Không nên lạm dụng “chiêu” cuối cùng
Lạm dụng việc hạ hạnh kiểm người học là không thể chấp nhận trong nhà trường. Tự đặt ra biện pháp chế tài học sinh chưa hẳn mang lại hiệu quả giáo dục cao.
Cô giáo và phụ huynh trao đổi thân thiện bên trẻ
Ngay từ đầu năm, nhiều trường đã phổ biến đến học sinh những điều vi phạm sẽ dẫn đến bị hạ bậc hạnh kiểm. Đơn cử như đi muộn 3 lần trong tháng, nghỉ học không xin phép, sử dụng điện thoại trong lớp, vô lễ với giáo viên… Bộ phận quản lý nền nếp học sinh mà chủ yếu là Tổng phụ trách đội, chi đoàn giáo viên… theo dõi, kiểm tra, ghi các lỗi học sinh mắc phải rồi thông báo cho thầy cô chủ nhiệm. Cuối tháng, học sinh tùy theo vi phạm sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm.
Cũng có một số em phạm lỗi do ngoài ý muốn hoặc do thầy cô đánh giá mức độ vi phạm trầm trọng hơn nó vốn có nên những em đó bị hạ bậc hạnh kiểm oan uổng mà không có cơ hội trình bày.
Trên cương vị là giáo viên, tôi rất ít khi hạ bậc hạnh kiểm học sinh. Không phải vì tôi dễ dãi, bỏ qua mọi khuyết điểm của các em. Tôi luôn lắng nghe, tìm hiểu ngọn nguồn những vi phạm đã xảy ra. Tôi mang đến cơ hội cho các em sự giãi bày và lời hứa khắc phục. Tôi chấp nhận có em chối quanh vì tôi biết chắc em đó không thể tiếp tục vi phạm sau những lời bào chữa đã một lần thốt ra với thầy.
Đồng nghiệp có nhiều lúc chưa ủng hộ nhưng sau nhiều tháng năm công tác, họ cũng hiểu ra. Đó là không nên đem việc hạ hạnh kiểm ra hù dọa học sinh. Điều quan trọng là nên giúp các em thấy được trách nhiệm của người học sinh không chỉ là học tập tốt mà còn là rèn luyện bản thân. Cứ mỗi lần học sinh vi phạm, thầy cô lại lấy việc hạ bậc hạnh kiểm ra, xem như giải pháp kết thúc sự việc.
Bình tĩnh, kiềm chế, tìm hiểu, cho học sinh có cơ hội giãi bày là rất quan trọng. Tôi nhớ có trường hợp một học sinh của tôi bị cô giáo bộ môn đề quyết là vô lễ và yêu cầu tôi hạ bậc hạnh kiểm trong tháng và cả học kỳ. Lý do là em này đã đập mạnh quyển vở xuống mặt bàn sau khi kiểm tra miệng xong.
Qua tìm hiểu, em cho biết vì sơ xuất em trả lời thiếu mất một ý bị cô bớt điểm; khi về chỗ ngồi, giận mình đã để mất cơ hội nhận điểm tốt, em đập quyển vở xuống mặt bàn như một phản xạ bức xúc. Biết em là học sinh ngoan, học tốt, tôi tin em không phản ứng với cô giáo. Vậy mà mất mấy buổi trao đổi, cô giáo ấy mới chịu rút yêu cầu hạ hạnh kiểm nhưng buộc em đó phải xin lỗi cô. Cuối cùng học sinh phải thực hiện theo ý cô mới xong.
Thầy cô có người chưa chú ý đặc điểm phát triển tâm sinh lý của học sinh, cứ thấy vi phạm là hạ hạnh kiểm. Đơn cử, tôi chủ nhiệm lớp 9, học sinh nữ có em tập trang điểm khi đến trường. Đồng nghiệp thường chỉ trích, lên án, phê bình nặng nề trước lớp kèm thêm lời dọa hạ hạnh kiểm.
Video đang HOT
Tôi có cách làm khác: “Yêu cầu của thầy đơn giản, các em chỉ cần rửa mặt cho sạch son phấn rồi vào học”. Những giờ sinh hoạt cuối tuần, thầy trò dành thời gian trao đổi về việc là học sinh có nên trang điểm khi đến trường không? Tôi lại hướng dẫn các em tìm đọc những thông tin y học có liên quan đến lứa tuổi học sinh để tự rút ra bài học. Tôi không đe dọa hạ bậc hạnh kiểm nhưng nếu học sinh tiếp tục vi phạm, tôi tìm gặp phụ huynh để cùng phối hợp để giáo dục các em.
