Khi anh đã đi rồi…
Khi anh đi rồi, cũng là lúc em quen với những đớn đau, cũng là lúc em thôi không khóc, cũng là lúc em thôi không hy vọng… Em chỉ biết lạnh nhạt hững hờ với tất cả đàn ông… vì sẽ chẳng ai có thể lấy cắp trái tim em lần nữa?
Anh có hạnh phúc không, kể từ khi không làm chồng, làm cha của con em nữa? Em đang ở đây, đêm nay nhớ đến anh chậm rãi, không xót xa, không hận thù, không nuối tiếc… mà em đang cố gắng quên anh, đang rũ bỏ rất thanh thản. Như chưa quen anh, như chưa từng có thái độ dửng dưng đến vậy, xưa nay em vẫn luôn lệ thuộc cảm xúc vào anh, vẫn luôn là người lo cho anh hơn cả, vậy mà… em cũng không hiểu nổi mình, có lẽ là vượt ngưỡng, phải không anh?
Vậy thì… Những đêm sẽ không còn dài, không còn lạnh với em nhiều nữa, em cũng gắng xua đi tất cả, những kí ức buồn lòng, những kỉ niệm xưa cũ… và em cũng không cần trốn chạy khỏi anh, khỏi người con gái ấy.
Khi anh đi rồi, cũng là lúc em quen với những đớn đau, cũng là lúc em thôi không khóc, cũng là lúc em thôi không hy vọng… Em chỉ biết lạnh nhạt hững hờ với tất cả đàn ông… vì sẽ chẳng ai có thể lấy cắp trái tim em lần nữa?
Khi anh đi rồi, cũng là lúc em quen với những đớn đau
Video đang HOT
Khi anh đi rồi, cũng là lúc em quen với cái giá băng, cái cảm giác trống vắng một mình không làm em gục ngã… Cho dù em đơn lẻ, cho dù em lạnh căm, nhưng em biết xung quanh mình là hạnh phúc, em chỉ cần can đảm bước đi, can đảm cúi xuống nhặt lại những yêu thương mình đã hoang phí. Em gom góp lại cho mình, để yêu thương, để không phải đợi chờ một người đàn ông đến bên em nói trao cho em hạnh phúc!
Nếu một ngày ta chẳng thể gặp nhau, anh hãy giữ mối tình mình đã có, những khoảnh khắc có anh, có em, có buồn vui lẫn lộn… dù đau khổ, dù muộn màng, dù không bên nhau được nữa thì anh cũng hãy nghĩ đến em chỉ như một kẻ dại khờ, ngốc ngếch… Và anh cứ từ chối em, từ chối tình yêu này… để em còn có thể yên tâm tìm hạnh phúc mới, anh nhé!
Theo VNE
Ước sao để anh hiểu em hơn!
Em tự hỏi "không biết từ bao giờ em lại là người hay suy nghĩ viển vông và hay buồn đến thế?"...
Em cũng không tự trả lời được anh ạ, yêu nhau gần 10 năm chúng mình mới đi đến hôn nhân, em những nghĩ mình đã thực sự hiểu nhau rồi. Có lẽ anh đã đúng khi nói rằng "anh còn không hiểu bản thân anh nữa thì làm sao em hiểu nổi". Em không hiểu thật, mặc dù em đã rất cố gắng, nhiều khi em cũng tự đặt em vào vị trí của anh để suy nghĩ cho anh xem thế nào, nhưng chắc chắn là không thể giống được vì thế nào cũng có suy nghĩ khách quan, dù sao em cũng không thể là anh được, cũng chính vì thế mà em không thể không suy nghĩ, ưu tư.
