Học sinh nói tục, chửi thề – báo động văn hóa học đường
Từ học sinh tiểu học đến học sinh THPT, từ trường học ở vùng nông thôn đến trường học ở thành thị…, hiện tượng nói tục, chửi thề đã trở nên phổ biến, đến mức học sinh xem đó là chuyện đương nhiên.
Học sinh cần được phổ biến để tuân thủ bộ quy tắc ứng xử trong trường học, trong đó có quy định không được nói tục, chửi bậy (ảnh minh họa)
Nói tục, chửi thề trong học sinh đã thực sự trở thành vấn nạn học đường cần phải được loại bỏ. Đó không phải là trách nhiệm của riêng nhà trường mà còn là trách nhiệm của gia đình, cộng đồng, xã hội.
* “Sốc” với độ văng tục của học sinh
Không biết từ bao giờ, chuyện nói tục, chửi thề đã trở thành hiện tượng phổ biến đối với lứa tuổi học sinh. Đáng lo ngại là tình trạng này ngày càng diễn ra một cách trầm trọng hơn, mức độ, ngôn từ tục tĩu mà học sinh sử dụng cũng ngày càng gia tăng. Chỉ cần vắng mặt giáo viên, những từ ngữ thô tục nhất sẵn sàng được “văng” ra từ các cô cậu học trò. Thậm chí, các em vô tư nói oang oang giữa chốn đông người, trước mặt người lớn.
Chị Lâm Ngân, phụ huynh có con đang học tại Trường tiểu học Kim Đồng (P.Xuân An, TP. Long Khánh) bày tỏ: “Theo tôi, việc khắc phục tình trạng nói tục, chửi thề trong học sinh thật sự là rất khó, bởi các em bị ảnh hưởng từ nhiều môi trường: gia đình, bạn bè, mạng internet… Trong đó, nếu chịu ảnh hưởng từ phía gia đình lại càng khó thay đổi hơn. Trừ khi phụ huynh tự nhận ra lời nói của mình ảnh hưởng đến con và tự điều chỉnh thì mới khả thi. Còn về nguyên nhân các em bị ảnh hưởng bởi chòm xóm và bạn bè, phụ huynh có thể can thiệp như thay đổi môi trường sống cho con, hoặc trao đổi với con về cách ứng xử, nói năng. Cũng có thể trao đổi với giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh của các bạn hay nói tục để cùng nhau giúp các em tiến bộ hơn trong ứng xử”.
Chị Lê Thị Duyên (P.Tân Hiệp, TP.Biên Hòa) bức xúc kể: “Mới đây, khi tôi đón con ở lớp học thêm tiếng Anh, lúc ấy một nhóm học sinh THPT đang đợi tới ca để học. Tôi nghe bọn trẻ nói chuyện mà không tin nổi vào tai mình. Những gương mặt trông rất sáng láng nhưng lại dùng những từ ngữ mà bản thân tôi ngay cả khi nóng giận nhất cũng không bao giờ dám nhắc đến. Tôi không nghĩ là những nữ sinh THPT lại lôi cả từ chỉ bộ phận sinh dục nam, nữ ra để nói chuyện. Mà cứ mỗi câu là các em ấy lại đệm vào một từ. Đấy là các em đang đứng trước mặt người lớn, ngay cửa vào phòng khách của nhà thầy. Không hiểu vắng mặt người lớn thì sẽ như thế nào”.
Nói về thực trạng nói tục, chửi thề trong học sinh, chị Phạm Thị Liên (xã Phú Điền, H.Tân Phú) cũng tỏ ra “sốc” không kém chị Duyên. Chị Liên từng bàng hoàng khi lần đầu tiên chứng kiến một nhóm học sinh lớp 10 nói chuyện với nhau như “dân đại ca”.
“Đó là lần tôi đi đăng ký xét tuyển lớp 10 cho con. Lúc đó, có một nhóm học sinh tự đi đăng ký. Tôi đứng kế bên nên nghe thấy toàn bộ đoạn trao đổi của nhóm trẻ. Thật không thể tưởng tượng nổi, cứ mỗi câu nói ra là một từ chửi thề, mỗi câu nói ra là một lần nhắc đến “bộ phận kia” của phụ nữ. Tôi chịu không nổi, phải lại vỗ vai nhắc nhở một nữ sinh trong nhóm, nhưng có vẻ lời nhắc của tôi cũng chằng “xi nhê” gì với các em ấy” – chị Liên kể lại.
