Khiếp đảm vợ sành như gái làng chơi
Đêm tân hôn, vợ tôi mạnh bạo chẳng khác nào một ả gái làng chơi sành sỏi.
Đã hơn 2 tuần trôi qua kể từ ngày cưới, tôi không muốn động đến người vợ và nằm riêng một góc. Cái cảm giác dành cho người vợ mới cưới mà tôi theo đuổi bao năm qua là một sự ghê tởm. Ngay từ cái đêm tân hôn ấy, tình yêu trong tôi đã vỡ vụn. Tôi không thể nào tin được rằng, người con gái tôi luôn đánh giá là chính chuyên, tốt nết lại chẳng khác nào một ả gái làng chơi ham hố.
Không thể nào nói hết nỗi đau đớn của tôi trong những ngày này. Cái cảm giác mình bỏ bao công sức để chinh phục và theo đuổi, có được thành quả hôm nay còn chưa kịp tận hưởng thì như bị tạt vào một gáo nước lạnh. Tôi không chỉ bất ngờ, thất vọng và còn sốc vì con người thật của cô ấy. Và ngay trong đêm tân hôn, giữa lúc cuộc ân ái nồng nàn nhất, tôi đã nghĩ về việc…ly hôn!
Tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ hay gia trưởng. Nếu có tính cách đó thì bao năm qua tôi đã không theo đuổi cô ấy dù biết cô ấy đã từng có người yêu. Cô ấy không chỉ yêu một người mà yêu tới mấy người nhưng tôi cũng không quá nặng nề chuyện đó.
Tôi yêu cô ấy và nghĩ chuyện quá khứ không hề quan trọng. Thời điểm đó, tôi cũng xác định ngay cả việc cô ấy không còn trong trắng cũng là điều bình thường vì dù sao cô ấy cũng đã yêu thật lòng nên khó tránh khỏi chuyện “nhẹ dạ cả tin”.
Sau vài mối tình, cuối cùng cô ấy nhận lời yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm thì làm đám cưới. Suốt thời gian yêu nhau, cô ấy luôn giữ gìn, tỏ ra đoan trang, đúng mực. Cô ấy còn đưa ra yêu cầu với tôi rằng: “Nếu anh yêu và tôn trọng em thì không được phép đụng đến người em mà phải để tới đêm tân hôn”. Tất nhiên là tôi đồng ý với điều đó.
Tính tôi không quen bắt ép ai bao giờ, tôi chỉ nói với cô ấy rằng, tôi không phải là kẻ chấp nhặt chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối không thích sự lừa dối nên cô ấy phải nói thật với tôi. Cô ấy khẳng định rằng:”Em vẫn là một cô gái còn trong trắng”. Và tôi tin.
Video đang HOT
Tôi không phải kẻ bất lực nhưng tôi không có chút hứng thú nào với vợ (Ảnh minh họa)
Vậy mà đêm tân hôn, nếu nhắm mắt vào tôi sẽ nghĩ mình đang được “phục vụ” bởi một “nhân viên chuyên nghiệp” chứ không phải là người vợ non nớt, còn “trong trắng” chưa từng biết đến mùi “yêu đương” của mình. Cô ấy chủ động hoàn toàn. Cô ấy cuồng nhiệt tới mức đáng sợ.
Mặc dù là đàn ông nhưng khi tôi chưa kịp thể hiện thì cô ấy đã sỗ sàng đòi thử hết kiểu này đến kiểu khác. Và rồi, mặc cho tôi ngồi ngây ra vì sốc, cô ấy cứ một mình làm chủ “cuộc yêu” với những động tác rất chuyên nghiệp.
Cô ấy tỏ ra là một người quá sành sỏi, quá điêu luyện với những “ngón nghề” mà tôi cam đoan, những cô gái lần đầu “nếm mùi” không thể nào biết được. Cô ấy không chỉ làm rất thành thạo mà còn bắt tôi “yêu” tới 3 lần ngay trong đêm đầu tiên vợ chồng gần gũi.
Tôi biết, thời đại này không phải người phụ nữ nào cũng nằm im thin thít, mặc cho chồng xoay sở đêm tân hôn mới là phụ nữ ngoan. Thời đại bình quyền, phụ nữ hoàn toàn có thể chủ động trong chuyện chăn gối để cho cảm xúc thăng hoa hơn. Nhưng tôi cam đoan, dù có là một cô nàng táo bạo và cố gắng học hỏi qua sách báo đến đâu đi chăng nữa cũng không thể biểu hiện như vợ tôi trong đêm ấy được.
