trọng. Khi qua những giây phút đó, chúng tôi lại càng yêu thương nhau nhiều hơn. Rồi công việc và gia đình em có biến cố lớn, em quyết định đi nước ngoài tìm cho mình cơ hội, cũng như để trả món nợ gia đình như lời em nói. Tôi buồn nhiều lắm nhưng cũng cố gắng đợi em về sau ba năm nữa như lời em hứa. Em bảo em tin luật nhân quả. Em hẹn thề, em bảo nếu làm sai thì sẽ bị quả báo… và tôi tin em.
Ngày em bước chân lên máy bay cũng là ngày tôi phát hiện ra nhiều thứ. Những sự việc, địa điểm, thời gian trong mấy tháng em ra Hà Nội học không như tôi được em kể. Tôi thấy hình em đăng đầy trên Facebook của một người con gái với những lời yêu thương mà người con gái đó dành cho em. Những tấm hình tay trong tay. Tôi làm quen với người con gái để hỏi khéo. Tôi đưa những tin nhắn đã đọc trong điện thoại của em cho cô gái này thì biết biết rằng đó là những tin nhắn tỏ tình của em.
Càng nói chuyện với cô gái, tôi càng cảm thấy mình như lọt vào ma trận, thật thật, giả giả. Tôi chưa bao giờ ngăn cản em quen các cô gái vì tôi cũng tự tin biết em không thể tiến xa hơn với họ. Vì vậy, điều tôi muốn biết lại là chuyện khác quan trọng hơn. Chuyện gì đang xảy ra? Em có nói dối tôi không? Em có như tôi từng biết không? Vì đối với tôi, niềm tin rất quan trọng. Tôi không muốn quen ai mà cứ phải canh chừng, nghi ngờ hay đề phòng.
Nói chuyện với cô gái kia, tôi biết thêm nhiều thứ như lúc em bảo về quê ăn đám cưới một mình ở Bắc Giang nhưng khi đăng hình lên Facebook thì lại có thêm cả ảnh cô gái kia và đám cưới đó diễn ra tại Thái Bình. Hay như chuyện em bảo tôi em tự tử thì cô gái lại khẳng định là không có, chuyện em bảo bố em ra Hà Nội tiễn em đi nhưng cô gái bảo là không. Em còn hứa hẹn với cô gái kia là cả hai cùng sang nước ngoài đoàn tụ, ba năm sau sẽ cưới nhau. Cô gái còn kể rằng gia đình em không muốn em đi nhưng em vẫn quyết đi nên chẳng người nhà nào ra Hà Nội đưa tiễn.
Video đang HOT
Tôi hoang mang, khổ sở, muốn làm sáng tỏ mọi việc. Cuối cùng, tôi cũng gặp được em trên Facebook khi em sang Đài Loan được vài ngày. Em chỉ bảo không muốn giải thích gì hết, em không muốn nói và “Anh quên em đi”. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, cảm giác khó chịu, tuyệt vọng, chán chường, căm hận lòng người bạc bẽo. Tôi thấy trống trải khi những thói quen lúc em ở Việt Nam không còn (nhắn tin hàng giờ, điện thoại cả ngày, em hay gọi tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng,…) khiến tôi khổ sở, vật vã. Nhiều lúc đi ngoài đường mà cứ cầu cho xe tông chết cho rồi để khỏi phải nghĩ (tôi sống nội tâm nên có chuyện gì là tôi cứ phải suy nghĩ liên tục). Tôi không hiểu chuyện gì nữa.
