Hoàn thành ca đỡ đẻ, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ người nhà sản phụ nên tò mò bước ra gặp và rồi sững sờ đau điếng
Tôi sững người, tập bệnh án trên tay tôi rơi xuống. Tôi không còn tin vào người đang đứng trước mặt mình nữa.
Vợ chồng chúng tôi sống với nhau chỉ vỏn vẹn 10 năm hạnh phúc. Lúc ấy chúng tôi mới chỉ có một căn nhà nhỏ và công việc ổn định. Hai đứa toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng chẳng thể ngờ, khi đã phấn đấu để có vị trí cao trong công việc, chúng tôi lại dần dần xa nhau.
Tôi được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm khoa Sản của bệnh viện, chồng tôi lên chức trưởng phòng kinh doanh. Những mối quan hệ trong công việc, những chuyến công tác dài ngày đã giãn rộng khoảng cách giữa hai vợ chồng. Thậm chí cả tháng trời tôi chỉ gặp chồng đúng 1 lần.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã. Có một ca sinh khó đang chờ các bác sĩ đến hội chẩn. Sản phụ là một cô gái trẻ đẹp, nhưng đến bệnh viện một mình chứ không thấy người nhà.
Trong lúc đang thăm khám cho bệnh nhân, tôi nghe loáng thoáng bên ngoài có người hỏi: “Các bác sĩ ơi, vợ tôi thế nào rồi?”. Giọng nói này khá quen, nhưng tôi không nghĩ quá nhiều. Tôi tiếp tục làm công việc của mình.
Một ca sinh khó đang chờ các bác sĩ hội chẩn (Ảnh minh họa)
Ca mổ thành công, một bé trai nặng 3,6kg. Y tá đẩy sản phụ sang phòng hồi sức. Bỗng có một người đàn ông chạy lại, giọng mừng rỡ: “Chúc mừng em yêu, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con trai nối dõi…”.
Vẫn là giọng nói đó. Càng nghe càng cảm thấy quen thuộc đến mức sững sờ. Tôi bước ra, định bụng nhìn xem người nhà sản phụ có đúng là người mà tôi đang nghĩ tới không. Và quả thật, vừa nhìn thấy anh ta, tôi sững người. “Chồng” của sản phụ chính là người đã bao năm đầu gối tay ấp với tôi. Chúng tôi đã bỏ quên nhau đến mức anh không biết tôi công tác ở đây sao? Anh phản bội tôi lúc nào mà tôi không biết? Sao tôi đau thế này?
Video đang HOT
Chồng tôi lắp bắp không nói nên lời. Có lẽ cảm giác xấu hổ vì bị vợ bắt quả tang đang xâm lấn anh ta. Thật nực cười. Tôi vừa chào đón đứa con riêng của chồng và nhân tình đến với cuộc đời tươi đẹp này.”Đứa con trai nối dõi” ư? Thế còn 2 đứa con gái của tôi thì sao? Khi biết được chuyện động trời này, liệu chúng có tha thứ cho bố mình không?
Cảm giác thất vọng tràn trề và coi thường người đàn ông mà tôi gọi là chồng đang bốc lên rừng rực trong người tôi. Nhưng bệnh viện là nơi làm việc, tôi vẫn phải kiềm chế cơn giận của mình. Chắc chắn tôi sẽ đối diện với chồng mình tại toà án trong phiên xử ly hôn. Nhưng còn hai cô con gái ngoan ngoãn của tôi thì sao? Xin hãy cho tôi lời khuyên, làm cách nào để các con tôi luôn được hạnh phúc?
(Xin giấu tên)
Mua cũi 3 triệu tặng đầy tháng cháu bị em chồng chê "giàu mà ki", chị vợ có màn dạy bảo cực rắn khiến ả khép nép, cả nhà chồng nể phục
Lan vừa đặt chiếc cũi trẻ em vào trong nhà, em chồng cô đã cười nhếch mép: "Chị dâu giàu mà ki thế".
Làm vợ Hùng, Lan không có điều gì phàn nàn về nhà anh ngoại trừ Linh - cô em chồng "con nhà lính, tính nhà quan", lười biếng và tham tiền.
