Hạnh phúc đơn sơ của giáo viên hợp đồng lương 3 triệu: xa trò em nhớ lắm
Dù đã quyết tâm về công tác vùng biên giới nhưng có đôi lần cô Lệ nhụt chí muốn bỏ cuộc, rồi khi nhìn về phía học trò, cô lại không nỡ xa trường, xa các em.
Đó là tâm sự của cô giáo Vi Thị Lệ khi kể về hành trình cõng chữ lên non của mình.
Năm nay là năm thứ 3 cô Lệ gắn bó với vùng đất biên giới tỉnh Nghệ An , nơi chỉ có núi rừng hoang vu, những trận gió rít mạnh vào cửa sổ và những con đường ngập đầy bùn đất, vũng lầy.
Nhưng cũng chính vùng đất khắc nghiệt ấy đã gieo yêu thương, rèn ý chí và làm sâu sắc thêm tình yêu nghề cho cô giáo trẻ.
Tình yêu thương học trò giúp cô giáo trẻ vượt qua muôn vàn khó khăn để tiếp tục hành trình cõng chữ lên non cao. Ảnh: NVCC
Thanh xuân gắn bó với miền đất khó
Từ thuở bé, Vi Thị Lệ (sinh năm 1997), cô gái dân tộc Thái ở thị trấn Thạch Giám , huyện Tương Dương (Nghệ An) đã nuôi ước mơ trở thành giáo viên. Và rồi, Lệ quyết định theo học ngành sư phạm để thực hiện ước mơ của mình.
“Khi còn học ở trường Cao đẳng Sư phạm Nghệ An, tôi đã cùng anh chị trong Đoàn trường đi tình nguyện đến vùng cao. Có đi thì mới biết, cuộc sống của những người dân nơi đây còn khó khăn hơn bản làng tôi nhiều.
Từ đó, tôi quyết tâm sau này sẽ về công tác tại vùng biên giới”, cô Lệ tâm sự.
Năm 2018, Lệ ra trường và xin về dạy tại trường Tiểu học Nậm Cắn (Kỳ Sơn), bắt đầu sự nghiệp của một giáo viên cắm bản giữa vùng đất khó khăn của miền Tây Nghệ An.
Hồi tưởng lại những ngày đầu về trường, cô Lệ bồi hồi nhớ về những kỷ niệm đặc biệt không thể nào quên:
“Những ngày đầu mới lên đây, tôi thường xuyên bị ốm vặt do chưa quen với điều kiện khí hậu, thời tiết trên này.
Sáng sớm nếu ra ngoài sương ướt sũng cả quần áo, đêm về gió rít mưa phùn. Dù ốm nhưng vẫn ngày ngày đứng lớp dạy học”.
Sau chuyến đi tình nguyện, Vi Thị Lệ quyết tâm về công tác tại vùng biên giới. Ảnh: NVCC
Giữa vùng đất xa xôi hẻo lánh, có lúc phải ở lại trường một mình, nhiều học trò lại đến ngủ và bầu bạn cùng cô.
“Đó có lẽ là ký ức đẹp nhất với tôi khi dạy học ở Nậm Cắn. Mỗi buổi tối, học trò lại háo hức cầm đèn pin đến nhà cô học bài, rồi ngủ lại cùng cô.
Hai chiếc giường ghép lại làm một, cô trò cùng ôm nhau nằm ngủ mặc kệ bên ngoài có tối tăm, gió mưa lạnh lẽo thế nào!
Ngày mới lên đây, ở một mình thì sợ lắm, những lúc đó tôi cảm thấy các em như là điểm tựa giúp tôi bước qua nỗi sợ hãi, tiếp tục kiên trì gắn bó với công việc.
Sáng sớm, tôi lại giúp các em vệ sinh cá nhân, chải lại đầu tóc, nấu đồ ăn sáng. Nhiều người hay đùa rằng chưa gì tôi đã tập tành làm mẹ. Và thực sự thì tôi đã chăm sóc các con như những đứa em trong gia đình”, cô Lệ tâm sự.
Nói về những việc dạy học miền biên viễn, cô Lệ cho rằng, khó khăn thì nhiều vô kể, nhưng mỗi khó khăn lại là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời.
Năm đầu ra trường, cô gái dân tộc Thái về Nậm Cắn dạy học, cô phải bắt đầu tập tành học nói tiếng H’Mông vì trở ngại bất đồng ngôn ngữ.
Video đang HOT
Năm 2019, cô Lệ lại chuyển công tác về Trường Tiểu học Tam Hợp (Tương Dương), dạy học tại điểm trường Phà Lõm.
