Hối hận vì trả thù bằng bạo lực
Tôi rất hối hận vì mình đã gây tổn thương cho người khác dù rằng đó là kẻ chẳng ra gì và đã muốn lấy mạng của tôi.
ảnh minh họa
Tôi hiện là sinh viên của một trường đại học ở Hà Nội. Không chỉ bây giờ mà ngay từ nhỏ, cuộc sống của tôi khá tẻ nhạt. Việc chủ yếu của tôi là học, học và học mà thôi. Đi học về, bỏ cặp xuống, ăn uống xong là tôi phải học. Không đi chơi, không truyện tranh, không bạn bè… tôi phải học vì chính tôi và một phần cũng vì gia đình để không phải vác cái bảng điểm kém về nhà lại gặp những câu trách mắng khá nặng lời của bố mẹ.
Bao năm trời, tôi dường như bị cô lập với mọi thứ, ngoài việc học để không bị so sánh với con của người này, người kia trong cơ quan của bố mẹ. Suốt thời gian từ cấp 2 đến cấp 3 và cả bây giờ, tôi không có thời gian dành cho riêng mình để vui chơi giải trí. Tôi dần dần ít nói, lầm lầm, lì lì như một thằng tự kỷ, không thích giao du với mọi người.
Tôi học đại học ở Hà Nội, bố mẹ thuê cho một căn nhà ở gần trường, tiện nghi khá đầy đủ, nhưng chỉ một thời gian sau, tôi quyết định chuyển nhà trọ để thay đổi không gian. Tôi chuyển đến khu nhà trọ cấp 4, diện tích chỉ bằng 1/4 căn phòng cũ tôi thuê. Cũng tại nơi này, tôi gặp một cô bạn, người đã giúp tôi nhận ra giá trị của cuộc sống. Tôi bắt đầu muốn giao tiếp với mọi người, hay cười và hát, một việc mà tôi chưa từng làm. Chính sự thay đổi này của tôi khiến bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên đến mức khó hiểu.
Thực ra, tôi thay đổi như vậy không phải vì tôi đang yêu, mà vì tôi vui vì có một người bạn. Cô ấy có quen một người anh hơn tuổi, họ chơi với nhau một thời gian thì cô ấy giới thiệu với tôi anh ấy là người yêu. Người này cùng quê với tôi nên tôi biết rõ anh ta chẳng tốt đẹp gì, nào là trộm cắp, đánh nhau, nghiện hút, nói chung tệ nạn gì anh ta cũng mắc phải. Tôi biết anh ta tán tỉnh bạn tôi cũng chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy mà thôi.
Video đang HOT
Tôi đã lựa lời khuyên nhủ cô ấy nhiều lần, nhưng không biết anh ta có khả năng gì mà khiến cô bạn tôi bỏ ngoài tai những gì tôi nói. Anh ta biết là tôi biết rõ những thói hư tật xấu của anh ta, và biết là tôi đã nhiều lần khuyên can cô ấy nên rất bức xúc với tôi và đã nhiều lần hăm dọa tôi. Anh ta nói rằng, rồi sẽ có ngày anh ta sẽ nện cho tôi một trận nên tôi biết thế nào là lễ độ, còn đúng là anh ta không dọa.
Trong lần hội làng năm nay, khi tôi đang trên đường sang nhà ngoại, thì gặp anh ta đi cùng mấy người bạn lông bông, suốt ngày tụ tập đàn đúm, chơi bời. Nhìn thấy tôi, chúng lao vào tấn công, thậm chí có một tên còn cầm dao. Vì đã được ông nội dạy võ từ khi còn nhỏ nên tôi rất bình tĩnh và không hề lo sợ. Tôi đã đánh trả lại chúng rất quyết liệt, thậm chí thêm một chút nữa thôi là đã có đứa có thể mất mạng với tôi.