Rồi tôi cũng liên lạc được với em khi cô gái kia cho tôi số điện thoại. Tôi biết sang đó, em đã điện thoại về cho cô gái kia chứ không phải tôi. Và những lần sau này, mỗi khi em gọi cho tôi thì em cũng gọi cho cô gái kia. Cùng với việc hàng ngày chứng kiến những tấm hình cô gái đăng lên Facebook khiến tôi như nghẹt thở. Tôi không ghen nhưng tôi không hiểu. Tôi gọi cho em nhiều lần và em cứ bảo em có nỗi khổ không nói được, nếu thương em thì cho em một tháng sau sẽ giải thích hết. Tôi cho em 2 ngày để có câu trả lời, nếu không tôi sẽ ra đi vì không thể chịu đựng thêm được nữa. Em vẫn chọn chia tay chứ không nói sự thật.
Tôi đau đớn nhưng vì quá yêu nên bảo “Em cho anh một nửa câu trả lời những gì anh thắc mắc cũng được” để cho tôi còn chút niềm tin. Rồi em cũng đồng ý. Em bảo tất cả những gì đang xảy ra là do cô gái kia đạo diễn. Cô gái đó thương em, muốn đến với em nhưng em bảo em có người yêu rồi, tình yêu chân chính. Cô gái đã xin em để cô ấy đạo diễn tất cả, để làm tôi đau khổ và để cô gái biết em nói thật, khi đó, xa em sẽ dễ dàng hơn. Em bảo em chỉ có thể nói vậy, kêu tôi đừng nói gì với cô gái kia vì em đã hứa để cô ấy thực hiện kế hoạch.
Tôi không sao hiểu được em nghĩ gì mà lấy tôi ra làm trò chơi. Em biết tôi sẽ thế nào, đau đớn và tan nát. Em nói em cứ nghĩ sẽ kiểm soát được tình hình, em nói cô gái kia cũng bảo sau này cô ấy sẽ thú nhận hết với tôi và mọi chuyện trở lại như cũ. Tôi hỏi em mọi chuyện xảy ra em có giấu gì tôi không? Em thề em không nói dối. Tôi tạm tin em, như con thiêu thân lao vào lửa. Nhưng rồi niềm tin vừa le lói chợt biến mất, tôi hoài nghi tất cả những gì em nói, không còn biết đâu là đúng, đâu là sai. Khi hỏi lại, em vẫn chối. Rồi em nhắn tin: “Em xin anh đừng để ý những việc em đã làm và đang làm. Em cảm thấy sợ một người luôn đa nghi. Anh biết sự thật để làm gì hả anh? Đôi khi nhiều điều không nên biết anh à”. Tôi bảo: “Biết để xem em có đáng tin như lời em nói không. Anh cần niềm tin vì đối với anh, điều đó giờ rất quan trọng. Nếu em bảo đừng quan tâm tìm hiểu thì thà là người dưng còn hơn”.
Tranh cãi một hồi, em nhắn tin: “Chưa bao giờ em nói em mệt mỏi nhưng giờ em phải nói. Em nghi ngờ tình yêu anh dành cho em không đủ lớn để anh chỉ biết đến em và hiện tại. Anh chỉ nhìn những cái em bước qua, giống như tìm lỗi của em để ép em làm điều gì đó. Em muốn dừng lại ở đây, sẽ tốt cho cả hai. Em còn nhiều điều xấu xa, tệ hại, khốn nạn” (lúc giận quá, tôi từng bảo em rằng em cũng chỉ như những kẻ khốn nạn đi qua đời tôi, bảo em tệ quá, em ăn chay, đi chùa mà tàn nhẫn vậy thì công đức còn đâu nữa, bảo em muốn sống thì cũng phải cho tôi sống với khi em im lặng không giải thích, nói em rằng em biết giữ lời hứa với người khác sao không làm được điều đó đối với tôi…).
Tôi cần niềm tin để có thể yêu em, tin em như lúc đầu. Tôi bảo có gì nói ra hết, thừa nhận hết để tôi biết em ăn năn. Nhưng em lại dùng sự dối trá này để che đậy cho sự dối trá khác. Em bảo em sợ tôi với lời nói đanh thép. Tôi thì lại nghĩ em sợ vì tôi không qua loa, xuề xòa cho qua chuyện. Mặc dù tôi hiểu càng biết nhiều, tôi càng đau nhiều nhưng tôi không chấp nhận được sự thỏa hiệp, dung túng. Dù đau nhưng biết đâu lại là bài học giúp cho em sau này.