Sau ngày hôm đó, chị Liên mất mấy ngày không ngủ được vì lo lắng con của chị sẽ bị ảnh hưởng bởi bạn bè khi đi học xa nhà. Vì vậy, chị đã phải dành thời gian nói chuyện với con, căn dặn để con không học đòi theo bạn bè mà nói năng thô tục. May mắn là các con của chị được giáo dục kỹ lời ăn, tiếng nói từ nhỏ nên không bị tiêm nhiễm.
Không chỉ bên ngoài trường học, ngay trong sân trường, lớp học, việc học sinh nói tục, chửi thề đã trở thành chuyện thường. Mặc dù trường học nào cũng có nội quy cấm học sinh nói tục, chửi thề; trường học nào cũng tích cực xây dựng văn hóa học đường nhưng biểu hiện của rất đông học sinh lại dường như đi ngược lại với những nội quy, phong trào của nhà trường.
* Chuyện thường ngày ở… trường
Khi hỏi nguyên nhân vì sao lại hay nói tục, chửi thề, em L.T.V., học sinh lớp 9 một trường TH-THCS-THPT ở TP.Biên Hòa thật thà đáp: “Do con thường nghe bạn bè nói nên nói theo. Ở nhà, chính cha mẹ cũng thường chửi thề nên con thấy việc nói tục là bình thường. Với lại ai cũng nói, mình mà không nói có khi bạn không thèm chơi. Bạn con không có ai là không nói tục. Trước mặt thầy cô thì “giả nai” thôi, chứ sau lưng thầy cô thì bạn nào cũng nói. Nói riết thành quen”.
Em L.B.H., học sinh lớp 10 một trường THPT ở H.Tân Phú cho biết, theo quan sát của em, có đến khoảng 60% học sinh trong trường thường xuyên nói tục, chửi thề; gần 40% thỉnh thoảng nói. Số học sinh hầu như không bao giờ nói tục, chửi thề là rất hiếm. Dẫn chứng ngay chính lớp học của mình, B.H. cho rằng, do giáo viên chủ nhiệm của lớp rất nghiêm khắc và thường xuyên nhắc nhở nên các bạn có phần hạn chế nói tục, chửi thề. Thế nhưng, chỉ cần vắng mặt giáo viên thì “đâu lại vào đấy”. Có điều, mức độ ngôn từ thô tục có giảm nhẹ hơn so với các học sinh lớp khác.
Video đang HOT
“Tình trạng các học sinh cứ nói một câu là “đệm” một tiếng chửi thề đã quá phổ biến. Hơn nữa, nhiều bạn nữ lại nói cả những từ mà em không dám nhắc đến, em thấy như vậy là xúc phạm phụ nữ. Bản thân em thấy nói chuyện như vậy là không nên chút nào. Vì vậy, những bạn chơi với em mà nói tục là em sẽ nhắc bạn. Em thấy, khi nói chuyện với em mà em không nói tục thì các bạn ấy cũng tiết chế hơn” – em B.H. chia sẻ.
Cũng theo em B.H., số lượng học sinh THPT nói tục có vẻ ít hơn học sinh THCS. Em H. cho rằng, sở dĩ học sinh lứa tuổi THCS nói tục nhiều hơn vì các bạn đang trong độ tuổi nổi loạn, thích chứng tỏ mình. Hơn nữa, các em chưa kiểm soát được hành vi của bản thân.
Mặc dù có vẻ khá chuẩn mực trong lời ăn tiếng nói nhưng trước “làn sóng” nói tục, chửi thề trong học đường, chính em B.H. cũng cho rằng bản thân có thể chấp nhận một số từ ở mức độ nhẹ, miễn là đừng sử dụng thường xuyên.
Không chỉ học sinh THCS, THPT, nhiều học sinh tiểu học cũng “tập tành” chửi thề. Đây hoàn toàn là hành vi bắt chước, bởi ở lứa tuổi này, các em chưa có nhiều ý thức trong việc sử dụng ngôn từ chuẩn mực hay không chuẩn mực trong giao tiếp.
Theo em D.N.A., học sinh lớp 5 Trường tiểu học H. (TP.Biên Hòa), có đến một nửa học sinh trong lớp của em có nói tục, chửi thể, chủ yếu là học sinh nam. “Cô giáo con cũng biết các bạn nói tục. Cô dọa là nếu còn nói tục nữa là cô mời phụ huynh. Thỉnh thoảng con cũng nói nhưng con chỉ xưng hô “mày – tao” thôi” – em N.A. nói.
