Hãy trân trọng chính mình trước khi trông chờ vào sự thương yêu của người khác
Đừng cố làm hài lòng bất cứ ai ngoài bản thân bạn bởi mỗi lần bạn ép bản thân làm điều mà mình không muốn để thỏa mãn người khác, cảm giác của bạn về chính bản thân mình sẽ xấu đi dần.
Mỗi người sinh ra mang trong mình những tính cách, khả năng thích nghi nhất định. Chưa kể đến mỗi cá nhân được quy định sẵn bởi bộ gen di truyền duy nhất, sự tác động từ hoàn cảnh xã hội, những mối quan hệ cũng chẳng-giống-ai. Vậy nên, mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Bên cạnh đó, cũng có không ít người luôn mất niềm tin vào chính mình, mà quên mất điều quan trọng rằng: Muốn trở thành chính mình, trước hết phải trân trọng và tin yêu chính mình trước đã.
Hãy nhớ rằng, bạn phải trân trọng chính mình, trước khi trông chờ vào thương yêu của những người khác.
Cố gắng thoát khỏi thói quen quá để ý đến người khác mà quên mất bản thân mình. Đừng cố làm hài lòng bất cứ ai ngoài bản thân bạn bởi mỗi lần bạn ép bản thân làm điều mà mình không muốn để thỏa mãn người khác, cảm giác của bạn về chính bản thân mình sẽ xấu đi dần, tức là, lòng tự trọng của bạn sẽ giảm xuống.
Tin vào bản thân mình. Bạn nhất định phải củng cố lòng tin vào khả năng mà bạn có. Hãy lập ra những mục tiêu từ nhỏ đến lớn và dần dần chinh phục chúng. Phải nhớ rằng bạn không được là bản sao của bất kỳ ai.
Hình thành một thái độ sống tích cực. Nếu bạn luôn lạc quan và mong chờ những điều tốt đẹp thay vì luôn hằn học và trách móc thì người khác sẽ tự khắc tôn trọng bạn.
Hãy tìm cách chữa lành cho những tổn thương bạn đã phải trải qua trong quá khứ. Thường thì người ta sẽ khó phát triển được lòng tự trọng và tự tôn khi đã bị tổn thương quá sâu. Nhưng nếu bạn được giúp đỡ đúng cách, có thể rồi cuộc sống của bạn sẽ thay đổi.
Video đang HOT
Hãy tin vào bản năng của bạn, đừng cho rằng ai cũng là người tốt. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy không thoải mái trong một mối quan hệ, hãy dứt khoát từ bỏ.
Học cách trở nên thành thật với chính con người của bạn. Nó là một kỹ năng và bạn hoàn toàn có thể học được. “Thành thật” bao gồm việc bạn có thể nói ra những gì bạn thực sự nghĩ và không ngần ngại nói “không”.
Biết cách biện hộ cho bản thân và có chính kiến của riêng mình. Bạn có quyền có quan điểm riêng biệt không cần thiết phải giống bất cứ ai. Hãy luyện tập cách nói lên ý kiến của mình trước người khác một cách tự tin, độc lập nhất có thể.
Hãy chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của bạn. Thực tế thì chúng ta giao tiếp bằng phi ngôn ngữ nhiều hơn là ngôn từ, vì vậy hãy dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt sự tự tin của bạn. Chính là, hãy đứng thẳng, tương tác bằng ánh mắt và duy trì giọng nói của mình ổn định nhất có thể.
Tin yêu chính bản thân mình chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Bạn đã sẵn sàng để thôi ghét bỏ bản thân chưa?
Theo bestie.vn
Dừng lại thôi vì em chẳng thể đi cùng anh đến cuối con đường
Em đã tự hỏi mình rằng, em là gì trong thế giới của anh, tại sao em lại chạy theo một người hờ hững đến mức vô tình với em như vậy.
Ngoài kia vẫn còn đó những người yêu em, hết mực thương em thì em lại chối từ tình cảm của họ. Chúng ta - để gặp được nhau đã là khó, để duy trì mối quan hệ lại càng khó hơn và cuối cùng là sống chung một nhà lại là điều không thể.