Năm 2020, cô dạy học cho các em học sinh người Tày Poọng tại điểm trường bản Phồng. Cô lại tiếp tục mò mẫm học ngôn ngữ mới.
“Các em học sinh nơi đây chỉ được làm quen với tiếng phổ thông khi học mầm non. Vì vậy, nếu không học thêm tiếng dân tộc thì sẽ rất khó giảng dạy, trò chuyện, tâm sự cùng các con”, cô Lệ chia sẻ.
Theo cô Lệ, đã dạy học ở vùng đất khó khăn này thì bản thân phải chấp nhận, đối diện với khó khăn.
Từ khi dạy học ở Tương Dương, điểm trường cách xa trung tâm xã, cô giáo trẻ phải băng qua những đoạn đường đầy vũng lầy để đến trường dạy học.
Cô Lệ nhớ lại: “Mới đầu tay lái chưa vững, tôi ngã xe liên tục, đường chỉ toàn bùn lầy, bánh xe trơn trượt, cứ ngã rồi lại phải đứng dậy dắt xe đi tiếp.
Có hôm trời mưa lớn, chiếc xe mắc kẹt giữa vùng lẫy, một mình tủi đến phát khóc, cuối cùng, tôi phải ngồi đợi người qua đường giúp thì mới tiếp tục đi được. Cũng có lần, tôi phải bỏ lại xe, đi bộ men theo đường rừng để tới lớp.
Cứ đến mùa mưa là có biết bao nhiêu mối lo, như đợt bão vừa rồi, trời mưa nhiều, cây cầu ngập nước không thể qua được. Có hôm vượt được qua cầu thì vào đường lại sạt lở”.
Gian nan hơn là hành trình vận động học sinh tới lớp. Nhiều hôm sau buổi học, thầy cô lại băng rừng lội suối đi tìm kiếm học trò.
“Có học sinh nghỉ học vì bị bố mẹ buộc ở nhà trông em. Tôi phải vận động bảo con đưa em tới lớp. Và rồi chị ngồi học, em ngồi khóc. Cô giáo lại phải dỗ em để cả lớp học bài.
Ở nơi đây, hành trình tìm kiếm con chữ của các con khó khăn như vậy đấy”, cô Lệ trút bầu tâm sự.
Nhiều học sinh bỏ học, cô Lệ mang bài tập đến và vận động học sinh trở lại trường. Ảnh: NVCC
Được làm giáo viên vùng cao cũng hạnh phúc lắm!
Đã hơn 2 năm gắn bó với núi rừng, với học sinh vùng non cao nhưng đến nay, cô Lệ vẫn là giáo viên thuộc diện hợp đồng của trường.
Với đồng lương ít ỏi, chỉ 3 triệu đồng mỗi tháng, điều kiện cuộc sống lại khó khăn đủ bề nhưng cô Lệ vẫn mỉm cười cho rằng: Là giáo viên vùng cao cũng hạnh phúc lắm. Bởi lẽ người dân nơi đây quý cô giáo lắm! Học trò cũng thương cô nhiều!
Năm đầu tiên, cô Lệ xin về làm giáo viên ở Trường Tiểu học Nậm Cắn, cô được ký hợp đồng theo từng năm với mức lương 3.5 triệu đồng. Thế nhưng qua một năm, trường đủ giáo viên đứng lớp, cô Lệ buộc phải nghỉ dạy và tìm kiếm một ngôi trường mới.
Từ năm 2019, cô Lệ được ký hợp đồng với Trường Tiểu học Tam Hợp, lương của cô giảm chỉ còn 3 triệu đồng mỗi tháng. Khó khăn hơn khi lương của cô được trả theo từng học kỳ, Nhà trường cho ứng trước một nửa để phục vụ việc ăn uống, đi lại.
Những ngày nghỉ, cô Lệ lại vào rừng hái lá thuốc rồi bán thuốc để kiếm thêm thu nhập.
Cô Lệ tâm sự: “Đôi lúc nghe bạn bè dưới xuôi kể dạy học dưới đó ổn lắm, mình cũng có những phút giây chạnh lòng.
Đôi khi mình tự hỏi sao bản thân lại chọn cuộc sống khó khăn đến vậy. Nhưng những suy nghĩ đó cũng nhanh chóng qua đi vì chính nơi đây cho mình cảm nhận được tấm lòng, tình yêu thương của mọi người.
Người dân ở đây quý cô giáo lắm! Có hôm họ gửi cho cô mấy quả trứng, có hôm lại gửi cô giáo bó rau. Dù giản dị, đời thường nhưng rất ấm lòng và hạnh phúc”.