* Nói tục trên mạng xã hội
Những ai từng “sốc” khi nghe học sinh nói tục, chửi thề ở ngoài đời thật thì sẽ còn hoang mang hơn nữa nếu đọc được ngôn từ mà những cô cậu tuổi học trò sử dụng để giao tiếp với nhau trên mạng xã hội. Chỉ cần vào các trang Facebook mà giới học sinh thường xuyên theo dõi, đọc các comment (bình luận) bên dưới mỗi dòng trạng thái, hình ảnh, video… chúng ta có thể dễ dàng tìm kiếm được những comment sử dụng từ ngữ phản cảm. Đặc biệt, những từ dùng để nói tục, chửi thề càng được các em sử dụng nhiều hơn khi “chat” với nhau.
Giáo viên cần quan tâm, gần gũi và lắng nghe học sinh để góp phần xây dựng văn hóa học đường (ảnh minh họa)
“Trên mạng thì việc nói tục, chửi thề còn thường xuyên hơn vì không sợ bị giáo viên hay người lớn bắt gặp và cũng không bị ai nhắc nhở cả. Khi tụi con “chat” với nhau thì chỉ có tụi con đọc thôi mà” – em T.V. nói.
Đặc biệt, trên các môi trường mạng xã hội như: Facebook, Youtube, Tiktok… không khó để bắt gặp hình ảnh những người nổi tiếng, thần tượng của giới trẻ nói tục. Thậm chí, nhiều Youtuber, Facebooker trở nên nổi tiếng chính nhờ “khả năng” ăn nói thô tục, chửi bới và “chém gió” trên mạng xã hội. Có những “facebooker chửi” thu hút hàng ngàn lượt người xem mỗi lần livestream.
Dường như, với những học sinh này, mức độ nói tục thể hiện đẳng cấp, sự sành điệu của các em trước mặt bạn bè. Hơn nữa, việc nói tục dường như đã được chấp nhận như một lẽ đương nhiên. Vì vậy, các em không kiêng dè, đắn đo khi sử dụng.
Hãy bắt đầu từ gia đình
Để thay đổi hành vi giao tiếp, ứng xử của trẻ theo chiều hướng tích cực thì phải bắt đầu từ trong chính mỗi gia đình. Bên cạnh đó, nhà trường cần cho trẻ tham gia thảo luận trong việc xây dựng bộ quy tắc ứng xử.
Có như vậy, trẻ mới thực sự hiểu để tuân theo những chuẩn mực trong văn hóa, trong lời ăn, tiếng nói hằng ngày.
Đó là những chia sẻ của TS Lê Minh Công, Phó trưởng khoa Công tác xã hội Trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn (Đại học Quốc gia TP.HCM) với Báo Đồng Nai .
TS Lê Minh Công
* Dễ dàng tiếp cận nhưng chưa đủ "bộ lọc"
Hiện nay, việc học sinh nói tục, chửi thề đã trở nên phổ biến. Theo ông, đâu là những nguyên nhân chủ yếu của thực trạng này?
- Thú thật mà nói là cho đến hiện nay, tôi chưa đọc tài liệu nghiên cứu nào liên quan đến hành vi nói tục, chửi thề trong học sinh. Vì vậy, khó có thể đưa ra những số liệu cụ thể về thực trạng này. Tuy nhiên, rõ ràng việc học sinh thường xuyên nói tục, chửi thề là một thực tế đang có chiều hướng gia tăng.
Theo tôi, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này. Tuy nhiên, tôi chỉ bàn ở 2 góc độ: xã hội và tâm lý.
Về mặt xã hội, cũng chính là nguyên nhân khách quan, thì yếu tố đầu tiên phải kể đến chính là sự ảnh hưởng về yếu tố văn hóa, bối cảnh xã hội, môi trường sống của học sinh. Môi trường sống ở đây bao gồm cả gia đình, khu phố, trường học. Những tác động từ môi trường sống rất quan trọng. Nếu trong chính gia đình, chòm xóm, trường học của trẻ thường xuyên có người nói tục, chửi thề thì chắc chắn trẻ sẽ bị ảnh hưởng.
Môi trường thứ 2 đang có tác động sâu sắc, mạnh mẽ đến trẻ chính là mạng xã hội. Không chỉ ngôn ngữ đời thường, các youtuber, facebooker, streamer... còn sử dụng cả những ngôn ngữ thô tục trên mạng. Rất nhiều trẻ lại thích coi những chương trình như vậy.
