Kiếm được tiền, bạn trai thay đổi 180 độ
Anh trở nên ham chơi hơn, hay đi nhậu qua 12h đêm, đi bar, chat chit với những cô gái xinh xắn, ngực to, da trắng, nhỏ tuổi hơn anh.
Thời gian cứ không ngừng trôi đi, đến khi ngoảnh lại em đã chạm đến tuổi 27, lứa tuổi không còn trẻ để chứng kiến những lần lên xe hoa của các bạn nữ cùng trang lứa. Em tính tình rụt rè với người lạ nhưng khi đã quen thân rồi, mọi người hay khen em hoạt bát và vui vẻ. Đó cũng là lý do từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã có rất nhiều cậu bạn tỏ tình. Tuy nhiên trong cuộc đời, em chỉ yêu sâu sắc 2 người.
Một người là mối tình đầu, bạn học cấp 3. Vào đại học em mới bắt đầu yêu anh và kéo dài mối tình này trong 5 năm. Anh là người rất đào hoa, thương em nhưng vô tâm, chính vì sự vô tâm đó khiến mối tình mệt mỏi trôi đi qua những lần cãi nhau. Em nói tiếng chia tay, anh đồng ý, giờ cả hai vẫn là bạn.
Sau khi chia tay mối tình đầu, phải mất hơn 2 năm để em có thể bình tâm lại để có thể yêu và chấp nhận người yêu bây giờ. Vì trải qua một lần tan vỡ, hiểu thế nào là nỗi đau chia ly nên em rất trân trọng tình cảm. Bạn trai giờ của em lúc mới quen là một chàng trai rất chân thật, nhà anh rất nghèo, không hào hoa phong độ, không lãng mạn trong việc thể hiện cảm xúc, không bằng cấp cao nhưng bên anh, em cảm thấy rất an toàn, cảm giác không có được trong cuộc tình trước.
Cả hai đến với nhau một cách tự nhiên, không hề có một câu tỏ tình từ anh. Yêu nhau được một tuần, anh muốn đến nhà nói chuyện với ba em để xin phép cho hai đứa được qua lại tìm hiểu nhau. Ba rất hài lòng, đồng ý cho hai đứa yêu và khen anh đẹp trai, hiền lành, đàng hoàng. Mẹ ở quê cũng chỉ biết về anh qua lời khen của ba.
Yêu nhau được 2 năm, ba mẹ giục cưới nên Tết năm rồi hai bên gia đình gặp nhau. Sau khi mẹ về quê anh thấy gia cảnh nghèo đã thay đổi hẳn thái độ, từ chối cho em quen anh, thậm chí còn sỉ vả gia đình anh không cùng tầng lớp xã hội. Mẹ viện ra rất nhiều lý do. Anh nắm chặt đôi tay cố kìm nén cảm xúc để lắng nghe, em cảm thấy rất đau xót, càng thương anh gấp bội.
Sau này anh kể đã cố kiềm nén để không cãi lại mẹ em vì còn muốn yêu em và không muốn từ bỏ tình cảm 2 năm nay, nhưng khi nghe mẹ nói xấu gia đình anh, anh không thể bỏ qua được nữa. Sau này có cưới được em, việc chăm sóc ba mẹ em chỉ là nghĩa vụ chứ khó có thể yêu thương như người nhà được.
Video đang HOT
Nửa năm sau đó công ty chuyển địa chỉ, em phải đi làm xa nhà, do đó hai đứa cùng thuê một căn chung cư gần công ty để tiện cho công việc, cũng tiện chăm sóc nhau. Thời gian ba mẹ gặp gia đình anh, lương 2 đứa 3 triệu một tháng. Bây giờ lương em dao động 8-13 triệu một tháng, lương anh dao động từ 15-25 triệu một tháng, mỗi năm hai đứa được thưởng Tết thêm khoảng 100 triệu nên cuộc sống tạm ổn định.
Em thích nắm bắt thời cơ, luôn có nhiều ý tưởng nên thường chủ động trong cuộc sống. Ngược lại anh là người ít thay đổi, luôn hài lòng với cuộc sống. Em đã thúc đẩy anh nhảy việc 3 lần, góp ý cho anh những vị trí công việc tốt và những cách để đạt được kết quả cao trong công việc. Có thể nói thành công ngày hôm nay của anh có phần lớn công sức của em. Nhưng khi anh kiếm được nhiều tiền hơn em, mọi thứ thay đổi. Anh trở nên ham chơi hơn, hay đi nhậu qua 12h đêm, đi bar, chat chit với những cô gái xinh xắn, ngực to, da trắng, nhỏ tuổi hơn anh. Điều trước đây anh chưa bao giờ làm và thậm chí từng rất kỳ thị những người đi bar.