Cái cảm giác kinh tởm bao trùm tâm trí tôi. Hình ảnh một cô gái ngoan hiền, luôn yêu cầu người yêu giữ gìn cho tới khi cưới và một người vợ “cuồng nhiệt” như con thú hoang trên giường làm tôi có cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù có vùi vào đầu tôi bao nhiêu lời biện minh đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tin được rằng, vợ tôi là người chưa bao giờ trải qua “chuyện ấy”. Cô ấy không chỉ “biết” mà còn gần như “nghiện” tình dục. Và những giọt máu chảy trên tấm ga trải giường đêm hôm đó rất có thể chỉ là “sản phẩm” trinh tiết được mua được bằng vài triệu đồng mà thôi.
Kể từ hôm đó đến nay, tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi vợ mình và sợ không muốn gần gũi. Còn cô ấy thì không hiểu muốn làm thân hay vì ham muốn quá nhiều, không chịu nổi mà đêm nào cũng “đòi hỏi”. Tôi không phải kẻ bất lực nhưng tôi không có chút hứng thú nào với vợ. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, tôi đã chán nản lắm rồi.
Liệu tôi có nên ly hôn không khi mà tôi mới cưới vợ chưa đầy hai tuần?
Theo VNE
Chia tay để anh được thăng tiến
Hãy chỉ yêu những cô gái không theo tôn giáo để sự nghiệp anh được thăng tiến.
Đầu năm mới người ta chúc nhau vui vẻ và hạnh phúc. Em và anh cũng vậy, chúc nhau hạnh phúc để rồi những ngày đầu năm này lại là một nỗi đau - nỗi đau mà cả hai đều biết sẽ có ngày hôm nay. Nỗi đau chia ly mặc dù vẫn hết lòng yêu thương nhau. Em và anh buông tay là chuyện không sớm thì muộn nên em sẽ mau chóng vượt qua được nỗi đau này thôi.
Em biết lúc này đây anh đang rất lo lắng cho em, lo lắng về tinh thần cũng như sức khỏe. Yêu nhau hơn 2 năm, anh đã quá hiểu em sẽ như thế nào sau mỗi lần giận hờn hay mỗi lần lung lay ý định và chia tay em sẽ như thế nào. Có nhiều cặp đôi yêu nhau 7 - 8 năm nhưng vẫn không thể ở bên nhau, mình cũng chỉ vượt qua 2 năm. Thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để cả hai hiểu về nhau và biết chấp nhận cũng như hi sinh vì nhau. Cũng đủ để cảm nhận được dư vị ngọt ngào cũng như cay đắng của tình yêu. Chắc có lẽ vị đắng của cuộc tình này sẽ mãi theo em mà không hề tan biến, cũng có lẽ vị đắng này sẽ là bài học quý cho anh để chọn cho mình người đi tiếp con đường sau này đấy - ông xã của em à. Hãy chỉ yêu những cô gái không theo tôn giáo để sự nghiệp anh được thăng tiến.
Em biết sẽ rất lâu để quên đi những thói quen mà em và anh đã xây dựng với nhau trong 2 năm vừa qua. Thật khó để chấp nhận thiếu mất một bờ vai, thật khó có thể diễn tả nỗi khi thiếu vắng những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời chúc an lành vào ngày mới. Nó như một lập trình mà hơn 722 ngày qua vẫn xảy ra, mặt dù đã thuộc những gì nhắn cho em nhưng điều đó không làm em thấy nhàm chán mà ngược lại vẫn thấy hạnh phúc. Làm sao có thể quên đi được vào lúc nào anh sẽ nhắn những tin nhắn gì, nội dung ra sao. Nó như đã là tiềm thức, là một cái gì đó quá quen thuộc trong cuộc sống của em. Anh ơi! Em cảm thấy như thế còn anh thì sao? Em biết tâm trạng anh cũng như em, nhưng có lẽ anh mạnh mẽ hơn, bên cạnh anh có bạn bè nên cái buồn, đau khổ của anh sẽ không bộc lộ mà chỉ âm thầm anh mang. Còn em, một mình giữa thành phố, một mình trong căn nhà trọ, ngoài đi dạy thì chỉ một mình với bốn bức tường với nỗi đau. Em sẽ buồn, sẽ đau khổ và cô đơn lắm.