Nhờ có công nghệ thông tin, internet, quá trình tiếp cận, tiếp biến văn hóa diễn ra rất nhanh và rộng khắp. Do vậy, trẻ tiếp cận văn hóa quá nhanh nhưng lại chưa có đủ "bộ lọc" để chọn lọc những giá trị tích cực, loại bỏ yếu tố tiêu cực.
Về khía cạnh tâm lý, cũng là yếu tố mang tính chủ quan, thì trẻ ở độ tuổi THCS, THPT đang trong giai đoạn đồng nhất hóa. Tức là trẻ tiếp thu xã hội nhanh hơn lứa tuổi khác, học tập xã hội một cách mạnh mẽ, hướng tới hình ảnh xã hội mà trẻ đang sống để trưởng thành theo.
Một yếu tố nữa, học sinh THCS, THPT trong giai đoạn loạn năng phát triển. Các em bị mâu thuẫn giữa sự lớn lên nhanh chóng của cơ thể nhưng lại chưa đủ trải nghiệm, trưởng thành về mặt tâm trí. Do vậy, trẻ học theo để làm người lớn nhưng lại không kiểm soát được để chọn lọc cái tích cực và loại bỏ cái tiêu cực.
Mặt khác, chửi bậy có thể là sự phòng vệ hoặc phóng chiếu những cảm xúc tiêu cực của trẻ. Hiện nay, trẻ cũng phải chịu nhiều áp lực nhưng lại không có nơi để bộc lộ. Hai nơi an toàn để bộc lộ chính là trên mạng xã hội và với bạn bè. Đây cũng là 2 nơi đồng đẳng đối với các em nên các em có thể nói theo bất cứ cách thức nào. Chính vì vậy, ta có thể hiểu được vì sao khi nói chuyện với bạn bè hay giao tiếp trên mạng xã hội, trẻ lại thường thoải mái nói tục như thế.
Hiện nay, ngành Giáo dục đang đẩy mạnh xây dựng văn hóa học đường, các trường học đều có nội quy, bộ quy tắc ứng xử buộc học sinh phải tuân thủ. Vậy tại sao tình trạng này vẫn diễn ra, thưa ông?
- Nhìn một cách hệ thống và bối cảnh, không phải ngẫu nhiên người ta nói "cần cả một ngôi làng để giáo dục một đứa trẻ". Do vậy, ít nhất là gia đình và nhà trường cần phải có sự thống nhất trong việc giáo dục về văn hóa cho trẻ, tránh tình trạng "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược".
Chẳng hạn, ở trường trẻ buộc phải tuân theo chuẩn mực: không được nói tục, chửi thề, không được đánh nhau... nhưng về nhà lại phải chứng kiến những hành vi đó của cha mẹ mình thì mọi nội quy ở trường đưa ra cũng khó có tác dụng. Bởi lẽ chúng ta chỉ có thể cấm trẻ về mặt hành vi chứ không thay đổi nhận thức của trẻ được.
Theo tôi, muốn xây dựng nền tảng văn hóa cho trẻ phải bắt đầu xây dựng từ gia đình trước, không thể "đổ" cho nhà trường được. Nếu như 1 ngàn học sinh ở trường được giáo dục trong 1 ngàn gia đình có nền tảng văn hóa tốt thì lẽ đương nhiên là trường học đó sẽ tốt.
Về trách nhiệm của nhà trường, muốn trẻ tuân thủ bộ quy tắc ứng xử trong trường học thì trước tiên trẻ phải được hiểu về những chuẩn mực trong bộ quy tắc đó. Do vậy, thay vì đưa ra thông tin, nội quy một cách khô cứng thì giáo viên nên thảo luận với trẻ (kể cả học sinh tiểu học) để cùng đề ra những chuẩn mực cần tuân thủ. Như vậy, trẻ mới "ngấm", hiểu được hành vi nào là đúng, hành vi nào là sai để thực hiện.
* Kết nối các thành viên trong gia đình
Hiện nay, học sinh đang chịu nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến từ môi trường internet. Tuy nhiên, phần nhiều cha mẹ, thầy cô vẫn chưa có sự kết nối với con trên "không gian mạng" để có sự kiểm soát, can thiệp cần thiết. Ý kiến của TS về vấn đề này như thế nào?
- Thật ra, hiện nay cấm trẻ sử dụng mạng xã hội là rất khó. Vấn đề là phải làm sao để hạn chế và để cho trẻ sử dụng phù hợp. Vì vậy, khi cho con sử dụng mạng xã hội thì cha mẹ phải có cách để tìm hiểu hoạt động của con trên môi trường mạng. Khi con có hoạt động không chuẩn mực, cha mẹ nên tìm cách nói chuyện, chia sẻ với con, giúp con nhận thức được những tiêu cực để dần tránh xa.
