Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc!
Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn phải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấy cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thay tôi chăm sóc mình.
Ông cụ quay sang nhìn người bạn già đi bên cạnh mình, ông mỉm cười:
Bà này, mỗi buổi sáng, dậy sớm, đi tập thể dục, nghe chim hót, ngắm mặt trời lên, có bà bên cạnh, với tôi cứ như là đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.
Thì ông công tác xa, lại được giữ lại làm cố vấn, tôi ở xa ông cũng quen rồi. Có khi bây giờ ông về, tôi lại chưa quen ấy chứ!
Cái bà này, tôi kể cả là ở xa, nhưng khi ở bên bà, tôi có thấy lạ gì đâu? Tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản lắm.
Thì giờ già rồi, chỉ mong thanh thản thôi.
Ngày nào họ cũng cùng nhau đi như thế. Dưới con mắt ngưỡng mộ của cả người trẻ và người già. Người trẻ nhìn ông bà mà ước: Ước gì già mình cũng được như thế. Người già thì ghen tỵ vì có người còn có người bạn đồng hành, có người thì không. Nhưng nhiều khi già rồi, lại trái tính, trái nết, mấy ai mà được tình cảm như hai ông bà. Tình già vẫn còn vương, nhất là cụ ông, cũng xấp xỉ bẩy mươi tuổ.i nhưng vẫn phong độ nhanh nhẹn lắm. Đúng là quân nhân có khác. Được rèn luyện qua gian khổ nên mới được như vậy. Còn cụ bà có vẻ yếu đuối hơn, lưng bà cũng đã không còn thẳng nữa, nhưng khuôn mặt phúc hậu khi nào cũng lấp lánh ánh cười.
***
Ông kéo ghế cho bà ngồi xuống bên cạnh, còn mình thì ngồi chiếc ghế gỗ nhỏ, ông chăm chú nhìn nồi cháo đang sôi, lát lại lấy mui ngoáy cho cháo đỡ bị dính dưới đáy nồi. Bà bảo để bà làm cho, nhưng ông nhất định không chịu, ông cười:
Bao nhiêu năm, chỉ toàn bà nấu cháo cho các con tôi, cho bố mẹ tôi, bây giờ, tôi có nấu cho bà ăn tới hết đời cũng chưa thỏa lòng mà!
Bà nhìn ông, đôi mắt nâu đã nhạt màu vì thời gian ngân ngấn nước, mấy sợi tóc bạc trắng của bà phất phơ trước mặt. Bà vén mấy sợ tóc cho gọn rồi nhìn ông:
Thứ tôi nuối tiếc duy nhất là khi còn trẻ chúng ta không được sống gần nhau. Ông là một người đàn ông dịu dàng. Nhưng bây giờ, ông về rồi. Với tôi thế là đủ!
Ông nhìn bà, ánh mắt lấp lánh niềm vui, và ngập tràn yêu mến. Đúng là khi già, người ta mới cần người làm bầu làm bạn, có người sớm tối bên nhau, câu chuyện câu trò thì cùng nhau ăn bát cháo trắng cũng ấm lòng biết mấy.
Bà nhìn giàn mướp trổ đầy hoa vàng, những con ong mật từ đâu kéo về bay vo vo trước hiên nhà. Ánh nắng buổi sáng chưa gắt, chút gió mát từ ngoài sống thổi lại khiến không khí thoáng dịu vô cùng. Bà nhắc ông:
Thằng cả nó bảo hôm nay nó cũng nghỉ phép đưa cả vợ con nó về đấy. Ông tính mua cái gì về làm cơm bây giờ?
Ôi dào, bà kệ chúng nó, nó về khắc biết mua gì mà ăn. Bà chăm nó mấy chục năm, phải để nó chăm lại bà chứ?
Nhưng mà chúng nó về đây, biết cái gì mà mua.
Ông nhìn bà, ánh mắt cười vẫn không đổi.
Thì mua được cái gì, ăn cái đó!
Bà cũng cười nhìn ông:
Vậy thì nghe ông!
Rồi như sực nhớ ra điều gì, bà bảo ông:
Quên mất, nhà mình có gà đấy, việc gì phải mua cái gì nữa.
Chuyện đó cứ để đấy, tôi với bà ăn cháo đã.