Trong lúc chống trả, tôi đã có cơ hội và cố ý dùng lưỡi dao cắt vào gân tay của kẻ đã hăm dọa tôi bấy lâu nay và kéo bè kéo hội đến để đánh tôi, nên bây giờ anh ta bị thương tật. Người dân xung quanh thấy tôi bị côn đồ đánh hội đồng, mọi hành động của tôi đều là vì tự vệ nên mọi người đứng ra làm chứng bảo vệ cho tôi. Bây giờ việc này đã qua đi một thời gian nhưng tôi vẫn luôn day dứt và ân hận. Tôi rất hối hận vì mình đã gây tổn thương cho người khác, dù rằng đó là kẻ chẳng ra gì và đã muốn lấy mạng của tôi.
Trước đây tôi vốn chán cuộc sống tẻ nhạt của mình và bây giờ tôi càng cảm thấy chán nản. Tôi thật sự muốn buông xuôi tất cả, tôi chẳng còn muốn gì nữa, nhất là việc học tập. Tôi muốn tung hê tất cả mặc cho cuộc sống của mình muốn đến đâu thì đến. Nhưng nhiều khi tôi cũng biết nếu làm như vậy thì cuộc đời của tôi sẽ không có tương lai. Bây giờ, tôi cảm thấy thực sự bế tắc mà chẳng biết phải làm thế nào.
Theo VNE
Cưới xong, chồng sống với người đàn bà khác
Chồng đi du học, tôi ở nhà chờ đợi. Vậy mà 3 năm qua, anh sống với người đàn bà khác.
Nhận được điện thoại từ người chồng đã xa cách gần 3 năm, tôi gần như chết lặng người. Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa. Mọi thứ với tôi như sụp đổ hoàn toàn. Bao nhiêu niềm tin, sự chờ đợi và tình yêu thương đều vỡ vụn. Tôi muốn ly hôn với chồng nhưng lòng còn yêu anh nhiều lắm.
Chúng tôi cưới nhau tới giờ đã được 3 năm rồi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi gần như là trong xa cách vì cưới xong một tuần anh đi nước ngoài tu nghiệp. Tôi và anh quen nhau từ những ngày học đại học. Thật may mắn là gia đình chúng tôi ở ngay cạnh nhà nhau. Lúc trước còn nhỏ chúng tôi chỉ chơi với nhau như anh em nhưng tới khi tôi học đại học năm thứ 2 anh mới tỏ tình. Chúng tôi yêu nhau từ đó.
Cả anh và tôi đều là con nhà gia giáo, ngoan ngoãn và học hành giỏi giang. Ai cũng khen chúng tôi xứng đôi vừa lứa. Tới năm tôi tốt nghiệp đại học ra trường, dù chưa có công việc nhưng gia đình anh giục cưới vì khi ấy anh chuẩn bị đi nước ngoài. Bố mẹ hai bên gia đình muốn tổ chức đám cưới để đảm bảo cho chúng tôi không gặp trục trặc gì. Vậy là dù còn trẻ, mới 23 tuổi, công việc chưa có nhưng tôi cũng đành gật đầu kết hôn với anh vì không có sự lựa chọn nào khác. Chính bản thân tôi cũng sợ anh ra nước ngoài, sự xa cách làm anh thay lòng rồi tình yêu bao năm qua của chúng tôi bị phá hỏng. Một đám cưới sẽ tốt hơn cho tôi vì được pháp luật và gia đình hai bên thừa nhận.
3 năm xa nhà, chồng tôi sống và có con với người đàn bà khác (ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi nên duyên vợ chồng. Một tháng trước khi anh đi, chúng tôi cũng muốn cố gắng có bầu nhưng trời không thương tình nên tôi không có tin vui. Chia tay chồng đầy bịn rịn và lưu luyến, anh động viên tôi ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe, thay anh làm tròn bổn phận con cái, anh đi rồi sẽ về. Khi ấy, tương lai sáng lạn của anh cũng là của tôi và gia đình nhỏ này.
