Học trò khiếm thị vượt qua bóng tối ở Nà Cúm
Con đường đất mấp mô xuyên qua cánh đồng từ xóm người Tày Nà Cúm đến thị trấn Đông Khê (Thạch An, Cao Bằng) sớm sớm chiều chiều đều in hình hai đ.ứa t.rẻ tung tăng đi học. Vừa đi chúng vừa chuyện trò, thỉnh thoảng lại cười váng lên. Tinh mắt quan sát sẽ thấy đứa lớn bị mù, phải vịn vào vai đứa nhỏ để được dắt đi, để biết tránh từng cái ổ gà, vũng lầy dọc lối.
Đã sáu năm nay, dân Nà Cúm quen với cảnh tượng cảm động đó. Triệu Hà Duy, tên đ.ứa t.rẻ khiếm thị vốn sinh ra bình thường nhưng đến năm học lớp 3 bị t.ai n.ạn nổ kíp mìn, cướp đi của em đôi mắt. Chị Nông Thị Hương, mẹ em bảo con mình ham học từ bé, mới tỉnh lại trên giường điều trị, Duy đã hỏi đi hỏi lại rằng: “Mẹ ơi con có còn được đi học không”?
Không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đứa con khôi ngô còn đầy bông băng trắng, chị lén quay đi, câu an ủi mãi mới thoát ra khỏi vòm họng: “Yên tâm, chữa khỏi mắt con lại đi học bình thường!”. Mất một năm ở Trung tâm phục hồi chức năng cho người khiếm thị, Duy lại trở về quê, xin đi học ở trường cũ.
Cô Hoàng Thị Hồng Hảo, giáo viên của Duy từ hồi lớp 2 đến lớp 5 ở trường Tiểu học Đông Khê, nhớ lại lúc mình xung phong dạy em mà vẫn hoang mang không hình dung nổi việc truyền đạt kiến thức cho học sinh khuyết tật phải như thế nào. Đi tập huấn ở tỉnh, cô giáo Hảo tự bịt mắt mình bằng tấm vải đen để trải nghiệm cảm giác của một người mù. Cô lọc cọc tập cách đi lại bằng gậy dò đường, mò mẫm lên xuống từng bậc cầu thang, rờ rẫm học nhận biết từng mặt chữ nổi Brai…
Tuy bị khiếm thị nhưng Duy học rất giỏi
Thấm thía cảnh thiệt thòi đôi mắt, cô Hảo quyết tâm bù đắp tình thương cho học trò. Những giờ học văn, học sử không quá khó nhưng nan giải nhất là những tiết học hình. Đối với học sinh sáng mắt lắm lúc hình học còn là một cực hình chứ chưa nói đến học sinh khiếm thị như Duy. Cô lấy gỗ, lấy tăm xếp lại rồi gắn bằng keo cho học sinh sờ để hình dung thế nào là tam giác, tứ giác, hình vuông, hình tròn. Cô cắt xốp cho học sinh sờ theo mép để tưởng tượng ra các hình trong không gian…
Video đang HOT
Gia đình Duy có hai anh em; là con cả, tuy mù mà Duy ở nhà vẫn bế em và chăm em rất khéo. Duy sờ vào môi, vào miệng để bón cháo, đút bột, không vãi ra một thìa. Những lúc em ngằn ngặt khóc vì khát sữa, Duy cõng em ra tận đám ruộng nơi mẹ đang cấy để bú rồi lại cõng về. Nấu cơm, quét nhà, rửa bát, giặt quần áo… tất tật em đều làm thành thạo.
Đối với Triệu Hà Duy, em đi bằng linh cảm, bằng trí nhớ con đường ở trong đầu óc, không bao giờ cần gậy. Năm học lớp 5, bố đột ngột mắc bệnh ung thư, ngày ngày Duy cần mẫn tắm rửa, vệ sinh không một lần trễ nải. Ngày bố mất, trong ngôi nhà huếch hoác trống, mịt mờ khói nhang, người con cả gục đầu xuống quan tài nức nở khóc, cạnh đó đứa em nhỏ 2 t.uổi vẫn loăng quăng chạy quanh, hồn nhiên cười đùa.
Buổi chiều, khi việc tang lễ còn đang bấn, thấy Duy nhăm nhăm tìm cái dùi viết chữ nổi Brai để chuẩn bị đi học như mọi ngày, mẹ em mới bảo: “Con ơi, bố mất rồi, xong việc tang con hẵng đi học”. Duy chợt tỉnh rồi òa khóc. Trong trí óc non nớt của em chưa thể phân biệt được mọi thứ rành mạch giữa việc cha mất và việc nghỉ học ở nhà.
Ngọc Văn Luân, bạn ngày ngày dắt Duy đi học, đọc đề trên lớp để cho Duy đọc đáp án trả bài, nghe Duy giảng giải cho những bài toán khó. Chúng gắn với nhau như hình với bóng, kể cả lúc đi vệ sinh. Từ lớp 1 đến lớp 5, Triệu Hà Duy đều là học sinh giỏi, được bồi dưỡng học sinh giỏi của trường. Duy làm văn rất hay, bài nào toán nào hóc búa cả lớp ngồi cắn bút là chỉ có mình Duy giải được.