Cô Lệ cũng đã có những tháng ngày dạy học rồi cùng ăn, cùng ngủ, chăm lo cho các em học sinh. Tình yêu thương của học trò là nguồn sức mạnh tinh thần để cô giáo trẻ vững tay lái với hành trình trên chuyến đò tri thức.
Nhiều hôm tan học, có em ra suối cùng thầy giáo câu cá, có em theo cô đi hái rau rừng. Với cô Lệ, đó là niềm hạnh phúc đặc biệt chỉ có ở giữa miền đất biên giới xa xôi này.
“Học trò nơi đây yêu quý và thương thầy cô nhiều lắm! Hồi dạy học ở Nậm Cắn, dịp nghỉ hè, mình xếp đồ về nhà, vừa đi được mấy bước chân thì thấy học sinh lẽo đẽo theo sau.
Hóa ra các em sợ cô về không lên nữa nên đi theo, đứa thì tranh xách đồ hộ cô, đứa thì níu xe cô lại.
Đến bây giờ tôi vẫn không quên khoảnh khắc chia tay ấy, cô trò ôm nhau sụt sùi khóc, nhìn các em thương quá, chân bước đi mà trong lòng cứ nghẹn đắng lại.
Sau đó, tôi phải dắt xe đi bộ một đoạn, ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy các em bước theo sau, các em nhìn theo rồi nhắn nhủ: Năm sau cô lại lên với chúng con cô nhé”!
Không cần ở giữa phố thị phồn hoa, không cần những món quà to lớn, với cô giáo trẻ Vi Thị Lệ, tình cảm bình dị, ấm áp ấy là động lực tiếp sức cho cô trên hành trình gieo yêu thương nơi miền biên viễn .
Những người 'cõng chữ' lên non nơi miền Tây Nghệ An
Hình ảnh thầy, cô giáo "cõng chữ" lên non cao mang một vẻ đẹp hết sức thiêng liêng. Song thực sự để có được một "bức tranh" đầy thơ nhạc ấy, những thầy, cô giáo đã trải qua nhiều nhọc nhằn, kham khổ.
Và thực sự chỉ có những người giáo viên yêu nghề mới dám chịu, dám chấp nhận một cuộc sống thiếu thốn đủ bề.
Cô giáo trẻ Vi Thị Lệ với học sinh của mình. Ảnh: Thành Cường
Đồng lương không đủ sống
Năm học 2020 - 2021 đã là năm thứ 3 cô giáo trẻ Vi Thị Lệ gắn bó với nghề giáo ưa thích từ tấm bé của mình, với những học trò nhỏ mà cô hết mực yêu thương ở vùng núi cao miền Tây xứ Nghệ quê hương. Qua câu chuyện, được biết: "Năm 2018, Lệ ra trường và xin được làm giáo viên cắm bản tại Trường Tiểu học Nậm Cắn (Kỳ Sơn).
Lệ là giáo viên thuộc diện hợp đồng của trường, ký theo từng năm. Mỗi tháng tiền lương của cô là 3,5 triệu đồng song được trả theo từng học kỳ. Nhà trường cho ứng trước một nửa để đi lại, ăn uống. Hết năm học 2018 - 2019, Trường Tiểu học Nậm Cắn đã đủ giáo viên đứng lớp, Lệ buộc phải nghỉ dạy, đi tìm những trường khác còn thiếu giáo viên để xin "lấp chỗ".
Năm học 2019 - 2020, Vi Thị Lệ may mắn được Trường Tiểu học Tam Hợp (Tương Dương) ký hợp đồng và phân công về dạy cho các em học sinh người Mông tại điểm trường Phà Lõm; năm học 2020 - 2021 này cô được phân công về dạy cho các em học sinh người Tày Pọng tại điểm trường bản Phồng. 2 năm qua, Lệ được ở gần nhà của mình hơn (thị trấn Thạch Giám) song ngược lại, tiền lương của em lại giảm xuống còn 3 triệu đồng/tháng.
Các thầy ,cô giáo Trường Tiểu học Tam Hợp hái rau rừng cùng học sinh. Ảnh: Thành Cường
