Khi đưa ra quyết định nghỉ việc nhà nước, tôi đã khóc
Khi đưa ra quyết định nghỉ việc, tôi đã khóc, một trong những lần hiếm hoi rơi lệ trong cuộc đời mình.
Bước chân vào giảng đường đại học, tôi mơ ước trở thành một nhà nghiên cứu Toán học hoặc làm giảng viên Toán của một trường đại học. Vì một vài lý do nên tôi không được làm những công việc yêu thích đó.
Tôi chuyển hướng thi tuyển làm giáo viên Toán THPT nhưng lại được phân công về làm ở một trường THCS khi thi đỗ công chức vào ngành giáo dục của một tỉnh giáp Hà Nội.
Ban đầu tôi không muốn nhận công việc này nhưng do gia đình thuyết phục nên cuối cùng tôi vẫn đi dạy.
Trường cách nhà khá xa, phải qua sông, qua đò, tôi là giáo viên hiếm hoi của trường phải ở nội trú, cuộc sống gặp khá nhiều khó khăn. Nhưng với lòng nhiệt huyết của tuổ.i trẻ, tôi luôn hoàn thành tốt công việc.
Có lần tôi còn được tuyên dương là giáo viên duy nhất của nhà trường có nhà ở xa nhưng luôn hoàn thành các công việc được giao, đặc biệt là chưa nghỉ buổi nào trong mấy năm công tác.
Khi đưa ra quyết định nghỉ việc, tôi đã khóc. Ảnh minh họa: P.X
Giảng dạy được vài năm, tôi tính xin chuyển về trường gần nhà. Giáo viên được công tác gần nhà sẽ thuận lợi hơn. Tuy nhiên, để được xin về trường gần nhà tôi sẽ phải nhờ vả, cầu cạnh người khác tác động giúp.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về điều này. Tôi đã rất xấu hổ với lòng mình khi nhờ vả để thi vào công chức, giờ lẽ nào lại nhờ vả thêm lần nữa để xin chuyển trường. Cuối cùng, tôi không nhờ để chuyển trường nữa.
Nhưng vì tôi đã nói với mọi người việc chuyển trường, nên giờ đi không được mà ở lại cũng không xong. Lại thêm, khi đọc cuốn Quốc gia khởi nghiệp có ý “đất nước đang cần nhiều doanh nhân, kỹ sư, công nhân lành nghề hơn nhà thơ, triết gia”, tôi bị ám ảnh đến mất ngủ.
Video đang HOT
“Hay là nghỉ việc?”, trong tôi bật lên ý nghĩ này. Tôi đã đi nhiều vòng trong sân trường, tự hỏi hàng trăm lần: “Nghỉ việc với tương lai bất định hay ở lại?”. Câu trả lời cuối cùng của tôi là: “Nghỉ việc”.
Khi đưa ra quyết định như vậy, tôi đã khóc nhưng không thể làm khác được. Tôi hiếm khi rơi lệ, một lần khi bác ruột mất, một lần khi bố tôi mất, lần khác khi con gái tôi chào đời, và lần này.
Không khóc sao được, khi mà để vào được biên chế phải mất rất nhiều công sức. Hơn nữa, lúc đó công việc cũng không có nhiều để xin hoặc chuyển hướng vì kinh tế tư nhân chưa phát triển như ngày nay.
Hiệu trưởng lúc đó nói: “Ra ngoài vất vả lắm, cơ quan lấy lương của cậu để thuê người tạm thế chỗ, công việc vẫn dành chỗ cho cậu. Nếu trong vòng một năm mà làm ăn không tốt thì cứ về, cơ quan lại tiếp nhận cậu”.
Tôi thực sự xúc động và luôn trân trọng điều này.
Tôi đã trải qua rất nhiều nghề. Tôi từng làm công nhân ở một xưởng cơ khí, mong có được kinh nghiệm rồi tự mở xưởng. Ý định này không thực hiện được. Rồi tôi lại quay về với công việc liên quan đến giáo dục.
Để đất nước có thể phát triển, có thể bước được vào kỷ nguyên vươn mình, theo tôi, không thể không tinh gọn bộ máy hiện nay.
Hơn nữa, giờ đây việc chuyển đổi số đang diễn ra mạnh mẽ, bởi vậy đây là thời điểm cực kỳ thuận lợi để biến bộ máy nhà nước thành “Tinh – Gọn – Mạnh – Hiệu năng – Hiệu lực – Hiệu quả”.
Tôi hiện tự mở trung tâm bồi dưỡng kiến thức cho học sinh phổ thông, vừa dạy trực tiếp, vừa dạy trực tuyến.
Trước kia, tôi là công chức, công việc sẵn có. Còn nay, dù tôi chưa tạo được việc làm cho nhiều người nhưng ít nhất tôi đã tự tạo được công việc cho mình và một vài người, đặc biệt là thu nhập cao gấp nhiều lần.
Công việc hàng ngày cũng đã và đang đóng góp cho đời như khi tôi là công chức.
Tôi không phải là người giỏi, không năng động so với nhiều người khác nhưng tôi đã dám bỏ công việc ổn định trong nhà nước để tự tạo việc làm, tạo thu nhập trước hết là cho mình. Và giờ tôi đã làm được.
Như thế, tôi cũng đã góp một phần thiết thực vào việc đưa đất nước bước vào kỷ nguyên vươn mình.