***
Mình ở bên nhau được bao nhiêu giờ rồi, vừa đủ thời gian để yêu rồi phải không?
Cũng đã được gần 4 năm yêu nhau, 3 năm yêu xa và gần 1 năm chúng ta mới có thời gian thật sự dành cho nhau. Khoảng thời gian yêu xa và bên nhau, chúng ta đã từng có những hiểu nhầm, có những sai lầm bồng bột và rồi lại tha thứ và trở về bên nhau. Tình yêu anh dành cho em có thể thay đổi theo từng thời điểm và cảm xúc, tâm trạng tùy hứng của anh, nhưng tình yêu của em lại khác, nó là thứ bất biến, cố định, mãi mãi như vậy và vẫn chỉ như vậy.
Em là một cô gái rất đỗi bình thường, khi đến độ tuổi này, em cũng ước mình sẽ có một mái ấm gia đình thật sự của riêng mình, có một nơi để đi để về, có một người yêu thương chờ đợi, cùng quan tâm chăm sóc, cùng sẻ chia và dìu nhau đi đến cuối đời. Và người em đã từng chọn làm nơi gửi gắm chính là anh, nhưng có lẽ cuộc sống nó không bao giờ diễn ra như những gì e hy vọng.
Nhìn lại quãng thời gian một năm đã qua, trong chuyện tình cảm của chúng mình có đầy những biến cố, từ việc ban đầu em bị anh phản bội, lừa gạt tình cảm như kẻ ngốc. Tưởng như hai đứa đã đường ai nấy đi, nhưng rồi chúng ta lại trở về bên nhau, cùng chăm sóc nhau sau từng ấy tháng.
Anh có muốn hỏi em, sống với anh em có hạnh phúc không? Có, thật sự em rất hạnh phúc, hạnh phúc của em chỉ đơn giản là sau một ngày làm việc vất vả, em lại được nhìn thấy anh, cùng anh thức dậy vào mỗi buổi sáng sớm, được nấu cho anh những bữa cơm tuy đơn giản nhưng xuất phát từ tận chân tình của em, được chăm sóc anh, được vun vén, đắp chăn cho anh những đêm lạnh giá, được sát vào người anh, là lo cho anh những lúc đi nhậu bị say xỉn, là lặng lẽ cầm tay anh thật chặt mỗi khi em bắt đầu chìm đắm vào giấc ngủ bởi một nỗi sợ mang tên mất anh... Và quan trọng là chúng ta đã cùng nhau đi qua thời gian tươi đẹp nhất trong chính thanh xuân của mình.
Và rồi, anh lại hỏi em, sống với anh em có thấy thiệt thòi không? Có, em thấy bị thiệt thòi đủ điều, anh có thể cho em đầy đủ tiện nghi nhưng anh lại chưa từng cho em thứ quan trọng nhất mang tên chân tình của anh. Là vì tình cảm anh dành cho em mờ nhạt hay do trong tâm anh vẫn còn vương vấn một bóng hình? Là vì một người như em đây đang tồn tại trước mắt anh và anh cho rằng điều đó sẽ luôn như vậy nên anh không hề đoái hoài tới mà quay lưng lại hướng về phương trời nào đó? Liệu anh có biết rằng, thứ anh đang có trong tay, thứ anh đang có quyền kiểm soát, thứ quan trọng nhưng anh lại hờ hững, nó đang từng giờ, từng ngày phai nhạt, chết dần, chết mòn và tan biến vĩnh viễn? Em đã sống cùng anh, đã xem anh là duy nhất, đã dùng tất thảy chân tình mà em có để có thể yêu anh theo cách tích cực nhất, nhưng đổi lại những gì em nhận được cũng chỉ là sợ hờ hững, là sự vô tâm, ích kỉ, bảo thủ từ chính con người anh.