Thú thật, một người con gái mới 23 tuổi đã bước vào hôn nhân rồi lại nhanh chóng phải xa chồng khiến tôi hụt hẫng vô cùng. Tôi xin được một chỗ làm, đi làm thậm chí nhiều người còn không tin là tôi đã có chồng vì tôi trẻ quá. Có nhiều anh trong cơ quan tán tỉnh vì nghĩ tôi là cô gái ngây thơ mới ra trường, cho tới khi tôi nói có chồng rồi họ cũng còn không tin. Quả thực, tôi cũng cảm thấy buồn, thấy cô đơn và tủi thân nhưng tôi luôn dặn mình phải giữ mình để không có lỗi với chồng dù xung quanh tôi có biết bao người đàn ông tử tế theo đuổi.
3 năm anh đi du học không về nhà một lần nào. Anh nói thời gian học vất vả, hơn nữa được nghỉ anh lại muốn làm thêm để tích cóp. Chồng tôi muốn dành dụm để khi về không chỉ có một tấm bằng thạc sĩ nước ngoài mà còn có tí vốn liếng. Tôi rất buồn nhưng cũng phải cố động viên chồng vì nghĩ rằng anh ấy là đàn ông xa vợ còn khổ hơn tôi. Anh ấy phải ở một than một mình nơi đất khách, còn tôi chí ít cũng có bạn bè, gia đình hai bên ở cạnh mình. Vì thế tôi cũng không dám kêu ca, phàn nàn hay trách cứ chồng.
Chỉ còn gần 3 tháng nữa là chồng tôi sẽ về. Đây sẽ là cái tết đầu tiên của tôi và chồng. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung, khắc khoải, mong chờ của tôi tưởng chừng được khỏa lấp thì anh lại điện thoại về thông báo cho tôi một tin như trời giáng. Anh thú nhận 3 năm qua sống và học tập ở nước ngoài anh đã chung sống với một người con gái khác. Cô ta là du học sinh đại học. Anh nói dối cô là chưa có vợ, đi du học xa nhà. Vậy là họ chuyển đến sống cùng nhau. Giờ đây, họ đã có với nhau đứa bé trai hơn gần 2 tuổi rồi.
Tôi còn quá trẻ, tôi còn chưa được hưởng hạnh phúc gia đình theo đúng nghĩa mà giờ đây lại phải hứng chịu nỗi đau quá lớn này. (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn vô cùng, tôi trách cứ anh thì anh lại bao biện rằng: "Đàn ông khi đã biết mùi "chuyện ấy" rồi thì bảo "nhịn" 3 năm gần như là không thể. Hơn nữa, ở bên kia, cô gái kia yêu anh, cứ sán vào anh và tự nguyện đến sống cùng anh. Ở nước ngoài, họ thoáng trong chuyện quan hệ nên anh cũng không giữ gìn được. Có cô ta đến cuộc sống của anh cũng tốt hơn vì có người chăm sóc. Đến khi cô ấy có bầu, anh không thể làm điều thất đức là phá bỏ đứa bé được vì nó hoàn toàn vô tội". Anh nói bây giờ mọi việc đều thuộc quyết định của tôi.
Nếu tôi chấp nhận cho anh quay về thì anh sẽ bỏ cô gái kia. Nhưng còn đứa bé vợ chồng tôi sẽ phải nuôi vì cô gái kia chưa chồng, cũng chưa có công việc, đứa bé rồi sẽ rất khổ sở. Hơn nữa, nó là con của anh. Còn nếu tôi không tha thứ thì cô ấy và anh sẽ đến với nhau, cùng nhau nuôi dạy con của họ. Tôi đau đớn quá. Tôi còn quá trẻ, tôi còn chưa được hưởng hạnh phúc gia đình theo đúng nghĩa mà giờ đây lại phải hứng chịu nỗi đau quá lớn này. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi có nên tha thứ cho chồng hay không hay là ly hôn để tìm cho mình một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn?
Theo VNE
Bạn gái đã trao thân cho 3 người trước tôi 3 mối tình của em đều là những mối tình khó quên vì với người đàn ông nào trước tôi, em cũng đã trao thân rồi. Điều đặc biệt là em không hề giấu giếm tôi chuyện đó. Có lẽ, em nghĩ, sự thành thật sẽ khiến tôi tin tưởng em hơn. Nhưng dường như em đã quá tự tin thì phải. Vì...