Sau 3 năm tự kinh doanh, người đàn ông 'tiếc' vì không bỏ việc nhà nước sớm hơn
Nhiều người trong đó có tôi thường mong có một công việc nhà nước ổn định, nhàn hạ đến hết đời nhưng sau nhiều năm, tôi nhận ra suy nghĩ đó là sai lầm.
Ngày mới ra trường, tôi từng ước mơ được làm việc trong cơ quan nhà nước. Với tôi khi đó, công việc như vậy là biểu tượng của sự ổn định, là cách để bố mẹ yên tâm và tự hào về con cái.
Nhờ mối quan hệ gần gũi, tôi xin được vào làm ở một cơ quan mà khi đó tôi cho là lý tưởng. Tôi nghĩ mình thật may mắn và cho rằng chỉ cần cố gắng làm việc thì cuộc sống sẽ trải qua êm đềm.
Nhưng là một người trẻ năng động, tôi sớm nhận ra mình không phù hợp với môi trường này. Công việc nhàm chán, tôi không biết mình có thế mạnh, chuyên môn gì vì cái gì mình cũng phải làm.
Tôi còn thấy mình thừa thãi ở cơ quan, nơi này không có động lực cũng không có cơ hội cho tôi phát triển bản thân.
Công việc nhàm chán khiến tôi mệt mỏi. Ảnh minh họa: FP
Nhiều lúc tôi cũng nhen nhóm ý định nghỉ việc nhưng lại hèn nhát, sợ ra ngoài không làm được việc gì ra trò. Thời gian trôi đi, nỗi sợ nghỉ việc không biết bắt đầu từ đâu khiến tôi càng cảm thấy bế tắc.
Đến khi gặp gỡ bạn bè, nghe họ kể về mức thu nhập "khủng", về những dự án này, dự án nọ, tôi thấy mình thật kém cỏi. Vậy mà bao năm, tôi vẫn cố bám trụ ở môi trường làm việc ổn định, không dám thoát ra.
Khi lập gia đình, gánh nặng kinh tế càng khiến tôi đau đầu. Mức lương ổn định nhưng không thể giúp tôi trang trải cuộc sống. Tôi không thể tặng vợ một món quà đắt tiề.n hay mua sắm cho cô ấy những thứ tốt.
Tôi nhìn thấy tương lai của mình: 30 năm nữa, tôi vẫn là một nhân viên nhạt nhòa với mức lương không đủ sống?
Những suy nghĩ đó làm tôi giật mình. Tôi bỗng có động lực và sức mạnh, dám nghĩ dám làm, đặc biệt là sau khi con cái ra đời. Tôi quyết định nghỉ việc nhà nước, bỏ sự nghiệp ổn định 7 năm gắn bó để tìm kiếm lối đi khác.
Với số tiề.n ít ỏi 10 triệu đồng, tôi bắt đầu thử bán hàng trực tuyến và mở gian hàng trên sàn thương mại điện tử.
Những ngày đầu khởi nghiệp đầy khó khăn. Không có kinh nghiệm, kiến thức, nguồn hàng ổn định, tôi phải mày mò, tìm tòi, nhờ cậy khắp nơi. Thậm chí, có lúc tôi đã nghĩ mình không thể vượt qua được.
Nhưng tôi tự nhủ bản thân không thể bỏ cuộc. Tôi bắt đầu tìm hiểu về thị trường, học hỏi cách lựa chọn sản phẩm, chiến lược quảng bá và chăm sóc khách hàng.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và những nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi đã có được những đơn hàng đầu tiên dù nhỏ nhưng đủ để tôi tin mình có thể làm được.
Những ngày đầu bỏ việc về quê, bố mẹ, họ hàng không hiểu đều nói tôi dại dột, bỏ công việc bao người mơ ước. Trong mắt gia đình tôi ở quê, việc một người có học đi bán hàng là điều gì đó tệ hại.
Nhưng tôi chỉ cười vì tôi biết, người thân chưa thực sự hiểu. Công việc nào cũng quan trọng miễn là làm ra được tiề.n, nhất là với những người khó khăn kinh tế, bao khoản đè lên đầu như tôi...
Sau 3 năm cố gắng bằng 200% sức lực, giờ đây tôi có thể tự hào rằng mình đã có được thành quả nhất định. Công việc kinh doanh phát triển ổn định, mỗi ngày tôi nhận được vài trăm đơn hàng, doanh thu tốt.
Cuộc sống của tôi hiện tại không còn bị bó buộc bởi những giới hạn tài chính. Tôi có thể chăm lo tốt hơn cho gia đình, mang lại cho vợ con cuộc sống mà tôi từng mơ ước, sắm cho cô ấy món đồ yêu thích.
Điều duy nhất khiến tôi nuối tiếc là đã không bỏ công việc kia sớm hơn. Nhưng có lẽ, chính trải nghiệm đó đã dạy tôi nhận ra giá trị đích thực của bản thân và cuộc sống mà tôi muốn xây dựng.
* Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả
Đến cơ ngơi hoành tráng của nhà chồng tương lai, tôi muốn hủy hôn khi nhìn vào một bức ảnh trong phòng thờ Khi biết rõ người trong bức ảnh thờ là ai, tôi sốc nặng chỉ muốn hủy hôn với người bạn trai gia thế. Tôi chuẩn bị kết hôn với người bạn trai hơn tôi 9 tuổ.i, chuẩn "soái ca" vừa đẹp trai, lại kiế.m tiề.n giỏi, nhà gia thế. Nhiều lúc tự mình cũng thấy bất ngờ về cuộc đời, sao lại may...