Video đang HOT
Ông bưng hai bát cháo để lên chiếc bàn nhỏ ở góc sân, hai ông bà ngồi ăn cháo và nói chuyện gì đó rất vui, khiến bà cứ nhìn ông rồi tủm tỉm cười hoài. Những nếp nhăn trên mặt cứ xô vào rồi lai dãn ra, như dấu bước của thời gian, cứ im lìm, lặng lẽ nhưng không thể xóa nhòa.
***Khi còn trẻ, hai ông bà cùng mệnh kim, nên người ta nói, ở với nhau rất hay và chạm. Bà là ngườiphụ nữ thông minh, lại chịu thương chịu khó, nhưng cũng khá bướng bỉnh, nên khi nào ông cũng là người nhường nhịn bà. Ông cười:
Thua ai mới sợ, chứ thua vợ là đương nhiên! Này nhé: Tôi làm sao mà đẻ được cho bà được hai đứa con vừa ngoan ngoãn như bà, làm sao mà một lúc chăm cả bốn đứ.a tr.ẻ (ý ông nói là cả bố mẹ chồng, các cụ xưa chả có câu: Một già một trẻ bằng nhau là gì)… Ngoài ra, bà biết sửa điện, biết tháo lắp các đồ điện trong nhà bị hỏng, bà biết nấu những món ăn ngon mà chỉ về nhà ông mới được ăn …
Nói chung là vì bà vĩ đại như thế, nên ông thua là cái chắc. Có lẽ suốt cuộc đời bà, chưa khi nào phải cãi nhau với ông. Nói ra thì chẳng ai có thể tin. Bà biết vì ông lúc nào cũng thương và trọng bà.
Trong thâm tâm bà cũng vậy, khi còn trẻ, lấy ông vì yêu ông, và cho tới tận bây giờ, tình cảm đó vẫn không thay đổi. Ngày ấy trẻ, những lần ông về buổi tối khi nào hai ông bà cũng nằm tâm sự tới khuya, có lần bà ôm ông nói:
Sau này chúng mình già, anh không được chế.t trước em, em không muốn mình sống cô đơn một mình. Em đã sống cô đơn một mình nhiều rồi, nay mai anh về, em không muốn mình lại phải một lần nữa sống như thế. Vì vậy, nhất định anh phải sống lâu hơn em đấy! Em sẽ rất sợ nếu một sáng nào đó em tỉnh dậy và chỉ còn lại một mình. Em sẽ khóc đến hết nước mắt! Em không muốn sống cô đơn không có anh lần hai. Anh nhớ đấy nha!
Trong thâm tâm bà cũng vậy, khi còn trẻ, lấy ông vì yêu ông, và cho tới tận bây giờ, tình cảm đó vẫn không thay đổi. (Ảnh minh họa)
Từ đó, bà thấy ông ít uống rượu hơn, nghe nói, ông còn bỏ cả thuố.c l.á mặc dù ông nghiệ.n nặng. Không phải vì ông muốn sống lâu hơn bà, mà vì ông muốn, khi về già, ông phải khỏe mạnh hơn bà để có thể chăm sóc bà, và cũng có thể, để sống bên bà tới cùng thì thôi. Ông cũng sợ phải sống một mình, nhưng ông sợ bà phải sống một mình hơn. Nhưng nỗi niềm ấy, ông không nói cho bà biết. Đàn ông thường là thế. Yêu ai yêu hơn cả tính mạng của mình, nhưng vẫn cứ lặng lẽ mình mình biết, mình mình hay.
***
Từ ngày có ông về nhà, bà vui vẻ lên nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn, bệnh huyết áp thấp của bà cũng đỡ hơn nhiều. Sáng nào ông cũng dậy sớm hơn, đán.h thức bà và họ lại nắm tay nhau đi tập thể dục. Vậy mà đột nhiên mấy hôm nay, khi nào bà tỉnh dậy cũng chỉ thấy có một mình trên giường, ông thức từ khi nào? Ông đã đi tập thể dục một mình sao? Bà thầm nghĩ: Cái ông này, làm gì cũng được vài bữa (Thật ra cái vài bữa bà nói ấy cũng đã hơn ba năm rồi).
Bà dậy, mặc thêm cái áo len, trời sang thu nên buổi sáng hơi lạnh. Bà thấy ông từ đằng xa, tay xách tùi đồ ăn sáng, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu. Nhưng vừa nhìn thấy bà, ông lại mỉm cười ngay được. Bà nhìn ông, người đàn ông cao lớn, đẹp trai ngày nào, rồi cũng thành một ông già, thời gian trôi cứ ngỡ mới là hôm qua, nhưng thời gian cũng thật khắc nghiệt với con người và với cả tình yêu.
