Hoài niệm với những tựa game đi cùng t.uổi thơ 8x 9x
Những ngày nhịn ăn để lấy 2000 đi chơi điện tử, ‘lớn mật’ cúp cua chỉ để có 1 buổi tới bến ngoài net cùng bạn bè… là game thủ ai chẳng có một thời như vậy.
Mỗi khi nghĩ về chúng, game thủ chúng ta lại vừa cười lại vừa nhớ lại những ngày trốn bố mẹ ra quán game cùng bạn bè, vừa vui vừa sợ, nhưng lại là những ký ức khó lòng có thể phai nhòa.
Những game hồi bé, đồ họa xấu, chơi cũng chỉ được chốc lát vì nơm nớp nghĩ tới viễn cảnh bố mẹ bắt gặp. Nhưng sao thấy vui và nhớ mãi, khác hẳn với những game bây giờ, đủ mọi thể loại, hiệu ứng hình ảnh đẹp miễn chê… nhưng chẳng đọng lại trong tôi điều gì. Có lẽ những người thuộc thế hệ 8x 9x như tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Tôi vẫn nhớ những ngày học lớp 4 (những năm 98), anh em trong xóm c.hết mê c.hết mệt với những trò chơi điện tử bốn nút, sáu nút ngoài đầu ngõ. Đứa nào có t.iền thì vào chơi, không t.iền đứng xem… nói cười rôm rả. Thi thoảng thấy ai đó đang tập tành, tôi cũng lúi húi chỉ này chỉ nọ rồi xin chơi ké. Cảm giác hồi đầu tập chơi, nhiều lúc hăng quá giật tung cả máy khiến chủ tiệm phải chạy đến và cho một bài giáo huấn đến nơi đến chốn nhưng rồi sau đó lại… cười trừ.
Mỗi khi nhìn thấy ảnh này, tôi lại thấy bồi hồi.
Học thì nhớ lâu, chứ mấy nút để luyện chưởng, xin code thì chỉ tập trong nháy mắt. Những băng game như Contra, Đua xe Harley, Aladin, Tank, Jackal (hồi đấy hay gọi là b.ắn xe jeep) … rút ra rút vào đến mòn cả hộp. Sau lớn hơn tý thì “mòn đít” với Song Long Ếch, Ninja Rùa, Cảnh Sát Đường Phố… thôi thì đủ cả.
Rồi tôi cũng trải qua thời kỳ những chiếc máy PlayStation đầu tiên cập bến. Bên cạnh những game đình đám như Final Fantasy VII huyền thoại, hay “bóng đá Nhật” Winning Eleven 3, thì một trò chơi cũng cực kỳ cuốn hút nhờ vào đồ họa có phần ngộ nghĩnh nhưng lại cực kỳ dễ chơi là Rambo lùn (Metal Slug). Đây cũng là lựa chọn của rất nhiều cậu bé trong chúng tôi mỗi giờ tan học sớm.
Video đang HOT
Bấm đã tay, hơi khó nhưng lại rất dễ tiếp cận lại khiến cho Metal Slug là một trong số những tựa game được yêu thích nhất lúc bấy giờ.
Đến năm lớp 8, lăn lóc xin bố mẹ được một dàn PC với lý do vô cùng hợp lý là học… lập trình. Hồi đấy máy 1Ghz, RAM 512MB là đã thấy khỏe lắm rồi, cảm giác mình đang có một siêu máy tính chơi được đủ trò trên trời dưới bể. Trò nhập vai đầu tiên trong cuộc đời là Diablo 2, hồi bé sao mà thấy đẹp đến thế. Được tự mình đ.ánh quái, tiếng Anh thì biết mấy chữ cũng mò mẫm làm hết nhiệm vụ như đúng rồi. Đến khi g.iết được con trùm, phá đảo… cũng là một thành tích tự hào để khoe với mấy thằng trong thôn.
Thời gian đó cũng là lúc trào lưu chơi Đế Chế, Starcraft, Counter Strike… đang nở rộ. Đi đến hàng net nào cũng thấy anh em đang vùi đầu vào cổng chợ, nhà hoa, những kèo gạ nhau từng chai nước cho đến t.iền máy vài nghìn.
Có lẽ suốt mấy năm sau là quãng thời gian vui nhất đời game thủ. Được nghiền ngẫm, tập ở nhà nhiều hơn, tôi luôn là thằng “gánh team” mỗi khi cả lớp kéo nhau ra quán net hoặc gạ kèo solo với lớp bên cạnh. Cảm giác chiến thắng, được hân hoan cùng bạn bè nó… phê khó mà diễn tả bằng lời.