Linh được cả bố mẹ và anh trai chiều chuộng nên sinh hư. Lấy Hùng được 4 năm, Lan chưa bao giờ thấy em gái ăn xong tự giác bưng mâm bát đi rửa, hay cầm cái chổi quét nhà... Ăn cơm xong là Linh tự động ra phòng khách ngồi, có hoa quả Lan gọt sẵn thì cô ăn tự nhiên, chẳng cần chờ đợi bố mẹ.
Nhiều lần Lan nhắc nhở em chồng về cái tính đó, nhưng Linh vẫn "chứng nào tật nấy". Thậm chí còn cho rằng chị dâu hay săm soi mình rồi Linh ghét Lan ra mặt.
Khi chưa lập gia đình, tháng nào Hùng cũng chu cấp cho em gái 3 triệu để tiêu vặt, mặc dù Linh đã đi làm được mấy năm. Sau này lấy Lan về, anh đưa hết lương cho vợ thì mới thôi việc cho tiền em gái hàng tháng. Nhưng Lan biết thi thoảng anh vẫn bớt lại để cho em gái.
Vào mỗi dịp sinh nhật, hay ngày dành cho chị em phụ nữ, Linh vẫn được anh trai tặng quà to quà nhỏ, chẳng kém cạnh chị dâu. Dù Lan không thích việc này nhưng cô không nói ra vì sợ chồng và em chồng bảo mình ích kỷ, tính toán.
Thời gian gần đây, công việc của cả 2 vợ chồng Lan đều không được như ý muốn. Mức thu nhập của vợ chồng cô cũng vì thế mà bị giảm đi nhiều. Tuy nhiên, Hùng vẫn giữ thói quen cho em gái nhiều món quà đắt giá. Thậm chí thi thoảng Linh than thở hết tiền, Hùng lại dúi vào tay em 1-2 triệu.
Đang phải cân nhắc chi tiêu trong gia đình, Lan thấy nhiều lần chồng làm vậy, không nhịn được nữa cô mới nói với anh: " Cái Linh dù sao cũng đi làm rồi, nó thích mua gì, tiêu gì thì tự bỏ tiền ra mà mua. Vợ chồng mình còn nhiều khoản lo lắm đây. Em còn mới vay mẹ đẻ 10 triệu để bù vào. Anh đừng nuông chiều em gái quá, đồng ý là vẫn cho nhưng vừa phải thôi. Em thấy nó đang ỷ lại vào vợ chồng mình đó".
Nhưng Hùng nghe xong thì lại bảo Lan lo xa. Anh nói rằng, Linh là đứa sống tình cảm, không tham lam vật chất hay ỷ lại như Lan nói đâu.
Từ lần đó, Lan ít khi nhắc đến chuyện của Linh trước mặt chồng. Bởi cô biết mình có nói thì anh cũng bênh. Mà càng tham gia nhiều thì mối quan hệ giữa chị dâu - em chồng lại càng xấu đi.
Chuyện cứ như thế cho mãi đến tận lúc Linh đi lấy chồng thì Hùng mới hiểu ra bộ mặt tham tiền của cô em. Linh suốt ngày bòn mót của giả nhà mẹ đẻ để vun vén cho gia đình riêng. Khi không được anh trai chu cấp như ngày xưa nữa thì Linh quay sang "vặt" bố mẹ đẻ.
Nhân 1 hôm vợ chồng Lan đi công tác, Linh về nhà ôm chân mẹ khóc lóc ỉ ôi, nói rằng muốn ra ở riêng nhưng không đủ tiền, lại thích căn chung cư bố mẹ đã mua sẵn cho vợ chồng nhà anh trai sau này ra ở riêng. Không biết Linh đã nói những gì nhưng cuối cùng mẹ cô đã cho cô căn nhà đó, cộng thêm 80 triệu tiền mặt bà để trong két.
Hùng về nhà biết chuyện thì bực lắm. Anh bực vì em gái lấy mất nhà một, thì giận em đòi cả tiền dưỡng già của bố mẹ mười. Số tiền đó là bố mẹ anh bao năm làm ăn vất vả để an hưởng tuổi già, con cái không cho bố mẹ thì thôi, lại còn về bòn rút mang đi.
Linh ngang nhiên cho rằng chuyện đó chẳng có gì là sai, vì đó là phần mà cô đáng được hưởng. Nhưng kể từ sau đó, Hùng cũng cảm nhận được điều mà Lan nói là đúng nên cũng bớt cho em gái hơn.