Em vẫn hi vọng mình có duyên nợ với nhau (Ảnh minh họa)
Anh à! Mặc dù đã biết ngày này sẽ đến, ngày mà em và anh chấp nhận buông tay nhau nhưng vẫn còn yêu nhau nên em cũng không quá bất ngờ. Cái bất ngờ là nó sớm hơn em nghĩ. Em đã nghĩ mình sẽ còn vài tháng ngắn ngủi bên nhau cho đến khi anh ra trường và thành sĩ quan, nhưng không bao nhiêu dự tính của em đã không còn. Nhưng em hạnh phúc và vui vì những gì mình đã làm được. mình đã rất hạnh phúc bên nhau, đã cố gắng rất nhiều, phấn đấu rất nhiều để bảo vệ và giữ vững tình yêu của mình, hơn hết em nhận ra rằng yêu một người là hi sinh vì người đó. Nhưng cuộc sống không phải chỉ cố gắng của em và anh là đủ để mình cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Cuộc sống này thật khó hiểu, con người dù văn minh tiến bộ đến đâu thì những hũ tục, những định kiến cũ xưa vẫn còn, và chính điều đó làm chết tình yêu của mình, em thấy buồn cho cái xã hội này khi lí thuyết đưa ra nhưng không có thực hành. Từ trước đến nay em vẫn không tin có sự bình đẳng về tôn giáo, em vẫn không tin chuyện tự do yêu đương tự do kết hôn và ngày càng làm em tin điều đó.
Em không trách anh đã đầu hàng, đã chọn buông tay em khi áp lực gia đình về tôn giáo của em và về sự nghiệp của anh sau này khi lấy em vì hơn ai hết em hiểu anh cũng đã cố gắng như thế nào. Chỉ cần hiểu điều đó thôi là em đã cảm thấy mãn nguyện với những gì mà hiện tại đang diễn ra. Buông tay nhau ra thế này sẽ không ai vui vẻ, nhưng chuyện tình cảm của mình làm nhiều người khác lo lắng: ba mẹ anh, ba mẹ em và rất nhiều người thân khác nữa, nhưng đau khổ nhất vẫn là em với anh. Dù cho kết cục không phải là một giấc mộng đẹp như em và anh đã nghĩ nhưng sẽ không có gì phải hối tiếc khi cả hai cùng cố gắng tuy chưa hết mình nhưng cũng đã kiên trì trong một thời gian. Em biết, anh cũng sẽ không thể nào hạnh phúc nếu như chỉ vì để ở bên em, anh sẽ phải có lỗi với rất nhiều. Và em cũng không thể nào mỉm cười nổi nếu thấy anh như vậy.
Anh đừng quá lo lắng cho em. Lần này em không yếu đuối như những lần trước. Em đã không khóc nhiều như trước, đã mạnh mẽ đối diện với sự thật nhiều hơn rồi. Em buồn khi mất anh nhưng em không gục ngã. Làm như vậy tình yêu này đâu còn ý nghĩa gì nữa khi nó làm cả hai đau khổ và mất đi niềm tin. Anh sẽ không thấy tốt hơn và em không muốn anh cảm thấy có lỗi khi đã buông tay em.
Buông tay nhau chưa chắc em sẽ gục ngã, em hứa sẽ thật mạnh mẽ nhất là trong thời gian này- khoảng thời gian anh đi thực tập. Em sẽ mạnh mẽ để khi anh quay về biết đâu em và anh sẽ lại tiếp tục đấu tranh cho tình yêu của mình. Em biết lúc trước em yếu đuối, làm anh nao lòng, mất tự tin nhưng anh ơi em sẽ cố gắng vượt qua. Em vẫn hi vọng mình có thế cùng nhau thuyết phục bố mẹ anh. Em vẫn hi vọng có kì tích. Em vẫn hi vọng mình có duyên nợ với nhau.
Anh đừng quá cảm thấy có lỗi với em, anh hãy tập trung vào việc học của mình. Tương lai của anh phụ thuộc vào thời gian này. Em không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng đến tương lai của anh như thế cả em, anh và gia đình hai bên đều không vui. Hãy nhớ mãi những kỉ niệm đẹp về em - một người đã đầu ấp tay gối với anh trong một thời gian. Lần cuối cùng chỉ có thể nói: "Ông xã à! Em yêu anh."
Theo VNE
Có chồng vẫn lẳng lơ Tôi lẳng lơ vì thi thoảng cũng đong đưa với đàn ông... nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng. Tôi cưới chồng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên vợ chồng tôi cũng không tránh khỏi những bất đồng nhưng nhìn chung là cuộc sống khá êm đềm và cũng có thể coi là hạnh phúc. Nhưng trong mắt...