Cô giáo Hảo tự hào: “Em Duy hệt như cuốn từ điển sống. Lắm lúc cô giáo bí, ví dụ đầu năm dạy tiếng Việt, cuối năm dạy toán, quên mất kiến thức nào cứ gọi Duy ra nhắc lại. Ngoài chuyên môn, Duy có năng khiếu ca hát, nặn tượng rất tài. Cô chỉ giới thiệu đám đất nặn đây màu gì là em tự phối màu, nặn được những quả chuối, quả na, con chó, con mèo hiện lên rất sống động. Những vật em nặn vẫn thường được cô giáo đem ra làm mẫu cho cả lớp xem”.
Ham học nên những lần ốm, Duy không chịu báo nghỉ mà vẫn đều đặn đến lớp. Cô giáo rất tinh, nhìn vào rỉ mắt của em đùn ra nhiều, nhìn vào vẻ uể oải lúc ngồi bàn là biết em gượng học. Cô khẽ đặt bàn tay mát lạnh như nước suối xuống cái đầu đang hâm hấp sốt của Duy, dịu dàng hỏi: “Em ốm à? Mẹ đã cho uống thuốc gì chưa? Tí cô mua thuốc cho nhé!”.
Duy bóp chân cho bà nội
Bài tập làm văn tả về một người thân, Duy viết về cô giáo Hảo với những dòng chữ tri ân như thế này: “Nhiều lúc em cảm giác cô như là mẹ hiền của em. Cô đã cho em nhiều không đếm được kiến thức, dạy cho em lẽ sống ở đời. Cô cho em quần áo để mặc. Cô cho em đi cắt tóc. Gần đây nhất cô đã đưa em lên trên tỉnh tham dự liên hoan học sinh nghèo vượt khó, cô còn đưa em đi nhà bạn em chơi. Cô đưa đi rồi đưa về đến tận nhà”.
Cô giáo Hảo không thể nào quên được dịp 20/1, khai giảng hay lễ tết, những lúc điện thoại của cô rung lên bởi tin nhắn, cô đều nhận được tin nhắn có đầy đủ dấu của học sinh Triệu Hà Duy: “Cảm ơn đời đã sinh ra những phụ nữ như cô”.
Từ ngày cây cột cái của nhà ngã xuống, gia đình chị Hương chỉ còn bốn nhân khẩu, mẹ góa, hai con thơ và bà mẹ chồng thường xuyên đau yếu. Bà nội không chịu ở với những đứa con khác đủ đầy hơn mà chỉ thương thằng cháu nội tàn tật nên cứ nằng nặc đòi ở lại căn nhà nát. Gia cảnh nhà chị Hương chẳng có gì ngoài 3 sào ruộng, 3 con lợn đang chăm và một chiếc xe máy cũ.
Nhắc đến ngày chồng lâm bạo bệnh, nhớ đến đận con thơ chịu cảnh mù lòa, đôi vai chị chợt rung lên từng đợt. Ngồi kế bên, Duy giật mình hỏi: “Mẹ khóc à?” rồi khẽ rờ rẫm đôi bàn tay lau khô giọt nước mắt đang lăn tròn trên gò má hốc hác, xạm đen của mẹ. Căn nhà vách đất thủng lỗ lỗ, nắng xiên khoai mờ ảo hắt vào buồng. Trên bàn thờ di ảnh của người cha vắn số lành hiền ngày ngày dõi theo đứa con ngoan học bài, quét nhà, rửa bát…
Bếp lửa đỏ, lắng tai nghe nồi cơm sôi lục bục, Duy khe khẽ rút bớt củi. Mọi động tác thành thạo như một người sáng mắt. Em ngồi bên bậc thềm, tựa người vào cái cửa sổ trơ trọi mỗi cái khung, che tạm bợ bằng tấm nylon tránh gió lùa và hát bài “Đất nước mến thương”.
Những lời ca trong sáng, những thanh âm da diết cất lên từ thanh quản em giữa buổi chiều chớm đông khiến người nghe chợt nghèn nghẹn: “Cha mẹ cho em một hình hài. Thầy cô cho em cả kiến thức. Và theo tháng năm em lớn lên. Ai cũng mong sau em thành người. Nhưng em chỉ thành người khi em sống giữa cuộc đời. Em chỉ thành người khi em sống với quê hương. Dạt dào tình yêu, một đất nước mến thương. Đất nước mến thương cho em thành người…”
Theo Dương Đình Tường (Nông nghiệp Việt Nam)
Nghị lực của cô học sinh nghèo khiếm thị
"Em sẽ cố gắng học thật giỏi đến lớp 12 rồi đi học làm cô giáo, để dạy cho các em nhỏ bị khiếm khuyết như em được đi học." Gương mặt cô bé Phạm Thị Ngọc Ánh, học sinh khiếm thị lớp 6 Trường THCS Phan Chu Trinh, Đà Lạt, toát lên niềm tin mãnh liệt.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở xã Tà Hine huyện Đức Trọng (Lâm Đồng), cô con gái út Phạm Thị Ngọc Ánh không may mắn bị khiếm khuyết ở mắt từ lúc vừa chào đời. Nhà nghèo, hai người anh trai phải nghỉ học sớm cùng gia đình lo chạy chữa cho đứa em gái từ nhỏ đã ham học dù mắt không thấy rõ, thế nhưng vẫn không khỏi. Học xong tiểu học, tháng 8/2011, cô bé 12 t.uổi một mình lên Đà Lạt vào sống trong tu viện để theo đuổi ước mơ học tập.