Anh của em! Cái cảm giác cô đơn, trống trải, chắc chắn trong đời ai cũng trải qua, dù cho đó là người hạnh phúc nhất, chỉ có điều mỗi người một cảm giác, mỗi người một cách nghĩ để thoát ra khỏi tình trạng đó thôi. Em cũng không tự tin để nói rằng em là người mang hạnh phúc đến cho anh, để cả đời anh không bao giờ phải cảm thấy cô đơn, trống trải. Đêm đêm nhìn con, nhìn anh ngủ, em cứ nghĩ rằng mình là người thật hạnh phúc, thật may mắn, nhưng đó chỉ là cái cảm giác giả tạo mà em tự tạo ra thôi, em không hiểu thứ cảm giác ấy như thế nào, vì bây giờ nó đến và đi rất nhanh.
Nhiều khi em tự hỏi không biết cuộc sống của chúng mình nó sẽ đi đến đâu, em cứ cảm thấy mong manh quá anh ạ. Bạn bè ai cũng nói em hạnh phúc, con trai kháu khỉnh, ngoan ngoãn, chồng chiều, muốn gì là được đó. Em cũng đã nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người ganh tị với cuộc sống của em, cuộc sống mà em có anh, hàng ngày được ở bên anh, được anh yêu thương và chiều chuộng. Em hãnh diện lắm chứ, nhưng cái gì ở đời cũng có 2 mặt của nó, không cái gì được gọi là hoàn hảo cả, chồng em cũng thế thôi. Khi thành công hơn, tiền kiếm được nhiều hơn thì con người ta biết tiêu xài hơn, biết tìm cho mình những thứ vui vẻ hơn, có lẽ vì thế mà nhiều cuộc hôn nhân khi nghèo thì hạnh phúc, còn khi có tiền thì đổ vỡ, thật là trái ngang.
Nhiều khi em tự hỏi không biết cuộc sống của chúng mình nó sẽ đi đến đâu... (Ảnh minh họa)
Em thấy anh không còn là anh của ngày xưa nữa, mà cũng đúng thôi, anh bây giờ khác rồi, công việc khác, vị trí khác, tầm ảnh hưởng của anh cũng khác. Em cũng khác luôn vì được người ta gọi là vợ của sếp - nghe rất tự hào. Anh làm việc cả ngày lẫn đêm, người mệt nhoài, anh không còn thiết tha gì khi về đến nhà, em biết công việc rất căng thẳng và mệt mỏi. Nhưng lúc nào anh cũng là người mang lại niềm vui cho mọi người và thỉnh thoảng có em trong đó, em nói thế có quá đáng không anh? Anh thực sự vui nhộn, hạnh phúc khi tham gia một chương trình nào đó, anh là người mà thiếu anh thì cuộc vui không được trọn vẹn, em hiểu lắm chứ, và em cũng thấy đó là một ưu điểm.
Anh biết không? Đã là vợ chồng thì người ta càng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn, nhưng chồng em thì chắc không nghĩ thế, lắm lúc anh dùng những từ nói với em mà trước giờ em chưa hề nghe thấy, em rất giận và cũng rất thất vọng, lời nói đó giống như tạt vào mặt em vậy, chỉ nghe thôi là em không còn muốn cố gắng bất cứ một việc gì cả, vì em nghĩ có cố gắng mấy cũng như không. Người ta nói phụ nữ đang nuôi con thì không nên suy nghĩ nhiều đến những việc khác mà chỉ nên tập trung chăm sóc con cái thôi, nhưng không nghĩ không được anh ạ, em thiệt thòi hơn những người phụ nữ khác, gia đình ở xa, sinh con ra được 1 tháng là em đã phải tự mình làm mọi thứ để chăm sóc mình, có sữa cho con bú và bữa ăn cho anh. Em nói ra đây chỉ mong rằng nếu ai đọc được những tâm sự này thì hãy nhìn lại và lo lắng cho vợ và cuộc sống gia đình hơn.