Tuần trước là đầy tháng con gái của Linh. Cô đặt cơm rồi mời bố mẹ đẻ cùng vợ chồng Lan sang chơi. Lan đã đích thân ra cửa hàng dành cho mẹ bé, chọn cái cũi đẹp nhất, đắt nhất để mang đến tặng cháu.
Ai ngờ khi cô vừa khệ nệ bê vào nhà Linh, thì Lan đứng cửa cười nhếch mép: "Chị dâu giàu mà kẹt thế. Đầy tháng cháu gái mà đến thế này thôi à? Giàu nứt mà ki bo phát ớn".
Bố mẹ chồng Lan nghe thấy thế liền nháy mắt với Linh, ý muốn cô liệu đường ăn nói. Nhưng Linh vẫn coi như không, mặt câng câng lên như "bàn tay chéo". Lan bực quá mới nói lại em chồng: " Cô nói cái gì rẻ tiền", thì Linh hất hàm về phía cái cũi rồi nói: "Thế chị vừa mang cái gì vào nhà em kia?".
Lan giận đỏ mặt. Cô không nhường nhịn nữa mà chỉ thẳng tay vào mặt em chồng: "Xưa anh chị không phải nuôi các cháu ăn học, công việc làm ăn thuận buồm xuôi gió thì dư dả. Lúc đó anh Hùng vẫn giấu chị chu cấp cho em mỗi tháng, số tiền cũng không nhỏ. Chị biết việc này chứ nhưng chị không nói.
Giờ em xem, vợ chồng nhà chị mấy tháng nay còn làm ăn thua lỗ, chạy vạy khắp nơi, em đòi đâu ra tiền. Mà chị mua cho cháu chị, chị cũng lựa đồ tốt nhất, đắt nhất cửa hàng rồi, không biết em còn đòi hỏi cao sang gì nữa.
Thử hỏi từ ngày chị về làm dâu, sinh được 2 đứa rồi em đã cho chúng nó được cái gì chưa? Chị còn biết nhiều việc em làm sau lưng anh chị, nhưng chị bỏ qua. Chị coi em đúng là người nhà, đúng là em gái chị nên chị không so đo tính toán. Vuốt mặt thì nể mũi, đừng để đến lúc anh chị đòi lại căn nhà em đang ở thoải mái này thì mới khóc lóc ỉ ôi ăn năn...".
Linh cúi gằm mặt chẳng nói câu nào. Đúng lúc ấy Hùng bước vào nghe được câu chuyện liền đùng đùng nổi giận. Anh lớn giọng: "Anh không ngờ cô lại không biết điều thế đấy. Trước nay anh để cô thua thiệt cái gì, chị dâu cũng tính toán với em cái gì mà em có thể thốt ra những lời đấy. Vợ chồng anh làm ăn thua lỗ, cô còn chẳng được lời hỏi han. Cô xem lúc đó anh chị có trách gì cô không? Anh thất vọng lắm Linh ạ".
Hùng một mực đòi đi về, không có ăn đầy tháng cháu gì hết. Nhưng Lan can ngăn anh lại. Cô nói: " Dù sao đây cũng là chuyện gia đình mình, hôm nào cô Linh về chơi thì cả nhà ngồi lại với nhau sau. Chứ cứ mặt nặng mày nhẹ với nhau thế này, tí nữa nhà chồng Linh sang đây lại cười cho".
Thấy Lan nói phải, bố mẹ chồng cô cũng thêm lời để Hùng bớt nóng. Còn Linh đứng chôn chân chả nói thêm được câu nào. Mãi sau cô ta mới lý nhí được câu: "Em xin lỗi anh chị".
Sau hôm đó, Linh cũng biết đường sang xin lỗi, thôi thì người 1 nhà, Lan cũng bỏ qua cho cô em. Trước cách ứng xử khôn khéo của Lan, nhà chồng cô cũng nể phục vài phần.
Một lần đổ bệnh - Hủy hoại một người trung niên Sống ở đời, ắt sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều, vì vậy, khi có thời gian, hãy ở bên gia đình, đem tiền để đi ăn chơi nhậu nhẹt đưa ba mẹ, vợ con đi đây đi đó. Đừng liều mình vì nhà lầu xe hơi, tới một độ tuổi nhất định nào đó rồi bạn mới ngộ ra được rằng, hạnh phúc...