Thấy vẻ mặt suy tư của bà, ông cười:
Bà lại đang nghĩ gì thế?
Tôi chỉ nghĩ không biết ông đi đâu?
Ông cười:
Tôi đi mua bánh khúc của bà Dần đấy. Món này bà thích nhất mà. Gớm, bà bà ấy làm bánh khúc cỡ cũng ba bốn chục năm rồi ấy nhỉ?
Bánh khúc của bà ấy, thì chẳng ai làm ngon được bằng ông ạ. Từ ngày hai đứa con nhà mình mới hai ba tuổ.i, đã ăn bánh của bà ấy rồi. Mà ăn bánh khúc của bà ấy, thì đi ăn ở đâu cũng không thấy ngon nữa.
Nhưng vừa rồi bà ấy bảo, bà ấy bán nốt tuần này thôi. Bà ấy thấy mệt rồi.
Bà thở dài, nhìn ông:
Thì chúng ta già cả rồi mà. Ông nhìn xem, cây mít này tôi trồng khi thằng Hải mới được mấy tuổ.i, vậy mà năm nay nó cũng đã cằn cỗi rồi! Có ra được quả nào nữa đâu!
Cứ để nó đấy làm kỉ niệm bà ạ!.
Nhưng sao dạo này không thấy ông dậy đán.h thức tôi dậy cùng thế?
Ông nhìn xa xa, rồi quay lại nhìn bà, ánh mắt vẫn âu yếm như thế:
Tôi thấy bà ngủ ngon quá, nên không đán.h thức bà dậy làm gì.
Lần sau, ông cứ đán.h thức tôi dậy đi cùng ông!
Ông biết tâm tình của bà. Ông đưa tay nắm lấy tay bà bảo:
Thôi tôi với bà về ăn bánh khúc thôi!
***
Nhưng tất cả những buổi sáng sau nữa, ông vẫn không đán.h thức bà. Khi nào tỉnh dậy trên giường, bà cũng chỉ thấy có một mình. Lúc đầu bà có chút hốt hoảng, nhưng sau vài buổi sáng, bà biết, ông không đi đâu xa, ông chỉ đang ngồi ở ngoài sân hoặc lại đi lại mua đồ ăn sáng, nên bà vẫn thấy an lòng. Bà chỉ thấy thắc mắc, dạo này nhiều lúc vắng bà, là ông lại trâm ngâm đến lạ. Có lần bà về rồi, nhưng ông không biết, khuôn mặt ông nặng trĩu suy tư. Chợt bà thấy lòng mình có chút bất an.
Ông đang ngồi nấu cháo bên chiếc bếp than nhỏ quen thuộc ở góc sân. Nhưng nối cháo đã trào cả ra ngoài mà ông không biết. Bà cầm chiếc áo khoác lên người ông rồi mở vung nồi cháo cho đỡ trào. Giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi:
Buổi sáng cuối thu rồi, trời sắp chuyển lạnh đấy ông ạ. Mà dạo này, tôi thấy ông gầy đi!
Ông đưa mắt nhìn bà, miệng nở một nụ cười:
Bà yên tâm, tôi ốm sao được!
Nhưng dạo này, tôi thấy ông cứ suy nghĩ đi đâu ấy!
Tôi biết, nếu đột ngột một sáng nào đó mình tỉnh dậy và không còn thấy tôi ở bên cạnh nữa, chắc hẳn mình sẽ không chịu nổi đâu. (Ảnh minh họa)
Tôi thì nghĩ đi đâu được ngoài bà!
***
Mấy tháng sau, người ta không còn thấy hình ảnh hai vợ chồng già dắt tay nhau đi dạo nữa. Mà chỉ thấy có một mình bà cụ đi vào mỗi buổi sáng. Khuôn mặt bà không còn rạng rỡ như ngày nào. Đôi mắt dường như mờ đục hơn, như được phủ mờ bởi một lớp sương mỏng. Bà đi quanh một vòng rồi lặng lẽ về nhà, nấu cháo, múc hai bát và đặt trên bàn. Bà ăn cháo và ánh mắt bà lại lấp lánh ánh cười.