Tiếp theo là một game chiến thuật khiến tôi mê mẩn, Heroes III of Might and Magic. Đây là 1 game chiến thuật lâu đời và có chiều sâu. Heroes III có một hệ thống đồ sộ các phép thuật, đồ vật, Hero, địa điểm, công trình, luật chơi cùng nhiều tính năng phức tạp. Chưa kể việc đi 1 turn lắm lúc cũng mất đến vài phút, làm một trận lắm lúc kéo dài đến cả ngày không xong. Cứ save đoi load lại cho đến khi đ.ánh bằng được thành trì của nó mới thôi.
Khá tiếc là game này chỉ chơi tốt trên win 98, XP. Sau này khi ra trường đi làm mua được máy mạnh, cài Heroes III trên win 8, win 10 toàn gặp lỗi làm tôi nản lòng :(
Tạm nghỉ được một thời gian tập trung ôn thi Đại Học. Tôi lại được biết đến MU, Con Đường Tơ Lụa, Hiệp Khách Giang Hồ, Võ Lâm Truyền Kỳ, Thiên Long Bát Bộ… Thời ấy, tìm được hướng dẫn trên mạng còn khó lắm. Ấy thế mà mọi quest đều có cách để tìm ra, từng hướng lên đồ, build skill cũng chuẩn chỉ. Có khi làm tiểu luận cũng chẳng khiến tôi phải kì công ngồi nghiên cứu đến thế.
Chẳng như bây giờ, game auto từ A đến Z, đến cách xây nhân vật cũng chỉ cần 1 nút bấm là hiện ra tất tần tật… song vẫn cứ lên sai. Cảm tưởng rằng các trò bây giờ khá nhạt, không đủ kích thích người chơi phải tìm hiểu. Hoặc cộng đồng bây giờ khác xưa nhiều quá, chẳng còn gắn kết và vui vẻ như thời còn bé.
Nếu được quay lại t.uổi thơ, có lẽ tôi vẫn sẽ đắm chìm với thế giới game đơn sơ nhưng vui vẻ, còn hơn lạc lối giữa hàng ngàn game “bom tấn” mà chẳng thấy trò nào chơi được quá 1 tuần như ngày nay :(
Theo GameK
Như cậu chuyện về người yêu mới và người yêu cũ, game thủ nào cũng có một vài trò chơi dang dở khiến ta phải tiếc nuối
Chúng ta bị cuốn vào các chiến dịch truyền thông, những tựa game mới liên tục được ra mắt. Và đôi khi, chúng ta quên mất những siêu phẩm nằm ngay bên trong ổ cứng của mình.
Chúng ta bị cuốn vào các chiến dịch truyền thông, những tựa game mới liên tục được ra mắt. Và đôi khi, chúng ta quên mất những siêu phẩm nằm ngay bên trong ổ cứng của mình. Và bài viết này nói về một số tựa game, tôi đã lãng quên và không muốn nhắc tới nữa.
Chúng ta liên tục dỗ dành mình bằng khái niệm ngày mai chơi tiếp, nhưng thật ra chúng ta drop ngang, và để game trôi vào quên lãng. Bạn thể đọc Nguyễn Nhật Ánh hay Conan Doyle, bất cứ lúc nào bạn thích, nhưng các tựa game đôi khi không thể. Phần cứng lỗi thời, phần tiếp theo ra mắt, đồ họa game được cái thiện bằng remasters hoặc buồn hơn tựa game đó "chết yểu". Và bất cứ game thủ nào cũng phải có ít nhất một trò chưa bao giờ "phá đảo", hoặc tệ hơn là khoảng vài chục trò.
Ví dụ điển hình Watch Dogs, khá giống với phần đầu của Creed Assassin. Ubisoft ra ngay phần tiếp theo, nâng câu chuyện lên một tầm cao mới, với các nhân vật hoàn toàn mới, chơi tốt hơn nhiều và và thú vị hơn hẳn người t.iền nhiệm của nó. Và vì thế bản Watch Dogs 1 bị ghẻ lạnh, Watch Dogs 2 quá tuyệt vời và vượt xa tác phẩm gốc. Không có một lý do thuyết phục nào, khiến tôi phải chơi tiếp phần 1, khi phần 2 quá đã.
Tiếp theo là The Last of Us. Đây là trò chơi khó nhất, tôi thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ kết thúc game. Tôi quên mất cảm giác hào hứng khi lôi game ra khỏi hộp, vì khó quá. Game ra mắt vào tháng Sáu năm 2013 trên PlayStation, đây là thời điểm người ta tập trung vào E3 và còn cả giải bóng chày MLB nữa, ai lại đi chơi Last of Us, và thế là bỏ quên game. Câu chuyện của John và Ellie lúc đó không thể để tạo nên sự nhiệt tình hoặc động lực để game thủ phá đảo. Tôi thậm chí còn chưa đến được Pittsburgh trong story mode của game. Lỗi là do game khó quá, chứ tôi cũng muốn chơi lắm.