Em vô tình phát hiện anh có tình cảm với một cô bé sinh năm 95 khá xinh, đang làm tiếp viên nhà hàng sau khi tốt nghiệp cấp 3. Tính anh rất cẩn thận, mỗi lần chat chit có liên lạc tình cảm với cô bé xong anh đều xóa hết. Vì em thấy dạo này từ điện thoại đến Facebook anh đều đổi pass, không thích em vào nên mới đoán pass và biết được sự thật không hay phía sau đó.
Anh không nhận, nói anh và cô bé đó chỉ là bạn, em đã xâm phạm đời sống riêng tư của anh. Những ngày đầu tiên em suy sụp, cãi nhau với anh một trận ra trò, anh giận bỏ về quê. Sau khi ở quê lên, anh bảo mẹ đã biết chuyện, mẹ em chê gia đình anh nên mẹ anh cấm không cho em về quê anh nữa, cũng như yêu cầu anh chia tay em. Anh còn nói không tự tin sẽ lo được cho em như tương lai em muốn.
Lòng tự trọng khiến em dọn đồ ra khỏi căn nhà đó ngay lập tức. Em khóc lặng trong buồn tủi, tiếc cho hơn 2 năm dành trọn niềm tin nơi anh, giờ sự kỳ vọng đó đánh gục em hoàn toàn, nghĩ mình khó có thể gượng dậy nổi. Em dọn đồ xong nhìn anh và chỉ nói một câu: “Anh nghĩ sau khi chia tay, em còn có tương lai sao”. Lúc em đi, anh đã khóc giữ em lại, ôm chặt em vào lòng và hứa từ nay sẽ không làm em buồn nữa.
Sau đó anh thú nhận có thích cô bé đó vì nói chuyện rất hợp, lại thấy yếu đuối muốn che chở, cuối cùng anh nhận ra thương em nhiều hơn nên quyết định giữ em lại. Anh không thể hứa với em cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cô bé đó được, vẫn muốn giữ lại tình bạn với người ta.
Về phần cô bé đó có chủ động nói chuyện với em và cũng nói chỉ là bạn với anh, hứa không liên lạc với anh nữa nhưng vẫn liên lạc thường xuyên với anh. Em quá mệt mỏi, không muốn níu kéo nên có một lần nói thẳng với cô bé nếu hai người đã có tình cảm với nhau, cứ tiến đến, em không muốn làm vật cản và khuyên họ hãy yêu trong một mối quan hệ nghiêm túc để được hạnh phúc.
Lúc này cô bé mới thú thật đã có bạn trai, không thể đến với người yêu của em, vì sợ người yêu em buồn nên mới giấu việc mình có bạn trai. Em cũng nói với bạn trai về việc mình sẽ ra đi để hai người được hạnh phúc vì nghĩ tình yêu vốn không có tội, đã yêu cũng mong cho nhau hạnh phúc, không nên để oán hận che lấp đi những kỷ niệm đẹp. Lúc em đã muốn buông, anh lại níu giữ, chiều chuộng hơn trước, lại muốn qua năm làm giấy kết hôn trước rồi cuối năm sau cưới.
Phần ba mẹ em đến giờ vẫn không chấp nhận được anh, ba mẹ đang nhắm một người con trai 33 tuổi, gia đình đó có 3, 4 căn nhà mặt tiền ở trung tâm thành phố. Anh này giống tuýp đàn ông ngoan ngoãn, lễ phép, rất biết nghe lời ba mẹ, ít tiếp xúc với cuộc sống, gia đình nền nếp. Anh mới gặp em một lần đã muốn cưới. Quan hệ giữa gia đình em và gia đình anh này rất tốt.