Cô giáo Lệ tâm tình: "Nghề giáo em yêu từ tấm bé và quyết tâm đeo đuổi với nghề. Nhưng thật sự có những vất vả ngoài sức tưởng tượng, đó là những khó khăn về thời tiết mưa nắng thất thường, đường xá đi lại vùng cao thường xuyên sạt lở đất, đá vùi lấp, trơn trượt. Điều kiện sống lại kham khổ, không điện, không nước, không chợ; về hoạt động dạy và học cũng vậy, khi người dân vùng cao chưa quan tâm đến nhiều việc học của con em... Song "nhọc nhằn" nhất vẫn là đồng lương không giúp bọn em đủ sống với nghề. Bản thân em vào những ngày nghỉ vẫn "tập tành" kinh doanh bán hàng online. Mua hàng dưới xuôi bán cho bà con trên này và ngược lại".
Vất vả là vậy, song Vi Thị Lệ hiện đang hạnh phúc với công việc giáo viên của mình.
Không gì vui bằng được giúp cho các em từ chỗ chưa biết nói tiếng Việt trở nên đọc thông, viết thạo, tiến bộ từng ngày; được các em và phụ huynh yêu thương, kính trọng. Khó khăn, vất vả, chắc chắn rồi cũng sẽ qua. Người dân bản nghèo nhưng mỗi lần nhà có gạo mới, có măng, có trứng lại mang đến biếu, tặng các thầy, cô... làm sao không yêu, không quý được.
Cô giáo Vi Thị Lệ giáo viên tại điểm trường bản Phồng (Tương Dương)
Phải quen cuộc sống "4 không"
Giống như Vi Thị Lệ, tình yêu nghề, yêu trường lớp, học sinh vô bờ bến chính là động lực để cô giáo trẻ Trần Thị Hồng Ngân (25 tuổi) rời vùng quê Hưng Nguyên lên với non cao. Năm 2018, cô giáo Ngân về tham gia công tác tại Trường Mầm non Nậm Cắn (Kỳ Sơn).
Khác với cô giáo Lệ, cô giáo Ngân may mắn hơn khi được hưởng chế độ theo Nghị định số 06/2018/NĐ-CP (vào diện viên chức có hưởng lương, bảo hiểm, phụ cấp, tăng lương như giáo viên biên chế). Dẫu vậy, tính chất công việc thì không hề khác nhau.
Các cô giáo Trường Mầm non Nậm Cắn vào điểm trường Huồi Pốc. Ảnh: Thành Cường
Năm học vừa rồi, cô giáo Ngân được phân công về dạy tại điểm trường Huồi Pốc. Huồi Pốc nằm sát biên giới Việt - Lào, là một trong những bản khó khăn nhất của huyện Kỳ Sơn và cả của tỉnh. Bản có 165 hộ người Mông, 847 nhân khẩu. Người dân canh tác nương rẫy, tỷ lệ hộ nghèo của bản là 53%...
Sự học ở Huồi Pốc đầy rẫy khó khăn khi mà bố, mẹ không quan tâm nhiều đến việc học của các con. Những đứa trẻ vẫn thường được bố mẹ đưa lên rẫy từ rất sớm và bị "ép" lớn. Khi vận động được trẻ đến trường thì việc ăn, học của trẻ được gia đình hoàn toàn "giao" cho cô giáo.
Con đường độc đạo từ trung tâmxã Nậm Cắn vào Huồi Pốc dài khoảng 16 km, dốc đứng, thường xuyên sạt lở. Trên con đường này, không thể nào kể xiết những lần các giáo viên trượt ngã, bầm tím.
"Hơn 1 năm trời đi lại con đường này, nhưng nó vẫn không chịu quen em, nhất là những ngày mưa. Có những hôm vào đến trường chỉ còn mỗi đôi mắt không lấm bùn đất. Nhiều khi dọc đường chỉ muốn khóc...".
Cô giáo trẻ Trần Thị Hồng Ngân (25 tuổi) giáo viên điểm trường Huồi Pốc (Kỳ Sơn)
Điểm trường Huồi Pốc nằm trên một quả đồi cao. Nơi đây, sau 15 năm sử dụng, cơ sở vật chất đã xuống cấp, hư hỏng nhiều, không đảm bảo an toàn. Chân cột, vách gỗ phòng học, nơi ăn, ở của các cô đều mục ruỗng, mối mọt.
Điểm trường Huồi Pốc nằm trên một quả đồi cao. Ảnh: Thành Cường
"Điểm trường Huồi Pốc không chợ, không sóng điện thoại, không nước sạch, không điện. Để sống được ở đây, các cô giáo đều phải tăng gia, tự túc lương thực, thực phẩm. Mỗi lần giáo viên có việc xuống bản đều mang kèm theo can nhựa để xin nước về sử dụng. Năm học mới đã bắt đầu nhưng đây cũng trùng vào dịp học sinh mầm non còn theo bố mẹ đi "ngủ rẫy", thu hoạch mùa màng nên việc đưa các em trở lại trường cũng là nhiệm vụ khó khăn", cô giáo Ngân cho hay.