Hạ bậc hạnh kiểm chỉ làm thỏa mãn tự ái của thầy cô trước mắt. Nhiều học sinh sợ điều này vì đồng nghĩa với sự trừng phạt của gia đình chứ không có ý thức chịu trách nhiệm về cái sai của bản thân. Chính vì vậy, học sinh không có sự ăn năn, điều chỉnh hành vi. Học sinh buồn lòng nhận thức quyền lực của thầy cô chính là nâng lên hay hạ xuống hạnh kiểm của từng người.
Nhà trường có quan niệm rằng nhiệm vụ của học sinh là học tập tốt. Học sinh nào bị xếp loại yếu dứt khoát không được xếp hạnh kiểm tốt. Vì thế có những em dù không hề vi phạm điều gì trong nội quy nhà trường nhưng năng lực tiếp thu có giới hạn, đành chịu vậy.
Hạ bậc hạnh kiểm là việc làm cuối cùng nếu học sinh không chịu sửa sai. Không nên xem đây là cách thể hiện quyền lực của thầy cô. Khi đánh giá hạnh kiểm của học sinh cần xem xét nhiều vấn đề từ lứa tuổi, giới tính, hoàn cảnh, ý chí… của các em. Người thầy nên công tâm, thấu hiểu, giúp học sinh không phạm sai lầm. Nếu đã sai, các em cần được dìu dắt khắc phục. Có thầy cô vì chỉ tiêu hạnh kiểm tốt trong năm đã không hạ bậc hạnh kiểm học sinh. Thay vào đó lời phê trong học bạ dành cho học sinh lại là: cần cố gắng rèn luyện nhiều hơn nữa! Lại có thầy xếp hạnh kiểm tốt nhưng lời phê là: cần tu dưỡng đạo đức tác phong!
Hạ bậc hạnh kiểm có thể chỉ làm thỏa mãn tự ái trước mắt của thầy cô. Nhiều học sinh sợ điều này vì nó đồng nghĩa với sự trừng phạt của gia đình, chứ không có ý thức chịu trách nhiệm về cái sai của bản thân. Chính vì vậy, học sinh không có sự ăn năn, điều chỉnh hành vi. Học sinh buồn lòng nhận thức quyền lực của thầy cô chính là nâng lên hay hạ xuống hạnh kiểm của từng người.
Nguyễn Hữu Nhân (GV Trường THCS Võ Thị Sáu, Sa Đéc – Đồng Tháp)
Theo giaoducthoidai
6 nguyên tắc để trẻ không "nghiện" thiết bị điện tử
Theo bà Phan Hồ Điệp, giảng viên Trường ĐHSP Hà Nội, cha mẹ không chỉ theo dõi, giám sát mà hãy làm bạn khi cùng con chơi các thiết bị điện tử. Lúc đó, trẻ có thể chia sẻ và trở nên minh bạch hơn trong việc sử dụng các thiết bị.
Dưới đây là 6 nguyên tắc để trẻ bớt nghiện thiết bị điện tử do bà Phan Hồ Điệp chia sẻ:
Nguyên tắc 1: Mua "khi nào" quan trọng hơn mua "cái gì". Hãy quan tâm đến thời điểm cho con được phép sử dụng thiết bị thông minh chứ đừng chỉ nghĩ mua cái gì, dùng gói cước nào. Vậy câu trả lời nào là chính xác cho thời điểm "khi nào"? Theo mình, đó là khi:
Giữa bố mẹ và con cái có một mối quan hệ tốt. Bố mẹ dành cho con những tình cảm yêu thương ấm áp còn con cũng hiểu được tấm lòng của bố mẹ. Nếu bạn chưa có được điều này, hãy cải thiện mối quan hệ, hãy thôi phàn nàn thay vào đó là chịu khó lắng nghe, tìm hiểu tâm tư của trẻ. Hãy để con coi việc chơi với bố mẹ thú vị, bạn nhé.
Khi con có thể hiểu và tuân thủ được các nguyên tắc, biết tự kiểm soát bản thân. Nếu bạn thấy con mình có những biểu hiện như thiếu tập trung, dễ bốc đồng thì khoan hãy nghĩ đến việc mua thiết bị thông minh vì có thể con sẽ dễ sa vào ham mê hơn so với các bạn khác.
