Khổ cả thể xác lẫn tinh thần mà không dám bỏ anh
Tôi là nữ, 21 tuổi, đang học năm 3 đại học. Hôm nay lại là một đêm mất ngủ vì tôi rất muốn chia tay người yêu mà mãi không được.
Tôi sinh ra tại một vùng quê ở miền Tây. Từ khi học cấp 3 tôi đã biết mình là một cô gái không duyên dáng, không trau chuốt bản thân, suốt thời ấy không ai để ý tới. Ba mẹ tôi làm nông, rất hiền, không trang bị cho tôi kiến thức gì nhiều. Sau này đi làm có tiền tôi bắt đầu sửa soạn cho bản thân và nhiều người xung quanh khen tôi đẹp.
Một sự kiện đã diễn ra làm tôi gặp anh, người làm tôi khổ tâm. Giữa năm lớp 12, do chán học nên tôi bỏ nhà đi, gặp anh trong quán ăn mà tôi làm. Sau đó ba mẹ kéo tôi về và khuyên đi học lại. Tôi về, anh cũng theo về. Lúc đó, tôi ngây thơ tin vào tình yêu chênh lệch tuổi tác và trình độ, anh hơn tôi 13 tuổi, không nghề nghiệp ổn định, không học hết cấp 3, không tiết kiệm, gia đình phức tạp, lúc gặp nhau anh đang làm nghề chạy bàn. Sau này, khi tôi đậu đại học, lên Sài Gòn học, anh cũng theo lên và chúng tôi sống chung từ đó.
Trong ba năm nay, anh chạy xe công nghệ, không lo làm ăn tích cóp, chỉ lo chạy ăn từng bữa. Gia đình tôi gửi sinh hoạt phí 3-4 triệu mỗi tháng, vậy mà tháng nào cũng không đủ và phải sống rất khó khăn. Tôi phải đi làm chạy bàn, giữ em bé, bán hàng rất cực khổ và bị chi phối trong học tập ít nhiều. Sau đó tôi nhận ra phải cố gắng học tập và rèn luyện ngoại ngữ thì mới sống khá được nên đã thi lấy bằng, phấn đấu cuối cùng cũng đi dạy tiếng Anh ở một trung tâm. Lương tôi hiện tại trên 10 triệu, chỉ làm 2-4 tiếng mỗi ngày. Tính đến hè năm nay, tôi đã đi dạy được một năm. Tôi học ngành kinh tế, biết thêm tiếng Trung và tiếng Hàn do cố gắng học tập.
Video đang HOT
Trong suốt một năm vừa qua, tôi chán ghét cuộc sống chung với anh, phần vì anh rất lười biếng, không bao giờ chủ động đi chạy xe mà chỉ chờ tôi lớn tiếng chửi mắng thì mới vác xe ra chạy được hơn 100 ngàn rồi về. Mỗi tháng tính ra anh không làm được 3 triệu, tiền nhà tôi phải đóng, đi siêu thị cũng dùng thẻ của tôi. Tết vừa rồi tôi còn cho anh 5 triệu ăn Tết. Tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh và hai chiếc xe đều do tôi và gia đình tôi mua. Tôi liên tục đòi chia tay nhưng anh nói do tôi có công việc và gặp được nhiều người hơn nên bỏ anh. Anh bảo tôi không có lương tâm, rồi đem mạng sống của tôi và gia đình tôi ra đe dọa. Anh còn bảo không có gì để mất, nếu chia tay sẽ giết tôi và làm hại gia đình tôi.
Anh có một điểm tốt là rất nghe lời tôi, nấu cơm và làm việc nhà từ khi tôi đi làm lương cao. Trước đó thì tôi làm việc nhà. Nói thêm, tôi có thai với anh 2 lần và đều đi bỏ, cảm thấy dằn vặt lương tâm vì chuyện này rất nhiều. Còn anh, mỗi lần nhắc chuyện này giống như trò đùa, lại còn bảo tôi sẽ phải trả nghiệp cho chuyện đó. Tôi tin vào tâm linh và nghĩ mình mắc nợ anh điều gì trong kiếp trước và phải trả.
Tôi sống rất tạm bợ, muốn dứt bỏ mối tình này để tìm một người phù hợp hơn trên con đường sắp tới, có điều tôi biết anh sẽ làm liều vì anh mồ côi. Tôi cũng còn thương hoàn cảnh anh mà không nỡ bỏ. Tôi cảm thấy mình bị hành hạ cả về thể chất lẫn tinh thần. Trước giờ tôi đều nghĩ mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp, phải làm sao đây?
Không hài lòng về em dâu
Tôi là người anh chồng thứ hai của tác giả bài: "Nhà chồng vô tâm, tôi có nên vô tình". Tôi viết bài này để mọi người biết thêm chuyện nhà tôi.
Đọc comment thấy đa số phản đối tác giả, tuy nhiên cũng có một vài ý kiến cho rằng nhà tôi này nọ.
Thứ nhất, tôi thấy vợ chồng chú thím rất thoải mái, đối với cha mẹ hay với cháu cũng vậy, nhưng có ai xin xỏ đâu mà thím kể lể? Hơn nữa tôi thấy thím thích làm màu, nếu không tại sao mẹ tôi lại nói: "Mới cưới về thì biếu nhiều, còn càng về sau càng ít"?