Tự tìm cho mình niềm vui
Cô giáo Lô Thị Thanh Hiền (đã có 17 năm dạy tại Trường Mầm non Nậm Cắn, cùng dạy ở điểm trường Huồi Pốc cùng cô giáo Ngân) chia sẻ: "Khó khăn thì nhiều, nhưng rồi, mỗi giáo viên ở đây cũng quen dần, cố gắng vượt qua và tự tìm cho mình những niềm vui. Niềm vui chung của các cô giáo mầm non là được thực hiện tốt nhiệm vụ được giao, đảm bảo chăm sóc các cháu theo mô hình bán trú dân nuôi trong điều kiện hết sức khó khăn, vất vả; từ đó từng bước giúp các cháu học lên các bậc cao hơn. Niềm vui riêng của bản thân tôi là mỗi ngày cuối tuần được về với gia đình ở Nậm Cắn - nơi có chồng và 2 đứa con trai sống bao bọc nhau do mẹ là cô giáo tuy dạy gần mà lại xa".
Để sống được nơi điểm trường "4 không", các cô giáo Huồi Pốc đều phải tăng gia, tự túc lương thực, thực phẩm. Ảnh: Thành Cường
Là địa bàn rộng lớn, nơi sinh sống của nhiều hệ dân tộc thiểu số, xã biên giới Tri Lễ (Quế Phong) có tới 3 trường tiểu học. Trong đó, Trường Tiểu học Tri Lễ 4 có tới 4 điểm trường: Mường Lống, Nậm Tột, Huồi Xái, Huồi Mới, với 100% học sinh là người Mông. Suốt 40 năm qua, trường vẫn chỉ toàn thầy giáo do các bản đều ở nơi "cùng trời cuối đất", giao thông hiểm trở, điều kiện vất vả nên các cô giáo không thể nào ở lại cắm bản được.
Trường Tiểu học Tri Lễ 4 năm nay có 335 học sinh. Trong đó, trường chính tại bản Mường Lống có 100 em, điểm Huồi Xái có 103 em, điểm Nậm Tột có 43 em và điểm Huồi Mới có 86 em. Toàn trường có 22 lớp, trong đó có 3 lớp ghép với 33 cán bộ, giáo viên.
Năm học mới này, thầy Lữ Văn Phòng sau khi đi hết tất cả các điểm lẻ lại về với Huồi Mới. Được phân công làm giáo viên 2 (dạy các môn như Đạo đức, Nhạc, Họa, Kỹ thuật).
"Được đi dạy cho học trò, được đóng góp cho vùng cao quê hương là mình vui lắm rồi...".
Thầy Lữ Văn Phòng giáo viên trường Huồi Mới (Quế Phong)
26 năm dạy học ở Tri Lễ, người thầy giáo này đã thông thạo ngôn ngữ, hiểu rõ phong tục, tập quán của bà con người Mông từ "chân tơ, kẽ tóc". Những bài học mà thầy đã, đang và sẽ truyền đạt chắc hẳn mang lại nhiều giá trị hơn những con số đơn thuần.
Niềm vui của thầy Phòng là mỗi ngày được đón các em học sinh đến lớp. Ảnh: Thành Cường
Thầy, cô giáo vùng cao là vậy. Họ hạnh phúc được sống trong tình thương, sự nể trọng của người dân. Song cái hạnh phúc đó cũng "mong manh" đến thương cảm.
Mong rằng các cấp, ngành có sự quan tâm nhiều hơn đến giáo dục miền núi, những thầy, cô yêu nghề gánh chữ lên non; những nhà hảo tâm khi đến với vùng cao, ngoài sự quan tâm đến những em học trò cũng cần nhiều hơn sự động viên đến những thầy, cô giáo đáng kính trọng ấy.
Nhiều học sinh Hà Tĩnh chưa được học tiếng Anh vì... thiếu giáo viên Hương Khê (Hà Tĩnh) có 21 trường tiểu học nhưng chỉ tuyển được 14 giáo viên, khiến 2.300 học sinh lớp 3 chưa được học tiếng Anh. Các trường tiểu học tại huyện Hương Khê đều thiếu GV tiếng Anh. Theo quy định, mỗi giáo viên tiếng Anh ở huyện Hương Khê phải dạy 23 tiết/tuần, các lớp 3 - 5 phải đáp...