Em vẫn nói với anh rằng, từ lúc chị gái em về (sau khi cu tí tròn tháng) bữa ăn sáng của em cũng thành bữa ăn trưa, thậm chí có hôm đến 2 giờ chiều em mới được ăn một chút. Lần đầu tiên có con, em chẳng hiểu gì cả, mọi thay đổi ở con đều làm em lo lắng, trong khi lại chỉ có một mình, anh thì đi làm miết đến tối mới về, có hôm còn đến 1 giờ đêm, anh mệt, nhưng em cũng có thoải mái gì đâu. Chắc là anh nghĩ rằng ở nhà thì không mệt mỏi, cho nên thái độ của anh rất lạ, anh cau có, khó chịu, nửa đêm con khóc, anh gay gắt ra mặt, anh bảo em bế con lên, chơi với con cho con nín. Tại sao không phải là anh giúp em dỗ dành con nhỉ, em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ, cả đêm con thức, em cũng thức. Anh bảo khi nào con ngủ thì em cũng tranh thủ ngủ, nhưng làm sao em lại có thể ngủ giấc ngủ của một em bé 1 tháng tuổi được. Em nghĩ đáng lẽ như thế này anh phải hiểu và thương em nhiều hơn chứ, vậy mà...
Em mong anh hãy nhìn lại và lo lắng cho vợ và cuộc sống gia đình hơn... (Ảnh minh họa)
Con người khi có gia đình rồi thì phải biết hy sinh một số riêng tư vì hạnh phúc phải không anh? Nhưng anh thì ngược lại, dường như có con, có gia đình lại là cơ hội để anh được thỏa sức làm những gì mình thích. Vợ mới sinh, con nhỏ nhưng anh vẫn đi tăng 1, tăng 2 đến khuya mới về, em có nói thì anh lại bảo, mình tổ chức mà từ chối mãi sợ người ta nghĩ, anh sợ người ta nghĩ thế sao? Thế vợ con anh buồn tủi ở nhà thì thế nào? Em không hiểu nổi, em cũng đã từng nói với anh rằng anh không nhất thiết phải từ bỏ mọi sở thích vì em và con, mà chỉ giảm đi một chút thôi, nhưng chỉ được mấy ngày đầu, rồi đâu lại vào đấy.
Tháng có 4 cái chủ nhật thì anh có lịch cả 4 cái, từ 7 giờ sáng cho đến 9-10 giờ đêm. Công việc, quan hệ với anh là tất cả sao? Anh nhầm rồi, đời người công việc là điều kiện cần thôi, bên cạnh nó còn phải có gia đình, con cái nữa. Em mong sao anh biết cân đối giữa 2 cái này để cuộc sống của chúng mình bớt nặng nề hơn. Anh đừng đổ thừa cho hoàn cảnh, đấy chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi, cái chính là ở anh. Anh thừa biết phụ nữ họ sống bằng nghe là chính, họ quan tâm nhiều đến đời sống tinh thần nhiều hơn. Anh đi làm về không phải cứ tháng tháng đưa tiền cho vợ nhiều là yêu vợ, để mặc vợ muốn làm gì thì làm là thương vợ. Em không cần những thứ đó, em cần sự quan tâm chăm sóc của anh chứ không phải tiền anh mang về nhiều hay không. Anh hãy suy nghĩ lại xem mình làm như thế đã đúng chưa? Có thực sự cần thiết hay không? Mình có cần phải thay đổi gì không? Em đã sai ở điểm gì, em cần phải làm gì để anh hiểu em hơn bây giờ, anh cứ nói, em tin là vì tình yêu, vì hạnh phúc gia đình, em sẽ làm được. Công việc cần anh, nhưng em và con cần anh hơn cả.
Theo VNE
Sẽ thế nào sau khi ta cưới nhau? Câu trả lời chính là một danh sách những việc mà cả 2 phải cố gắng thực hiện: Không thể là người hay quên Trước đó, ta từng là người ham chơi, ưa tự do, bay nhảy rồi hay quên những thứ đáng ra cần phải nhớ, thì sau khi kết hôn, ta cần phải cố gắng để không còn như vậy nữa....