Giờ em không biết tính sao nữa, thấy mọi việc rối như tơ vò, người ngoài cuộc có thể nhìn nhận khách quan hơn, hy vọng mọi người giúp em những lời khuyên đúng đắn cho tương lai. Ba mẹ vẫn chưa biết việc em còn quen và đang sống bên cạnh anh. Họ chỉ nghĩ em ra ngoài vì tiện hơn cho công việc. Em không biết có nên nói rõ mọi chuyện không vì ba mẹ rất phong kiến, việc ra ngoài sống chung với anh có thể cắt đứt mối quan hệ giữa em và ba mẹ luôn.
Theo VNE
Bàng hoàng phát hiện bí mật của mẹ chồng
Người phụ nữ mà tôi vốn rất mực yêu thương kia hóa ra lại là người mang đến cho tôi sự bất hạnh lớn nhất
Những lời mẹ nói khiến mọi thứ trong tôi tan vỡ. Lòng yêu thương, sự kính trọng của tôi đối với mẹ và cả nỗi niềm hối hận của một đứa con dâu không làm tròn trách nhiệm của mình... tất cả bỗng nhiên trở thành vô nghĩa.
Người phụ nữ mà tôi vốn rất mực yêu thương kia hóa ra lại là người mang đến cho tôi sự bất hạnh lớn nhất, khủng khiếp nhất và đau lòng nhất...
Sau gần 1 tuần thức trắng, tôi thấy mình như đã mất hết mọi sức lực, mọi nhiệt huyết để sống. Tôi không tài nào ngủ được. Hễ nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại vang lên lời mẹ chồng nói, từng câu từng chữ một, về điều bí mật của mẹ và vẻ thản nhiên khi mẹ nhắc đến nó. Mẹ chồng tôi thật quá độc ác!
Tôi lấy chồng năm 26 tuổi. Chồng tôi tên Dinh. Trước khi lấy tôi, anh đã có một đời vợ và có một con trai riêng năm nay 6 tuổi. Chuyện tình yêu của chúng tôi bị cả hai bên bố mẹ phản đối. Bố mẹ tôi không muốn tôi trở thành "tập hai" của một người đàn ông và nhất là bố mẹ thương tôi chưa kịp sống cuộc sống vợ chồng đã phải trở thành mẹ của một đứa trẻ không máu mủ gì với mình.
Mẹ nói trách nhiệm đó quá lớn và nó sẽ khiến tôi nhanh chóng chán cuộc hôn nhân của mình và thấy hối hận vì đã nhất quyết đòi lấy Dinh. Mẹ Dinh lại chê tôi còn quá trẻ, bà khẳng định tôi không thể trở thành một người mẹ tốt và cháu của bà sẽ phải khổ. Không ai quan tâm tới tình yêu của hai chúng tôi.
Người phụ nữ mà tôi vốn rất mực yêu thương kia hóa ra lại là người mang đến cho tôi sự bất hạnh lớn nhất, khủng khiếp nhất và đau lòng nhất... (ảnh minh họa)
Mặc cho mọi lời can ngăn, tôi vẫn nhất quyết lấy Dinh. Tôi khẳng định với mẹ rằng: " Con tự quyết, con sẽ tự chịu. Sướng khổ sau này thế nào con sẽ không kêu than một lời. Chỉ cần mẹ cho phép con". Mẹ tôi thở dài, quay sang thuyết phục bố. Bố tôi vẫn nhất quyết không đồng ý.
Nhà Dinh mang trầu cau đến 3 lần, bị bố tôi từ chối cả 3. Sau, mẹ lấy trộm sổ hộ khẩu từ bố đưa cho tôi rồi nói tôi bí mật cùng Dinh đi đăng kí kết hôn, khi sự đã rồi, bố tôi có muốn phản đối cũng không được nữa. Và như thế, tôi bước vào cuộc sống vợ chồng của mình, không chút suôn sẻ.
Khi ấy, con trai của chồng tôi mới được 2 tuổi. Vì còn nhỏ, chưa nhận thức được mọi chuyện nên cháu thân thiết với tôi khá nhanh. Cháu gọi tôi là mẹ một cách tự nhiên và tôi cũng coi cháu như con ruột của mình.
Vì thấy tình cảm của tôi với bé Cua (tên ở nhà của con trai tôi) rất tốt nên mẹ chồng dần cởi mở với tôi hơn. Bà đã chịu nói chuyện cùng tôi, dạy tôi nấu nướng và có khi, những lúc Dinh đi công tác, mẹ còn ngủ cùng tôi để tâm sự.