Tin đang nóng
Tin mới nhất

Còn nhiều băn khoăn về chứng nhận giỏi cấp tỉnh với học sinh điểm IELTS cao

Việc thực hiện chương trình, SGK mới còn nhiều khó khăn

Cấp phép tổ chức thi chứng chỉ HSK trở lại

Banner tìm hiểu ngày 22/12 của Trường ĐH Tôn Đức Thắng in hình lính Mỹ

Nhiều tỉnh cho học sinh nghỉ Tết hơn 10 ngày, Hà Nội lý giải nghỉ 8 ngày

Trường ĐH Kiên Giang dự kiến tuyển hơn 1.600 chỉ tiêu năm 2023

Trường Đại học Hồng Đức nâng cao chất lượng đào tạo sinh viên ngành giáo dục mầm non

Học sinh Hà Giang nghỉ Tết Quý Mão 12 ngày, từ 27 tháng Chạp

Nhiều tiết dạy sáng tạo tại hội thi giáo viên dạy giỏi Hà Nội

Trường Đại học Kinh tế Quốc dân công bố Đề án tuyển sinh đại học năm 2023

Tuyển sinh 2023: Đại học Kinh tế Quốc dân công bố đề án tuyển sinh

Cần cẩn trọng lựa chọn nhân sự, ra đề thi
Có thể bạn quan tâm

Xem phim Sex Education mãi mới biết đây là tập hay nhất cả series, lý do bởi cảnh nóng có thật 100%
Phim âu mỹ
05:55:10 10/09/2025
Lịch thi đấu LCK 2025 Season Playoffs mới nhất: Chờ đợi các đại chiến
Mọt game
05:52:12 10/09/2025
Trà chanh gừng - Thức uống dân dã, công dụng bất ngờ
Sức khỏe
05:52:02 10/09/2025
Vén màn hệ sinh thái "đẻ ra trứng vàng" của "nữ đại gia quận 7": Sự thật chồng là Tổng giám đốc VB Group, vợ sản xuất phim doanh thu hàng trăm tỷ đồng?
Netizen
05:51:56 10/09/2025
Chiêm ngưỡng chiếc xe điện Trung Quốc dài gần 6m, trần kính toàn bộ
Ôtô
05:49:24 10/09/2025
Căn nhà 75m2 trắng tinh khôi ngập tràn cây xanh sau 2 năm sử dụng
Sáng tạo
05:47:38 10/09/2025
Giá iPhone 17 Pro Max lên đến 64 triệu đồng tại Việt Nam
Đồ 2-tek
05:44:20 10/09/2025
Vừa được vinh danh, Richarlison lại có thêm cơ hội ghi điểm với HLV Ancelotti
Sao thể thao
05:42:57 10/09/2025
Sai phạm tại Công ty SJC: Thu giữ hơn 429 lượng vàng, kê biên nhiều bất động sản
Pháp luật
05:38:53 10/09/2025
Vụ 2 anh em làm việc tốt nghi bị đánh dã man ở Bắc Ninh: Camera ghi cảnh trước va chạm
Tin nổi bật
05:34:47 10/09/2025