Một năm sau, đúng ngày ông mất, bà cũng ra đi. Khi con gái dọn dẹp đồ đạc của cha mẹ mới phát hiện ra lá thư của ông viết cho bà, nét chữ run run nhòe ướt, không biết vì nước mắt của ông khi viết hay của bà mỗi khi đọc, cô chỉ thấy những nếp gấp gần như bị rách ra:
Mình à!
Tôi muốn được sống lâu hơn mình để có thể nấu cháo cho mình ăn mỗi sáng, đán.h thức mình dậy mỗi sáng và để mình không phải sống cô đơn một mình những năm tuổ.i già. Khi trẻ, tôi đã để mình sống cô đơn như vậy. Tôi muốn bù đắp lại cho mình.
Những ngày tháng này, là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Khi được sống bên mình, được chăm sóc cho mình để bù đắp những tháng ngày tôi không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nhưng ông trời không chiều lòng người rồi.
Tôi biết, nếu đột ngột một sáng nào đó mình tỉnh dậy và không còn thấy tôi ở bên cạnh nữa, chắc hẳn mình sẽ không chịu nổi đâu. Nên khi tôi biết tôi bị ung thư giai đoạn cuối, tôi biết tôi sẽ chẳng sống được lâu nữa. Tôi đã hết sức lo lắng bởi tôi lại thất hứa với mình rồi. Sáng nào tôi cũng tỉnh giấc trước mình và để mình lại đó. Tôi muốn mình quen cảm giác ấy đi. Để sau này khi tôi đi rồi, mình không quá hụt hẫng. Không biết mình đã quen chưa?Nhưng dù sao, khi thức dậy một sáng nào đó, không có tôi bên cạnh, mình cũng đừng khóc đấy!
Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn phải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấy cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thay tôi chăm sóc mình.
Tôi vẫn chưa nói câu này với mình: Tôi yêu mình!
Bức thư trên tay cô gái chữ đã nhòe gần như không đọc được nữa. Lau nước mắt, cô gái lặng lẽ đặt bức thư của bố dưới bức ảnh của mẹ trên bàn thờ. Dù không thể cùng đi với ông, nhưng cuối cùng bà cũng đã thỏa nguyện được về gần ông. Cô gái thấy tự hào về bản thân mình, vì cô được sinh ra từ chính tình yêu sâu đậm, đẹp đẽ của cha mẹ mình. Và cô tin, ở một nơi nào đó, chắc hẳn, bố cô lại sáng sáng đán.h thức mẹ dậy, hai người cùng nhau thong dong đi tập thể dục mỗi sáng, trong ánh mắt mờ đục vì thời gian của họ, hạnh phúc vẫn cứ hiện lên rạng ngời hơn cả ánh bình minh!
Theo Khampha
Lấy người có 2 vợ, bỏ tình 5 năm
Hà yêu Linh bằng một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn. Đến bạn bè và người thân, ai ai cũng ngưỡng mộ đôi trẻ bởi cái cách mà họ quan tâm nhau.
Ngày đó, Hà là sinh viên năm thứ 3 đại học, còn Linh là sinh viên năm cuối, thế nên tình yêu càng sâu lắng. Người ta bảo, tình cảm thời sinh viên khó bền và thường trẻ con nhưng dường như với Hà và Linh thì không phải thế. Dù là sinh viên nhưng cách họ đối xử với nhau, cách tính toán về tương lai giống như những người đã trưởng thành, thật đáng ngưỡng mộ. Ai cũng chắc rằng, họ sẽ đến được với nhau dù có thế nào đi chăng nữa. Chính Hà và Linh đều tin vào chuyện này...
Ra trường cả hai đứa đều cố gắng kiếm cho mình một công việc tốt để tương lai đỡ khổ. Hà và Linh tu chí làm ăn, chuẩn bị hành trình cho tương lai. Bao nhiêu lần đi làm rồi lại nghỉ việc vì công việc, môi trường không phù hợp nhưng Hà và Linh cố gắng hết sức. Với sinh viên mới ra trường, ai cũng sẽ phải chấp nhận chuyện này vì chưa có kinh nghiệm làm việc. Hà cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, chấp nhận tất cả những khó khăn trước mắt. Ai mà không phải trải qua những khó khăn mới công thành danh toại được.
Hà và Linh đã có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau từ ngày yêu nhau cho tới khi ra trường. Hà và Linh không xác định sống thử, hai người thuê nhà ở cùng với bạn bè và thi thoảng hẹn hò gặp nhau. Hai đứa đã vạch kế hoạch tương lai, sẵn sàng cho cuộc hành trình phía trước với những lời hứa hẹn, thề non hẹn biển.