Về phía bố mẹ tôi, thấy tôi sống hạnh phúc trong cuộc sống mới, bố mới không giận tôi nữa nhưng cũng phải mất đến 1 năm sau khi tôi kết hôn, bố mới chịu nói chuyện cùng tôi. Mẹ tôi cũng bị bố giận lây vì bà đã giấu bố đưa sổ hộ khẩu cho tôi đi đăng ký kết hôn. Khi mọi chuyện dần được hóa giải, tôi vui mừng tin rằng, lựa chọn của mình là đúng đắn thì bản thân tôi gặp một biến cố lớn.
Tôi bị tai nạn trên đường đến trường đón bé Cua, khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện và không nhớ gì cả. Dinh đang đi công tác nên chỉ có mẹ chồng và bố mẹ tôi chăm sóc cho tôi.
Mẹ chồng nói tôi đã hôn mê tới 3 ngày mới tỉnh lại. Tôi bị thương khá nặng, bị gẫy chân và tổn thương vùng bụng. Sau gần 4 tháng nằm viện, tôi được cho về nhà để tĩnh dưỡng. Tôi vẫn nhớ ngày mẹ chồng nói cho tôi biết tin về việc tôi mãi mãi không thể làm mẹ, mãi mãi không thể sinh con là vào một ngày nắng đẹp, sau khi tôi vừa dạy bé Cua làm bài tập toán, tâm trạng tôi rất vui vẻ. Mẹ chồng tôi nói tai nạn đã làm ảnh hưởng nặng tới tử cung và buồng trứng của tôi.
Hai buồng trứng đã bị cắt bỏ hoàn toàn. Mẹ chồng khóc rất nhiều khi nói điều đó. Tôi đã nghĩ, hẳn mẹ đau lòng và thương xót cho tôi lắm. Sau khi trải qua những đau đớn về thể xác, tôi lại chịu nỗi đau lớn hơn về tinh thần. Tôi xin nghỉ việc, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà.
Tôi chỉ ra ngoài để đưa đón Cua đi học, còn lại dù cho Dinh có rủ đi chơi chỗ này, chỗ kia, tôi cũng nhất quyết không đi. Tôi mặc cảm kinh khủng về nỗi bất hạnh của mình. Đàn bà không con như cây khô không trái. Một cây khô độc. Bao nhiêu yêu thương tôi dồn hết cho bé Cua, bé là đứa con duy nhất mà tôi có nên tôi nâng niu, chiều chuộng và làm mọi việc vì con.
Tôi chỉ ra ngoài để đưa đón Cua đi học, còn lại dù cho Dinh có rủ đi chơi chỗ này, chỗ kia, tôi cũng nhất quyết không đi. (ảnh minh họa)
Thời gian đầu, Dinh rất chú ý đến cảm giác của tôi. Anh thường sắp xếp công việc để được ở nhà với tôi nhiều hơn, cũng kể chuyện cho tôi nghe nhiều hơn nhưng đáp lại, tôi chỉ có thể cho anh những cáu giận vô cớ.
Tôi sợ cảm giác bị thương hại. Lâu dần, Dinh cũng mất đi sự kiên nhẫn của mình. Anh đi đâu, làm gì, tôi cũng không hỏi và cũng không quản. Tôi sợ nếu mình quản chồng, anh sẽ nói tôi không làm tròn trách nhiệm làm vợ, đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ thì tôi chẳng có quyền gì để hỏi anh đi đâu, làm gì, gặp gỡ những ai.
Người an ủi tôi nhiều nhất là mẹ chồng. Mẹ giấu chuyện tôi không thể sinh con được nữa với tất cả mọi người. Mẹ nói: "Nhiều người biết không hay. Mẹ không muốn con bị thương hại". Những điều mẹ chồng làm với tôi khiến tôi rất cảm động.
Mẹ cùng tôi nấu cơm, cùng tôi dọn này, cùng tôi ngồi thảnh thơi ở ban công tầng hai, nhìn ra đường tấp nập xe cộ, nhấm nháp cùng tôi chút trà và kể cùng tôi những câu chuyện không đầu không cuối.
Tôi nói với mẹ tôi thật may mắn vì được làm con dâu của mẹ. Tình cảm mẹ chồng con dâu ngày càng thắm thiết thì tình cảm giữa tôi và chồng lại ngày càng hờ hững. Vợ chồng tôi đã thôi kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày, chúng tôi chỉ còn nói với nhau những lời xã giao và chỉ còn ngủ cùng trên một chiếc giường. Mẹ nói, tôi phải mở lòng với Dinh.