Hiện giờ, tâm trạng tôi rất rối bời, nhớ nhớ, quên quên nhiều chi tiết. Không biết mọi người có hiểu được câu chuyện không nữa. Tôi vừa nửa muốn dứt áo ra đi vừa không cam lòng vì tình cảm còn quá lớn. Tôi nên làm gì bây giờ để có được em như trước?
Theo VNE
Chồng từng định cưới cô gái khác
Với tôi, đó là sự phản bội, nhưng đóng tuồng cao thượng, hy sinh, đến khi thất bại thì vẫn đường đường chính chính là một nam tử hán cưới tôi.
ảnh minh họa
Chúng tôi tình cờ gặp và yêu nhau cách đây 4 năm. Tình yêu thật đẹp và lãng mạn, tuy nhiên, anh ấy phải trở lại Mỹ sau đó, và vẫn tiếp tuc giữ liên lạc với nhau. Chúng tôi trò chuyện mỗi ngày 2-3 tiếng đồng hồ trên điện thoại, nói cho nhau nghe tất cả và trao đổi, xây dựng một tương lai tốt đẹp.
Tôi từng dang dở và anh cũng vậy. Chúng tôi đã có tuổi nên cũng chẳng muốn chờ đợi lâu hơn. 6 tháng sau đó anh về lại lần nữa, lần này chúng tôi chính thức có quan hệ với nhau. Anh nói với tôi: "Thế là gạo đã nấu thành cơm. Bây giờ chúng ta đã là một rồi em nhé!". Anh đưa tôi đi thăm bạn bè và giới thiệu là vợ chưa cưới. Sau đó anh về lại Mỹ, vẫn giữ liên lạc được một thời gian, cũng có vài lần chúng tôi mâu thuẫn nhau trong lời nói nhưng không đáng kể.
Tôi có nhiều áp lực bởi kinh doanh gặp khó khăn, tôi biết anh là Việt Kiều nghèo nhưng tôi yêu và không cần gì cả. Một hôm, anh nhắn tin cho tôi là anh rút lui, vì nghèo, không giúp gì cho tôi được, anh biết tôi có nhiều cơ hội, anh yêu nên hy sinh tình yêu của mình, để tôi có một chọn lựa khác tốt hơn. Từ đó tôi điện thoại anh không nghe, tôi nhắn tin không trả lời, tôi gửi thư cũng không có hồi âm, tôi gần như van nài trong vô vọng! Tôi từng chán nản muốn kết thúc sự sống, bởi anh là tinh thần của tôi, nhưng tôi vẫn phải lay lắt qua ngày vì tôi còn con. Tôi bắt đầu lao vào công việc, chẳng màng gì khác hơn, ai hỏi, tôi cũng nói đã có chồng và chồng tôi đang ở xa, vì tôi luôn tin rằng, một ngày nào đó chúng tôi sẽ đoàn viên, bởi anh hy sinh cho tôi, nhưng tôi không chọn lựa ai khác thì chúng tôi rồi sẽ vẫn là của nhau.
Một hôm, bỗng dưng anh chủ động liên lạc sau gần 1 năm cắt đứt. Anh cho tôi biết, trong thời gian dài ấy anh bị bạo bệnh, cứ nghĩ là sẽ không qua khỏi và không muốn tôi đau lòng nên âm thầm chịu đựng, để dù anh có ra đi thì tôi cũng không đau khổ. Giờ anh đã lành bệnh mới quay trở về, mong được lấy tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, vì thương chồng phải hy sinh, gặm nhấm nỗi đau thể xác cũng như tinh thần một mình mà tôi không chia sẻ được. Tôi yêu anh nhiều hơn, trân trọng anh gấp bội lần. Anh gửi hồ sơ về cho tôi đi nộp, sau vài tháng anh về, chúng tôi chính thức kết hôn.