Bỗng một ngày, Hà thông báo cái tin mình được tăng lương và được khen thưởng với Linh, Linh mừng lắm nhưng có chút thoáng buồn khi mà mấy năm qua Linh vẫn giậm chân tại chỗ.(ảnh minh họa)
Hà có ngoại hình ưu tú, xinh xắn lại ăn nói có duyên. Sau một thời gian đi làm, có lương lậu, Hà chau chuốt bản thân và dần trở thành nguời con gái quyến rũ hơn, xinh đẹp hơn, nuột nà hơn. Hà bắt đầu biết tận dụng bản thân mình, khả năng giao tiếp và ngoại hình xinh xắn để phát triển công việc bằng ngoại giao với các ông có chức có quyền. Công việc của Hà là vậy, phải gặp gỡ và giao lưu, trao đổ vì Hà là trợ lý. Nói chung, sớm có tố chất trong người nên Hà đã biết cách nắm bắt cơ hội.
Từ một cô nhân viên bình thường, Hà được sếp khen ngợi và đán.h giá cao. Bỗng một ngày, Hà thông báo cái tin mình được tăng lương và được khen thưởng với Linh, Linh mừng lắm nhưng có chút thoáng buồn khi mà mấy năm qua Linh vẫn giậm chân tại chỗ. Muốn có công việc ngon lành, có nhiều tiề.n để tính chuyện cưới vợ nhưng mà chưa làm được. Hà nói Linh không phải lo lắng, vì việc gì cũng phải có thời cơ, chỉ là thời cơ của Linh chưa đến. Nhưng mà đàn ông thua bạn gái cũng cảm thấy phiền, thế nên Hà có chút lo lắng cho thái độ của Linh.
Thấy người yêu có một bước tiến nhỏ, Linh càng ra sức làm việc để chứng minh cho người yêu thấy, anh sẽ là bờ vai vững chắc của cô. Nhưng càng ngày, Hà càng gặt hái được nhiều thành công. Cách ăn mặc, ăn nói của Hà khác hẳn, đã không còn như trước nữa. Hà nhìn là một người chững chạc, rất ra dáng người thành đạt, ngoại giao tốt.
Và trong thời gian ấy, Hà đã cảm tình với một người đàn ông hơn cô 16 tuổ.i. Người này nhìn không già dù là cao tuổ.i, người này đã qua hai đời vợ nhưng lại nhiều tiề.n, giàu có. (ảnh minh họa)
Linh vì thế mà càng phiền lòng, một phần mừng cho người yêu, phần vì buồn cho bản thân vì cứ để người yêu phải nai lưng kiế.m tiề.n. Hà không hề bận tâm chuyện đó, cô cũng luôn động viên Linh làm việc chăm chỉ, vì hai đứa có tiề.n thì có tương lai tốt hơn và ổn định hơn. Nhưng, thời gian đó, Hà đi tối ngày, các cuộc hẹn với Linh thưa dần. Có nhiều khi không nghe điện thoại Hà chỉ để lại lời nhắn là &'em đang bận không tiện nghe điện' và rồi họ đi... Hà phải tiếp mấy ông cốp vì công việc thì phải thế, lấy lòng các sếp mới được có vị trí...
Hà cảm nhận được sự buồn khổ của Linh nhưng công việc là thế, Hà đâu muốn như vậy. Không cố gắng thì làm sao có thể bù đắp được cho những khó khăn trong quá khứ và cả tương lai. Lâu dần, tình yêu của hai người không còn như trước vì Hà quá bận còn Linh thì lại không dám làm phiền. Hà bắt đầu có những thái độ cáu gắt, khó chịu khi Linh cứ ra lệnh là phải về ngay, phải đi đây đi kia và bắt Linh phải từ bỏ công việc ấy. Đến đỉnh điểm là như vậy và hai người cãi nhau trận to.
Hà và Linh đã có rạ.n nứ.t. Hà lao vào công việc để quên đi mọi thứ. Tiề.n bạc đã khiến Hà mù quáng. Ước mơ cuộc sống giàu sang lại nghĩ tới người yêu không chịu khó kiế.m tiề.n, chỉ nghĩ ghen tuông này kia rồi bắt Hà nghỉ việc mà cô bực bội. Hà quyết định tăng cường các mối quan hệ, làm việc nhiệt tình hơn để kiế.m tiề.n bất chấp tất cả. Có cuộc sống giàu có thì mới trụ lại được ở thành phố này...