Phụ huynh nên thường xuyên gần gũi, lắng nghe và chia sẻ cùng con để giúp con tiến bộ (trong ảnh, phụ huynh tham gia hội thi làm lồng đèn cùng con). Ảnh:H. Yến
Tôi biết có những giáo viên lập group (nhóm) chung của lớp, ngoài phục vụ chuyên môn còn chia sẻ những câu chuyện tích cực để tác động dần học trò. Nếu giáo viên quan tâm học trò thì họ sẽ biết cách để tác động đến trẻ.
Khi một xã hội hay một tổ chức bị loạn chức năng thì những cái xấu sẽ trỗi dậy, lấn át. Do vậy, giải pháp phải hướng đến làm sao cho tổ chức trường học, gia đình phát triển lành mạnh, đúng chức năng, thầy ra thầy, trò ra trò...
Tất nhiên, trẻ sẽ chịu ảnh hưởng từ bạn bè, từ mạng xã hội, nhất là đối với lứa tuổi học sinh THCS. Tuy nhiên, nếu như cha mẹ, thầy cô gần gũi với trẻ thì tôi tin là trẻ sẽ sẵn sàng chia sẻ. Tôi cho rằng, chúng ta nên thay đổi nhận thức về "dạy dỗ, bảo ban" theo cách truyền thống là áp đặt một chiều, mà phải có sự thảo luận, thậm chí là tranh luận để đồng hành với con.
Tôi tin là nếu có một hậu phương mà trẻ tin tưởng thì chắc chắn trẻ sẽ chia sẻ, bộc lộ. Cha mẹ, thầy cô hãy biết lắng nghe, chia sẻ và biết chấp nhận trẻ, kể cả những khuyết điểm, sai lầm của trẻ để dần dần giúp trẻ tiến bộ.
Dường như ngày càng nhiều người lớn bàng quan trước thói hư, tật xấu của trẻ không phải là con mình. Bởi thế, người ta không sẵn sàng nhắc nhở nếu tình cờ bắt gặp một trẻ có hành vi thiếu chuẩn mực. Theo TS, có giải pháp nào cho vấn đề này không?
- Thành thực mà nói, hô hào để cộng đồng cùng làm là rất khó. Ta không thể hô hào người khác hãy làm thế nọ, hãy làm thế kia được. Vì vậy, giải pháp đầu tiên vẫn là mỗi người hãy theo đúng chức phận, vị trí của mình để ứng xử cho tốt.
Xã hội đang quá nhiều bất ổn trong khi con của chúng ta chưa có đủ kỹ năng, nhận thức để hiểu được như người lớn. Do vậy, phụ huynh hãy kiểm soát những bất ổn có thể tác động xấu đến con. Chính phụ huynh phải làm gương, thường trò chuyện với con cái để tăng cường nhận thức của con.
Phải có sự chuẩn mực từ gia đình trước. Khi cha mẹ thường xuyên chia sẻ, trò chuyện, nhắc nhở con thì trẻ mới biết đâu là đúng - sai để làm hoặc tránh. Hoặc trong trường hợp trẻ mắc phải sai lầm, nếu cha mẹ làm bạn được với trẻ thì trẻ mới dám chia sẻ, thổ lộ.
Còn nếu gia đình thiếu gắn kết mà thừa sự tách biệt thì trẻ sẽ giấu trong lòng, điều đó có thể khiến trẻ trượt dài trong sai lầm. Phụ huynh hãy dành nhiều thời gian hơn cho con để làm bạn với con. Chúng ta hãy nhớ các tiêu chí: làm gương, lắng nghe, thấu hiểu chân tình. Đó không chỉ là cách để các thành viên trong gia đình kết nối với nhau mà cũng là điều kiện cần thiết để giáo dục tích cực cho trẻ.
Xin cảm ơn ông!
Nhà trường chịu thua trước 'cơn lũ' chửi thề của học trò? Nhà trường ra sức răn đe, ngăn cấm nhưng dường như đang ở thế thua trước "cơn lũ" ngôn từ thiếu văn hóa đang ập vào đám học trò. Nói mười câu đến bảy câu tục Thầy Tuấn Anh, giáo viên dạy Giáo dục công dân ở Trường THCS Colette (TP.HCM) nhìn nhận tình trạng học sinh nói tục đang rất phổ biến....