Cô học trò khiếm thị Phạm Thị Ngọc Ánh luôn ước ao được một lần thấy rõ thầy cô và bạn bè.
Phạm Thị Ngọc Ánh hiện là một học sinh giỏi của lớp 6A12 Trường THCS Phan Chu Trinh, Đà Lạt. Cô bé rụt rè nhưng có nụ cười hiền hòa này luôn hòa đồng với các bạn cùng lớp và nhận được sự quý mến, tận tình giúp đỡ của bạn bè và thầy cô. Ngọc Ánh kể: "Cứ sáng sáng các bạn cùng lớp lại đứng trước cổng trường đợi xe thồ mà các Sơ ở tu viện thuê chở em đến trường để đưa em vào lớp, tan học lại đưa em ra cổng cho người xe thồ ấy chở về. Ở lớp các bạn hay đọc bài cho em chép, giờ ra chơi thì rủ em chơi cùng và đọc truyện cho em nghe nữa".
Mặt dù bị khiếm thị nhưng Ngọc Ánh vẫn được bố trí cho học chung với các bạn bình thường để em hòa nhập và tăng kỹ năng sống. Mắt chỉ thấy mờ mờ nên Ánh gặp không ít khó khăn: "Em chỉ nghe được bằng tai nên em thích học môn Văn vì nghe cô giảng nhiều, còn như môn Toán thì chỗ nào không theo kịp em hỏi cô hay bạn chỉ lại" - em tâm sự. Những năm gần đây việc ứng dụng công nghệ thông tin nhằm tăng chất lượng của các tiết học được áp dụng rộng rãi thì việc học với Ngọc Ánh lại thêm một chút khó khăn. Bởi trong những tiết học điện tử như vậy em không được nhìn thấy và thực hành như các bạn mà chỉ có thể lắng nghe thật kỹ những gì cô giáo giảng.
Cuộc sống xa nhà lại gặp không ít khó khăn trong sinh hoạt cá nhân vì đôi mắt không thấy rõ, thế nhưng về nhà em luôn cố gắng tự học, hoàn thành bài vở để theo kịp các bạn. Sau những phấn đấu đầy nghị lực đó, học kỳ 1 vừa qua Ngọc Ánh xuất sắc đạt danh hiệu học sinh giỏi cùng với sự khâm phục của cả bạn bè và thầy cô. Khi được hỏi về ước mơ, khuôn mặt gợn buồn của em như sáng lên. Em hồn nhiên kể về ước mơ làm cô giáo, ước mơ được thấy rõ bạn bè, thầy cô của mình. Em còn khoe: "Hè này em sẽ xin đi học đàn, để sang năm học mới em có thể đ.ánh đàn tham gia văn nghệ với các bạn".
Thầy Phạm Tiến - Hiệu trưởng THCS Phan Chu Trinh chia sẻ: Ngoài Ngọc Ánh, hiện nhà trường có 5 em học sinh khiếm thị được bố trí học chung cùng các em bình thường. Ban đầu, giáo viên trong trường cũng lo lắng vì không ai được đào tạo chuyên môn hay có chương trình gì để hỗ trợ dạy cho các em khiếm thị cả, lại học chung với các em sáng mắt nên thực sự khó khăn cho các em. Thế nhưng, nghị lực học tập không mệt mỏi của các em cộng với tấm lòng tận tình của giáo viên, sự cảm thông giúp đỡ của các bạn cùng lớp mà các em, đặc biệt là trường hợp của Ngọc Ánh, đã làm nên kỳ tích.
Vẫn biết con đường vượt qua hoàn cảnh khó khăn và bệnh tật để đến với ánh sáng tri thức sẽ còn lắm vất vả, nhưng với niềm tin và nghị lực phi thường của cô bé khiếm thính Phạm Thị Ngọc Ánh, tin rằng ước mơ của em sẽ thành hiện thực.
Theo Diễm Thương
Báo Lâm Đồng
Dạy cho trẻ tư duy có khó không?. Có con chuẩn bị vào lớp 1, lại luôn săn lùng, tìm kiếm sách dạy trẻ phương pháp tư duy, phát triển IQ, chị Minh Nguyệt ở quận 3, thành phố Hồ Chí Minh, rất mừng khi được xem những bài tập của Trung tâm Toán Mathnasium. Chị Minh Nguyệt cảm thấy như thể mình đã "phát hiện ra kho báu". Sau khi...