Và trong thời gian ấy, Hà đã cảm tình với một người đàn ông hơn cô 16 tuổ.i. Người này nhìn không già dù là cao tuổ.i, người này đã qua hai đời vợ nhưng lại nhiều tiề.n, giàu có. Đó là một người đối tác làm ăn của Hà và công ty. Hà đã có cơ hội gặp gỡ vài lần. Người này thường xuyên mua quà cho Hà, tặng những món đồ giá trị và còn mua cả xe máy xịn tặng Hà. Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Hà đã không kìm được lòng trước những cám dỗ bản thân. Hà đã nhận lời tỏ tình của người đó dù chưa dứt khoát với Linh. Hà giận Linh chỉ ghen tuông và đã bắt cô thôi việc nên cô càng làm tới. Và bây giờ, tình yêu đã không còn nữa vì Hà đã bị tiề.n làm cho mu muội. Linh biết chuyện, đã cầu xin Hà quay về vì anh hiểu, Hà chỉ lầm lỡ mà làm vậy nhưng Linh không chịu.
Tiề.n bạc, danh vọng đã khiến Hà thay đổi. Hà mệt mỏi với cuộc sống suốt ngày chỉ biết lo kiế.m tiề.n và chắt chiu từng đồng. Hà chán ngấy cảnh này với lại Linh cứ ép Hà phải làm theo ý anh. Có công việc tốt, có nhiều tiề.n thì phải đi tối ngày chứ sao. Nhưng Linh không cần vậy, anh bắt Hà ở nhà còn anh đi làm trong khi anh chẳng kiếm được mấy đồng. Hà quyết định chia tay.
Tiề.n bạc có giá trị quá lớn và nó cũng có thể mua được nhiều thứ, ngay cả tình yêu của con người. (ảnh minh họa)
Hà lấy người đàn ông hơn 2 tuổ.i trong chốc lát với lý do là đã chán cái cảnh nghèo khó và cãi nhau với người yêu. Có lẽ vì đồng tiề.n Hà đã nhanh chóng phụ Linh, biến Linh thành người đàn ông cô đơn và đau khổ vì mất người yêu. Người này già hơn Hà những 16 tuổ.i, lại có hai đời vợ nhưng một cô gái như Hà lại chọn.
Giờ đây, Hà đang sống trong nhung lụa, người ngoài nhìn vào thì thấy Hà giàu có sang trọng, lịch lãm đó nhưng không thể hiểu, hạnh phúc thực sự thì có không? Hà như thế nào, sống ra sao, từ ngày bỏ Linh, cô không hề biểu hiện ra bên ngoài. Bây giờ nghĩ mà có khổ thì cũng cố cắn răng mà chịu đựng, biết làm sao được đây... Còn Linh, thật sự quá khổ khi 5 năm qua chung tình với Hà, thề non hẹn biển cùng nhau cố gắng. Chỉ vì đồng tiề.n, Linh đã mất người yêu...
Tiề.n bạc có giá trị quá lớn và nó cũng có thể mua được nhiều thứ, ngay cả tình yêu của con người. Nhưng có lẽ, thứ tình yêu mua được đó không giá trị, không thể bền lâu. Bởi nếu như tiề.n mất đi, tình yêu ấy cũng sẽ lụi tàn theo thời gian. Với Hà, tình yêu mà cô nhận được cũng được trả bằng tiề.n. Một người yêu chân thành sẽ chẳng bao giờ vì tiề.n mà mờ mắt. Đừng đổ tội cho sự nghèo khó bởi có quá nhiều người còn nghèo hơn ta, còn khổ hơn ta nhưng họ vẫn kiên trì và vẫn chắt chiu để vun vén hạnh phúc đích thực từng ngày. Chỉ mong rằng, Hà sẽ hạnh phúc thực sự với cuộc sống mà cô lựa chọn, vì dù sao đó cũng là một gia đình...
Theo Khampha
Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này Khải đặt nhẹ tay lên vai tôi, bàn tay ấy đè nặng đôi vai vốn đã không còn đủ mạnh mẽ, như muốn oải xuống lúc nào. Tôi đang ngấm dần cái mệt mỏi, sự cô đơn ùa vào tim, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như lúc này. Đôi bàn tay ấy vốn ấm áp là...