Mẹ cũng yêu cầu Dinh phải về nhà vào bữa tối để cả nhà nói chuyện cùng nhau, chia sẻ với nhau những điều vướng mắc trong công việc và cuộc sống. Bà tìm mọi cách để giúp vợ chồng chúng tôi hàn gắn tình cảm.
Hơn 1 năm sau khi xảy ra tai nạn, tôi mới ổn định được tinh thần và bắt đầu đi làm trở lại. Lúc ấy, giữa hai vợ chồng tôi đã xuất hiện một khoảng cách lớn về cách nghĩ và cách sống.
Mọi niềm vui của tôi chỉ còn có thể có được từ bé Cua và từ những giây phút trò chuyện cùng mẹ chồng. Khi mọi người hỏi vì sao vợ chồng tôi vẫn chưa sinh thêm con, mẹ chồng tôi thì thầm: "Thằng Dinh nó có vấn đề. Đang chữa nhưng không biết có được không", rồi mẹ phẩy tay nói với tôi: " Nó là đàn ông. Mọi điều tiếng con cứ để nó chịu. Không sao hết".
Tôi xúc động, ở đời liệu có người mẹ chồng nào tốt được với con dâu như mẹ chồng tôi. Tôi hoàn toàn không biết, tất cả những gì mẹ làm chỉ là để xóa đi cảm giác có lỗi của mẹ đối với tôi, để giấu kín bí mật độc ác của mẹ.
Một ngày, tôi về nhà sớm hơn bình thường. Khi tôi vào nhà, mẹ chồng hoàn toàn không biết. Bà đang nói chuyện điện thoại với một ai đó. Tôi im lặng để mẹ nói chuyện và vì thế, tôi đã nghe được toàn bộ mọi chuyện. Mẹ nói chuyện với một bác sĩ.
Qua những câu từ mẹ nói, tôi ghép lại và hình thành rõ ràng một câu chuyện rằng suốt mấy năm qua, mẹ chồng đã nói dối tôi. Bà nói dối về việc tôi không thể sinh con, về chuyện hai buồng trứng của tôi đã bị cắt bỏ hoàn toàn. Thực tế, mọi thứ vẫn bình thường và bác sĩ đã can thiệp để tránh thai dùm tôi theo đúng lời nhờ cậy của mẹ chồng tôi.
Bà không muốn tôi sinh con vì bà sợ tôi sẽ san sẻ tình yêu của mình với con ruột và bé Cua sẽ không còn được tôi yêu thương như trước nữa. Cuộc nói chuyện của mẹ còn khá dài nhưng tôi không muốn nghe thêm điều gì nữa. Tôi lặng lẽ ra khỏi nhà như thể chưa từng xuất hiện ở đó.
Tôi phải làm sao để đối diện với mẹ chồng khi tôi đã biết mọi sự thật? Mẹ thật quá độc ác khi giao cho tôi bi kịch không thể sinh con và sống nhân hậu, ngọt ngào với tôi suốt thời gian qua. Chính mẹ đã khiến cho mối quan hệ của vợ chồng tôi ngày càng trở nên tồi tệ. Chính mẹ đã phá đi hạnh phúc của cuộc đời tôi. Giờ thì tôi phải làm sao?
Nói cho chồng tôi hay câu chuyện này, hay tiếp tục sống như chưa hề có chuyện gì xảy ra và coi như mình chưa thực sự không thể có con? Tôi vẫn chưa hết sốc sau khi biết bí mật của mẹ chồng, một bí mật mà nếu tôi không tự mình tìm ra thì có lẽ mẹ sẽ giữ kín nó cho đến khi bà mất đi, mãi mãi.
Theo Eva
Hãi hùng chồng chuyên dùng lại bao cao su Chông nói, sau môi lân dùng đêu rửa sạch và cât đi, bọc lại an toàn. Khi nào cân thì lại lôi ra. Chuyên này nói ra đúng là không có gì hay ho, nhưng tôi muôn chia sẻ ra đây đê mong chị em cho tôi ý kiên và mách tôi cách phải làm thê nào trong trường hợp này. Chông tôi...