Trẻ ngày càng tiếp xúc với điện thoại sớm hơn (Ảnh: internet).
Nguyên tắc 2: Nội dung quan trọng hơn thời gian: Cần có những quy định đặt ra rõ ràng: Khi nào và bao lâu.
Mình quan sát thấy có nhiều bậc cha mẹ áp dụng việc cho trẻ cứ học xong 2 tiếng thì chơi 15- 25 phút hoặc chỉ chơi thả ga vào ngày cuối tuần, cả hai cách đều tốt. Mình thích cách thứ hai hơn. Tuy nhiên, quan trọng là trẻ chơi gì. Bạn cần chắc chắn:
Biết về những trang web hoặc trò chơi mà trẻ đã truy cập để không cho trẻ chơi những trò chơi bạo lực, những trò chơi trực tuyến mà có đối thủ là người lớn (dễ đẩy trẻ vào tình huống nguy hiểm).
Quản lý sát sao về thông tin cá nhân của trẻ: Hãy đặt ra nguyên tắc tuyệt đối không được cung cấp thông tin như tên lớp, trường, địa chỉ nhà ở...
Nguyên tắc 3: Ngay từ đầu phải đặt ra các quy định nếu trẻ không giữ đúng lời hứa: Điều này cần thực hiện nghiêm túc và chặt chẽ ngay từ đầu.
Bạn nên làm một bảng cam kết, tùy vào tình hình của mỗi gia đình để điều chỉnh cho phù hợp.
Bạn nên nhớ, thái độ cương quyết của cha mẹ sẽ có tác dụng trong việc trẻ tự điều chỉnh hành vi của mình.
Cha mẹ không chỉ theo dõi, giám sát mà hãy làm bạn khi cùng con chơi các thiết bị điện tử. (Ảnh: Minh họa).
Nguyên tắc 4: Giải thích cặn kẽ lí do của việc đặt ra những nguyên tắc: Đừng chỉ nêu nguyên tắc trong sự bực bội, khó chịu của trẻ. Bạn nên có những lời giải thích dựa trên cơ sở khoa học thì càng tốt. Ví dụ thay vì nói: Con không được vào trang web này, bạn nói: Trang web này có nội dung bạo lực có thể ảnh hưởng không tốt đến tâm lý trẻ em. Vì thế, con chỉ nên truy cập vào những trang web trẻ em thôi nhé.
Nguyên tắc 5: Cha mẹ và con cái hãy luôn chia sẻ những trải nghiệm về kĩ thuật số: Bạn đừng chỉ đóng vai người theo dõi, giám sát mà hãy làm người bạn chơi. Ví dụ khi con chơi một trò chơi, có thể trao đổi: Đây là nhân vật chính của trò chơi hả con? Luật chơi thế nào? Hoặc: Bị thua bực mình thật đấy con nhỉ.
Khi trở thành người bạn để trẻ có thể chia sẻ thì trẻ sẽ trở nên minh bạch hơn trong việc sử dụng các thiết bị.
Nguyên tắc 6: Khi đặt ra nguyên tắc thì cả nhà đều phải đồng lòng tham gia: Đừng chỉ nghĩ con mới là "nạn nhân" của kĩ thuật số. Hãy để con hiểu rằng, bố mẹ cũng cần có nguyên tắc khi sử dụng.
Các bạn có thể có một ngày trong tuần cả nhà tắt các thiết bị điện tử, chỉ để đọc sách và trò chuyện.
Nhưng cũng có thể có một buổi trong tuần cả nhà cùng dùng thiết bị và trao đổi với nhau những gì mình xem.
Bạn không thể từ chối cho con dùng các thiết bị thông minh vì nó có thể làm cản trở việc học hỏi của con nhưng hãy quản lý theo cách "thông minh" nhất có thể.
Phan Hồ Điệp
Theo Dân trí
Ước mơ sau 4 năm đại học của tân sinh viên liệu có bao nhiêu người thành hiện thực? Mỗi con người khi sinh ra và lớn lên đều có những ước mơ, đặc biệt là ở tuổi mang trong mình bao hoài bão cuộc đời. Nhưng liệu bao nhiêu ước mơ tuổi mười tám ấy thành hiện thực? Nếu ai đó hỏi bạn: "Ước mơ năm 18 tuổi của mày giờ thế nào rồi?". Có chăng mấy ai có thể thẳng...