Khiếp đảm vì quần ngắn của con dâu
Tưởng cưới được đứa con dâu ngoan hiền, nết na ai ngờ tôi lại rước vào nhà loại đàn bà đỏng đảnh, lười nhác chỉ biết học đòi…
Nhà có hai mụn con, đứa con gái út đang theo học đại học trên Hà Nội còn thằng anh cả không có khả năng theo con đường học hành nên hai vợ chồng tôi cho nó tiếp quản cửa hàng tạp phẩm đang ăn nên làm ra… Mong con trai sớm ổn định, yên bề gia thất tôi nhờ người ở dưới thôn giới thiệu cho con một nàng dâu thật ngoan, đảm.
Ở cái phố huyện nhỏ như lòng bàn tay này nhưng nhìn quanh tôi thấy các cô gái trẻ thời nay đa phần chỉ biết đua đòi, thích ăn ngon mặc đẹp chứ chả có mấy đứa hiền lành, ngoan ngoãn. Nhờ cái tạp hóa ngay trước cổng nhà và mấy chục năm tích cóp kinh tế của gia đình tôi cũng thuộc hàng khá khẩm. Nhà chỉ có 1 đứa con trai nên tôi chỉ mong nó lấy được cô vợ chăm lam chăm làm, biết vun vén, chăm lo cho gia đình. Thực lòng tôi chỉ thích mấy đứa con gái ở dưới thôn. Chúng nó chưa bị tha hóa hay ảnh hưởng quá nhiều cuộc sống thực dụng như gái phố.
Ảnh minh họa
Sau năm lần bảy lượt kén chọn con dâu do các thím dưới quê giới thiệu thì cuối cùng tôi cũng chọn được Lan. Nhà con bé nghèo nên nó chỉ học hết cấp hai là nghỉ ở nhà lo ruộng vườn. Để quán xuyến cái cửa hàng tạp hóa, tôi cũng không cần phải tìm một đứa con dâu bằng này, cấp họ. Hơn nữa, nó học ít mà ngoan có khi lại dễ bảo hơn chứ như mấy đứa con dâu phố nhà bà chị tôi toàn tốt nghiệp đại học, thạc sĩ mà đến dịp nhà có lễ lạt không đứa nào đảm đương nổi một mâm cơm cúng. Lan trông khỏe mạnh, nhanh nhẹn, phốp pháp nên tôi ưng lắm. Rồi nhờ sự vun vào của hai gia đình, Lan và con trai tôi yêu và làm đám cưới sau nửa năm hẹn hò.
Nhờ sự thông minh, tháo vát của con dâu nên cửa hàng nhỏ của vợ chồng tôi ngày càng ăn nên làm ra. Con dâu chịu khó chạy đôn chạy đáo tìm những nguồn hàng rẻ, chất lượng và mặt hàng mới nên lượng khách mua vào mua tăng gấp đôi so với thời chúng tôi làm chủ. Con trai tôi từ khi có vợ chỉ làm chân lăng xăng phụ giúp và giao phó toàn bộ việc kinh doanh cho vợ. Nhìn hai đứa chịu khó làm ăn, vợ chồng tôi cũng thấy ấm lòng tuổi già.
Hai đứa cưới nhau được hơn năm thì tôi vui mừng chào đón đứa cháu nội đầu tiên ra đời. Con dâu sợ bố mẹ chồng vất vả và cũng cần thêm người để lo việc cửa hàng nên đưa từ quê lên 2 đứa giúp việc. Thấy con biết lòng thương cha mẹ nên tôi cũng không phản đối việc nó thuê người. Vậy nhưng kể từ sau khi sinh con, nhà có ô sin là con dâu thay tính đổi nết…
Video đang HOT
Công việc làm ăn nó vẫn là người bao quát nhưng không đụng tay đụng chân như trước. Con trai và 2 đứa giúp việc thành tay sai đắc lực cho nó. Thậm chí khi đông khách nó bận ngồi ẵm con thì ông bà già chúng tôi cũng bị nó sai vặt.
Rồi trong cách ăn mặc, chi tiêu nó cũng không dè xẻn, tiết kiệm như trước. Lấy cớ sinh con xong thừa cân nên chiều chiều nó giao con cho chồng, giúp việc hoặc là tôi để đi tập thể dục thẩm mỹ với mấy đứa ở tiệm cắt tóc đầu phố. Điều khiến tôi khó chịu là trong cách ăn mặc, đầu tóc của nó thay đổi chóng mặt. Nó học đòi mấy đứa học thể dục cùng, mặc quần ngắn cũn, tóc nhuộm vàng chóe nhìn lai căng, mất gốc.Tôi nhắc nhở thì con trai tôi bảo “vợ đẹp thì chồng được nở mày nở mặt chứ sao mẹ phải lo xa”.
Có lần tôi góp ý thẳng thì con dâu tôi không nhận lỗi mà lại nói giọng vẻ trách móc: “Con làm đẹp tý thì đã sao mà mẹ phải soi mói, khó chịu. Thời buổi xã hội nó thay đổi chóng mặt mà mình cứ quê mùa mãi thì lạc hậu lắm mẹ à. Tuổi như mẹ bây giờ buổi tối cũng nên tham gia tập khiêu vũ tuổi già cho nó khỏe, văn minh…”.
Nghe cái giọng nói của con dâu đủ thấy là nó đang chê tôi là bà già cổ lỗ sĩ… Đúng là con người ta thay đổi chóng mặt. Trước đây tôi cứ nghĩ mình rước được”cục vàng” về nhà thì bây giờ ngẫm lại mới thấy mình sai. Nhìn cảnh nó cứ diện váy áo hở hang trước mắt là tôi “đau nhức” hai con mắt. Tôi vốn dĩ không bao giờ chấp nhận cái kiểu đàn bà mà ăn mặc hở hang, móng tay xanh đỏ…. Tôi nghĩ cứ cái đà này rồi con dâu nó phá hết những giá trị tốt đẹp mà tôi luôn gìn giữ cho gia phong.
Tôi không biết phải bảo ban sao cho nó hiểu và quay trở lại như ngày mới về làm dâu. Chẳng lẽ tôi quá cổ hủ nên không thể thông cảm cho sự tân tiến của bọn trẻ hay sao?
Theo Ngoisao
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....