Đời tôi, đây mới là lần hạnh phúc thật sự. Chúng tôi yêu, quấn nhau, như chưa từng yêu bao giờ. 6 tuần sau, chồng tôi về lại Mỹ làm thủ tục bảo lãnh vợ sang. Sau một năm tôi cũng sang đoàn tụ với chồng. Hôm nay, sau 3 tháng hạnh phúc bên nhau, tôi dọn dẹp nhà cửa, bắt gặp một lá thư:
Anh xa nhớ! Anh yêu! Lúc này anh vẫn khỏe va nhớ em nhiều? Em nhớ, nhớ, nhớ mong thật nhiều. Anh ơi! Đến khi nào mình mới được ở gần bên nhau? Thời gian và khoảng cách xa quá, giờ sau một ngày làm việc mệt đuối, nằm xuống là em nhớ anh. Em rất nhớ anh, em sẽ chờ đợi anh, chờ đến ngày mình ở bên nhau, hạnh phuc ấm áp anh nhé, anh giữ gìn sức khỏe. Em yêu anh!
Kèm theo đó là giấy khai sinh, giấy chứng nhận độc thân, hộ khẩu, CMND, và giấy xin đăng ký kết hôn, có chữ ký của chồng tôi, và một số hình của cô gái ấy. Điều đáng nói ở đây là thư, hồ sơ cá nhân và hình ảnh gửi qua cho chồng tôi vào thời điểm anh ấy cắt liên lạc với tôi mà gọi là "anh nghèo nên hy sinh". Anh không giải thích khi tôi gặng hỏi, mà chỉ bỏ đi, rồi anh bảo đó là chuyện người ta thấy anh độc thân mai mối. Tôi hỏi, nếu anh không có ý định tiến tới thì tại sao cho người ta thông tin về mình và kêu người ta làm hồ sơ gửi cho anh, anh im lặng bỏ đi.
Khi tôi phản ứng mạnh thì anh nói là lúc ấy anh còn là độc thân, anh có quyền, trong khi tôi vẫn xem anh là chồng chưa cưới, chung thủy và đợi chờ. Tôi không kiềm chế được đã buông tay tát vào mặt anh thì anh bảo: "Cô làm như cô còn trong trắng vậy". Tôi quá thất vọng về người chồng mà tôi thương yêu và luôn tự hào về nhân cách, đạo đức
Với tôi, đây là sự phản bội, nhưng đóng tuồng cao thượng, hy sinh, đến khi thất bại thì vẫn đường đường chính chính là một nam tử hán cưới tôi. Chuyện người ta không đến được với nhau vì nguyên nhân gì dĩ nhiên làm sao tôi biết được, nhưng đã thấy sụp đổ tất cả trong tôi. Tình yêu, là lý lẽ của con tim, tôi chưa biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng giờ tim tôi tan nát, tôi như kẻ không hồn, không thiết sống nữa, sự tôn trọng đối với chồng không còn nữa, tôi phải nhìn anh ấy như thế nào đây?
Tới đây tôi sẽ sống như thế nào? Tôi nhận xét về chồng mình như thế có quá không? Tôi gửi thư này, xin bạn đọc khách quan nhận xét về người chồng của tôi một cách công bằng, và cho tôi lời khuyên tốt nhất. Tôi chân thành cảm ơn!
Theo Ngoisao
Yêu tôi anh đòi quan hệ với cô gái khác Vì miễn cưỡng quay lại bên tôi nên anh đòi vừa yêu em, vừa quen người con gái khác. Tôi và anh ấy yêu nhau đã được ba năm..Thời gian qua chúng tôi yêu nhau rất vui vẻ và chia sẻ mọi chuyện cùng nhau. Anh ấy 27 tuổi, còn tôi 22 tuổi. Anh vẫn chưa có nghề nghiệp ổn định và vẫn...