Riven tựa game gắn bó với thời "trẩu" của tôi. Tôi còn quá nhỏ để chơi một tựa game "khó xơi" như Riven, lúc ấy tôi chơi bằng cách cài đĩa game vào máy tính bố tôi. Khi vào cao đẳng, tôi nghĩ đã đến lúc phải đối mặt với kẻ thù cũ, tuy nhiên tôi lại drop ngang ở màn cuối vì không thể giải quyết các câu đố. Tôi cho rằng game đã lỗi thời và chọn cách xóa nó. Hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, tạm biệt Riven, The Sequel to Myst.
Khi tôi lắp chiếc máy tính đầu tiên, tôi cài Half Life 2. Đỉnh rồi đúng không, tựa game b.ắn s.úng huyền thoại ai mà chẳng thích. Tuy nhiên lúc ấy tôi mua thêm Nintendo DS và XBoX 360, tôi bị cuốn theo quá nhiều tựa game hay và bỏ quên Half Life 2 trong ổ cứng. Khi trải nghiệm chán chê các tựa game b.ắn s.úng mới nhất, tôi mới nhớ tới HL2. Tôi dành hẳn một đêm cuối tuần, với Pepsi, Pizza và Half Life 2. Game khá ổn, cho tới khoảng hơn một nửa game. Tôi nhận ra sai lầm lớn nhất của mình. Tôi đã chơi tất cả những người kế nhiệm của HL2, cả những trò chơi được lấy cảm hứng từ thiết kế và vu khí và cả cách kể chuyện của game. Thật sự chơi HL2 với tôi giống như việc xem lại một bộ phim cũ nhàm chán. Tôi luôn trân trọng những gì đầu tiên, nhưng nếu phải chơi game này thì thôi tôi xin phép "bỏ cuộc". Nếu tôi chơi Half-Life 2 ngay khi tôi lắp chiếc PC chơi game đầu tiên của mình, có lẽ tôi sẽ có nhiều kỷ niệm hơn về nó.
Trò chơi tôi luôn muốn chơi nhưng chưa bao giờ đụng đến là Steel Battalion. Tôi vẫn còn giữ một phiên bản hiếm của Game, như một cách nhắc nhở tôi về một kỷ niệm buồn. Tôi thậm chí còn mua cả bộ phụ kiện đi cùng để gắn vào Xbox. Tuy nhiên việc sắp xếp phòng ốc để thiết lập chơi dường như là một thử thách quá khó đối với tôi. Máy game Xbox đã xuống cấp, hệ thống máy chủ của game cung không còn hoạt động. Vậy nên Steel Battalion luôn khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, một mất mát nho nhỏ trong "đời game" của chính tôi.
Và cuối cùng là Ico. Hai tựa game hay trong cùng một pack là Ico và Shadow of the Colossus. Trong khi Shadow of the Colossus nhận được vô số phản hồi tích cực, thì Ico có vẻ lép vế hơn hẳn. Shadow of the Colossus là một trong những tựa game hay nhất tôi từng chơi, tôi cũng tính chơi thử Ico, nhưng quên mất. Và vô số lời khuyên từ cộng đồng mang đã khiến tôi "quay lưng" với Ico. Ico rất tốt nhưng tôi rất tiếc.
Rút kinh nghiệm từ những thương đau của tôi, bạn hãy check lại gameroom của mình, xem xét kỹ coi tựa nào mình chưa chơi. Hãy thử quay lại với những điều nhỏ bé bạn từng bỏ qua, biết đâu chúng sẽ mang đến cho bạn trải nghiệm hay tới mức mà bạn khó tưởng tượng tới. Đừng để mọi điều phải tàn rồi trôi đi trong nuối tiếc.
Theo GameK
Cuối cùng cũng có offline, Võ Lâm Truyền Kỳ Mobile chơi sang không game nào bằng Tròn 2 năm kể từ ngày ra mắt, ơn trời cuối cùng Võ Lâm Truyền Kỳ Mobile đã chính thức tổ chức offline. NPH còn chiều lòng gamer "chơi lớn" với chuỗi sự kiện online Võ Lâm Thượng Đỉnh siêu khủng. Là một trong những tựa game nổi tiếng và vang danh nhất trong thị trường game mobile Việt, Võ Lâm Truyền Kỳ...