Đã bao lần, dù vô tình hay cố ý, anh đã làm em tủi thân anh có biết? Để một người con gái yêu mình khóc vì anh liệu trong tâm anh có thoải mái? Đêm đêm, trên đôi bờ vai gầy gò ấy rung lên những tiếng nấc, trên đôi gò má ấy giàn giụa những giọt lệ có phút giây nào làm anh thấy xót thương, động lòng? Chưa một lần và sẽ không có lần nào, anh chủ động dang rộng đôi vòng tay của người đàn ông trưởng thành để ôm em vào lòng hay có thể tự mình lau nước mắt cho em. Anh cứ vô tình vậy, mặc kệ em buồn, mặc kệ em khóc, lạnh nhạt, thờ ơ. Và rồi có những hôm em đi làm về muộn, khi mà một mình em đang loay hoay, lụi hụi tất bật với các công việc nhà từ việc bếp núc, dọn dẹp, quần áo, đến đủ thứ việc trên đời, anh vẫn ung dung cầm điện thoại ngồi chơi, ăn xong rồi lại tiếp tục điện thoại mà không trò chuyện hỏi han em được một lời hay ít nhất cũng dành khoảng thời gian riêng để chúng mình có thể nói chuyện cùng nhau.
Những đêm ngủ cùng nhau, như bao cặp đôi và vợ chồng khác, em chỉ muốn nằm cạnh anh, được ôm anh hay anh ôm em bởi em nghĩ, chỉ có cái ôm đơn giản ấy thôi nhưng nó chất chứa tình cảm mình dành cho nhau, rằng chúng mình cần nhau rất nhiều nhưng hình như anh lại không thích điều đó, anh luôn cố tạo khoảng cách với em. Vậy thì, mối quan hệ giữa anh, em, chúng ta là gì, khi gần mà không thể gần, khi không cùng nhịp mà lại bên nhau, khi ở bên nhau mà muốn sống một mình, khi có người đó nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, cô độc?
Em đã tự hỏi mình rằng, em là gì trong thế giới của anh, tại sao em lại chạy theo một người hờ hững đến mức vô tình với em như vậy. Ngoài kia vẫn còn đó những người yêu em, hết mực thương em thì em lại chối từ tình cảm của họ. Chúng ta - để gặp được nhau đã là khó, để duy trì mối quan hệ lại càng khó hơn và cuối cùng là sống chung một nhà lại là điều không thể. Em không bao giờ hối tiếc vì những điều đã trải qua, bởi vì đối với em, mỗi sự vật, sự việc, mỗi con người luôn mang đến cho em những ý nghĩa riêng trong cuộc sống này, và anh đối với em cũng vậy. Nhưng giờ, em lại cảm thấy sợ và không dám khẳng định tự tin rằng, em có thể chịu đựng được và tiếp tục đi cùng anh hết những phần đời còn lại bởi em thấy bơ vơ, lạc lõng, bế tắc. Em không biết em là ai, em ở đâu trong mối quan hệ này và rồi chúng ta sẽ đi đâu về đâu? em nhận ra rằng, em chỉ có thể cưới một người và xây dựng hạnh phúc nhỏ cùng người đó khi anh ấy có trái tim nóng, có tình yêu và sự bao dung và hơn nữa là có thể chở che, yêu thương cho em.
Ai cũng có riêng cho mình một người để yêu thương, với em, anh cũng đã từng là người như thế. Hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ tìm được người con gái anh thật sự thương yêu, người mà anh sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng chở che bảo vệ, thậm chí là thay đổi chính bản thân mình vô điều kiện. Hãy lấy người đó làm vợ và sống thật hạnh phúc anh nhé.
Linh Hương
Theo blogradio.vn
Không ngờ vì xấu xí mà cuộc đời tôi lại đầy chông gai đến mức đáng sợ như vậy! Có phải em là con vịt xấu xí và không đáng tồn tại trên đời? Chị Hướng Dương ạ! Em chắc là đứa con gái bất hạnh nhất thế giới. Ngay từ khi em sinh ra, em đã bị cả gia đình hắt hủi xa lánh vì ngoại hình kém, còn chị gái của em thì nhận được bao nhiêu là sự thương...