Thứ hai, thím ấy đúng là sân si, tính toán. Nguyên nhân từ lúc đám cưới xong, tiền lời mẹ chia ra cho 3 anh em tôi mà không cho chú thím ấy. Thêm nữa mẹ tôi hay sắm sửa đồ đạc cho nhà tôi và em thứ ba, từ tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh, bàn ghế, sửa chữa nhà cửa ..., em út không phải sắm sửa gì do ở chung, còn vợ chồng chú thím tự lo. Cái gì cũng có nguyên do, nhà tôi có 4 con dâu, chỉ có thím ấy đi làm, 3 người dâu còn lại ở nhà nội trợ. Mẹ tôi thương con trai vất vả nên giúp đỡ chút ít, còn thím ấy tự đi làm, có khả năng mua sắm nên mẹ không cho gì hết. Tôi thấy điều đó là hợp lý.
Thứ ba, hồi thím cưới, em trai tôi tự mua vàng cưới, mẹ tôi còn cho thêm 3 chỉ. Cưới xong tôi nghe mẹ nói là thím tự cất vàng cưới, không đưa lại cho mẹ cất, giờ thím lại nói ba mẹ chồng ôm thùng tiền vô cất, rồi lấy vàng mua đất gì gì đó. Nếu thím gửi vàng lại cho mẹ thì giờ đã còn nguyên. Tôi không hài lòng khi em dâu kể lể chuyện tiền nong như thế.
Thím ấy rất sướng, tôi không nói vụ cơm nước, vì lúc vợ chồng tôi chưa ra ở riêng thì vợ tôi cũng không làm gì, mẹ tôi cũng thế, việc dọn dẹp nhà cửa nấu cơm có em dâu út làm hết rồi. Em dâu út rất thích thím ấy, chẳng qua vì mỗi tháng thím gửi tiền chợ khá dư dả.
Thứ tư, về vụ tố nhà chồng vô tâm, thấy khó không giúp. Tôi tự hỏi sao thím không kể ra chuyện lúc tôi cho người ta vay tiền bị giật nợ, mất vốn, cũng lâm vào khó khăn? Mẹ tôi đánh tiếng mượn giấy tờ đất riêng của thím ấy đi vay để cho tôi mượn, rồi mượn xe thím ấy đi cầm cố đỡ, thím ấy cũng không đồng ý. Sao thím không dám kể ra, xem ai vô tâm vô tình trước? Đợt thím bán đất, có đem tí tiền qua biếu ba mẹ và các cháu ăn quà, không hề biếu tặng tôi hay các anh em lấy một cắc. Mẹ tôi thấy vậy lấy tiền đó cho lại tôi, còn phải thậm thụt cho lén chứ không dám nói ai biết, sợ thím ấy biết được lại cự nự này nọ.
Cuối cùng, vụ đất đai, chú thím ấy càng được lợi, đất thì chia ra làm 4 nhưng bên phía của chú thím ấy là đất cuối nên dôi dư ra hơn 1m. Mẹ tôi nói cho các con thì cho đều, kêu chú thím ấy thối lại tiền hơn 1m đất đó là mấy chục triệu, chú thím ấy cũng có trả cho ba mẹ tôi đâu. Vợ tôi không thích ở bên chồng, tôi nói với mẹ là bán đất đi ở chỗ khác, mẹ đồng ý ngay. Vợ chồng chú thím nghe mẹ cho tôi bán đất cũng đòi bán theo, chứ không đến nỗi không có tiền trả nợ.
Cuối cùng mẹ tôi không cho bán, vợ chồng chú thím bỏ về bên quê thím cất nhà ở. Nếu chú thím có hiếu, trả nợ xong thay vì bỏ tiền ra cất nhà khác thì ở lại để cùng phụng dưỡng ba mẹ chứ đâu phải bỏ đi ngang như vậy.
Hôm rồi, em trai thứ ba cãi cọ gì với chủ trong chỗ làm nên nghỉ việc. Tôi cũng thương em vì nhà có mỗi em trai đi làm, còn vợ và 3 đứa con nữa thì sao. Mẹ tôi thương con thương cháu nên bán nhà của chú thím ấy, mua xe ôtô cho em thứ ba chạy khách. Nhà đó dù sao cũng không có ai ở. Căn nhà đang ở, ba mẹ đem đi vay ngân hàng lấy tiền, đưa tôi cho vay ngoài ăn chênh lệch. Hàng tháng tôi đều trích lãi gửi lại cho ba mẹ tiêu xài. Chú thím ấy không ghé qua nên chưa biết chuyện này.
Sau này ba tôi mới bị tai biến nhẹ nên hơi yếu, vợ chồng em út đi làm xa không ở chung nữa, tôi kêu chú thím lên rước ba mẹ về quê ở chung để chăm sóc. Phần vì chỗ ba mẹ tôi đang ở là thành phố, ba mẹ lớn tuổi nên cũng có ý muốn về quê ở với chú thím cho trong lành, mát mẻ. Phần vì kinh tế chú thím ổn định, khấm khá, vợ chồng đi làm nuôi có một đứa con, trong khi mấy anh em tôi ai cũng đi làm nuôi vợ và hai, ba đứa con.
Thêm nữa là mấy anh em tôi cũng còn ba mẹ vợ, cha mẹ thím mất rồi, chỉ chăm sóc cha mẹ chồng là hợp lý. Cả nhà bàn bạc đồng ý như vậy, còn chú thím chỉ nghe thôi chứ không trả lời. Quả thật, tôi thấy nhà mình đã lầm khi cưới phải con dâu như vậy.
Bạn trai hay kiểm soát tôi Tôi và anh quen nhau lâu rồi, tính ra được gần chục năm, hồi đó hai đứa chưa làm ra tiền, đôi khi chẳng có nổi 10 nghìn đồng mua cái áo mưa giấy. Thời khốn khổ ấy, nghĩ lại cũng không biết làm sao vượt qua được, đã thế lúc đó tôi còn là "kèo dưới". Tôi luôn sợ anh giận, nghe...