Hận chồng nhưng không thể chia tay, tôi quá bế tắc
Tôi và chông từ lúc biêt, yêu rôi cưới khoảng hơn 1 năm. Những ngày đâu sông chung gia đình rât hạnh phúc, hòa hợp, chia sẻ cho nhau tât cả không giâu diêm điêu gì.
“Tôi đang bế tắc trong chính ngôi nhà của mình…” – Ảnh: Hdwallpape
Tôi cũng không ngại nói chuyên thâm kín của mình. Từ khi lên 7 bị ông hàng xóm quây rôi, tôi không biêt tình trạng màng trinh của mình còn hay không.
Được anh cảm thương, tôi rât vui. Không hiêu vì sao môi khi nói chuyên cùng anh tôi thây mình vô cùng hạnh phúc. Tôi kê hêt cho anh nghe từ chuyên trên trời dưới đât.
Tôi vừa mới lớn từ quê ra thị làm thuê với nhan sắc mặn mà, cao ráo, nhiêu người đánh giá là xinh đẹp trên mức trung bình. Gặp anh. Ga lăng đủ kiêu.
Được anh đông viên tôi đi học lại, anh sẽ giúp đỡ. Tôi thây mình rât may mắn và hạnh phúc. Cuôc sông ngọt ngào, ngày ngày chúng tôi cùng nhau đi, tôi học, anh dạy.
Hơn năm thì tôi vỡ kê hoạch, tôi sinh em bé khi chưa tôt nghiêp. Hè năm đó, vợ chông tôi xin cha mẹ chuyên trường cho em gái tôi lên học để em ở cùng tôi, tiên giúp đỡ tôi, vả lại cha mẹ tôi ở quê đang rât khó khăn vê viêc học của em.
Lúc đó, cả ba chúng tôi thay nhau chăm em bé, đi học và đi làm. Vợ chồng tôi sông vui vẻ, gân gũi cùng em gái, tình cảm vợ chông ngọt ngào.
Tuy cuôc sông có phân túng thiêu nhưng vô cùng vui vẻ, âm áp. Tình yêu của tôi dành cho anh là tuyêt đôi. Tôi luôn thâm cảm ơn anh, nguyên cô gắng tât cả vì anh cho đên hơi thở cuôi cùng.
Em tôi cũng vây, em thân tượng anh lắm. Em thường bảo sau nay em học xong có viêc làm đàng hoàng em nhât định không quên ơn anh.
Tôi sông trong âm êm, hạnh phúc ngọt ngào mà tôi đâu hay lòng tôt của người đàn ông cũng có giới hạn giữa em vợ và anh rê.
Từ sau sinh 1 tháng, tôi và chông vẫn thường xuyên quan hê. Nhưng khi con tôi được 8 tháng thì anh sinh tật. Chờ lúc đêm khuya, tôi và con ngủ say, anh mò lên tâng vào tân phòng riêng của em tôi đê giở trò sàm sỡ.
Chuyên đô bê sau đó vài hôm, tôi nghe xong không còn biêt gì nữa. Sụp đô hoàn toàn. Tôi chỉ muôn chêt cho xong. Nhưng còn con tôi thì sao? nó còn rât nhỏ. Anh thì cứ im lặng, không nói lời nào từ lúc xảy ra chuyên.
Sau nhiêu ngày nặng nê căng thẳng, tôi và em quyêt định bỏ qua đê sông cuôc sông bình thường trở lại. Vì nêu mọi người biêt chuyên sẽ không hay, còn xã hội, bạn bè, gia đình… Hơn nữa, chị em tôi không thể bỏ đi vì không tiền bạc, con nhỏ.
Bôn con người lại ở cùng môt mái nhà, nhưng không còn yên bình như xưa nữa.
Video đang HOT
Rồi em tôi cũng tôt nghiêp câp ba. khi đó con tôi khoảng 3 tuôi. Lúc đó em chuân bị thi ĐH, cả nhóm bạn em rủ nhau đên nhà tôi nhờ chông tôi ôn thi.
Được khoảng 1 tháng thì sóng gió nôi lên lân nữa. Anh thường xuyên nhắn tin quây rôi em tôi bằng những tin nhắn tình cảm, đại loại như anh muôn có con trai, anh muôn chăm sóc cho cả 2 chị em…
Giờ thì em đã tự đi làm thêm trang trải viêc học không còn phụ thuôc vào gia đình tôi nữa. Suôt ngày em đi, chông cũng đi, môi mình tôi ở nhà với con. Tôi cũng đã tôt nghiêp nhưng không xin được viêc.
Anh thường xuyên vắng nhà không lý do. Cuôc sông gia đình ngôt ngạt vê kính tê lân tình cảm. Anh trở nên đôc đoán, hay gắn tôi lên người khác. Rằng tại ai đó nên anh mới như thê….
Tâm trạng tôi lúc đó không biêt như thê nào…
Vì tôi quá yêu anh. Nên tôi nghe vài lời biên mình rằng tại em ấy xinh đẹp lại hớ hênh quá nên anh không kiêm chê được và…
Vì tôi sợ bạn bè, họ hàng, làng xóm cười chê và tôi cũng không thê nuôi con môt mình được vì tôi sông phụ thuôc vào tài chính của chông. Tôi bỏ qua cho chông nhưng tôi sông trong bê tắc, oán hân.
Được em gái đông viên an ủi, tôi dân trở lại bình thường nhưng không thê quên đi chuyên cũ.
Lúc này em tôi cũng bắt đâu có người yêu. Chông thường xuyên nhắc nhở tôi nhòm ngó em.
Nhưng tôi ngây thơ tưởng rằng chông mình quan tâm em thât sự đúng nghĩa môt người anh như lời hứa sửa sai. Nhưng tôi không ngờ chông tôi sông trong bứt rứt khó chịu suôt 2 năm qua. Đên môt hôm cả nhà tôi bùng nô dữ dội. Nguyên nhân cũng là những tin nhắn của chông gửi cho em gái tôi.
Em gái khuyên tôi thôi cô châp nhân mà sông vì con. Lúc này tôi đang mang thai tháng thứ 8. Em sợ có chuyên không hay xảy ra nữa nên em xin tôi dọn ra ngoài ở riêng.
Chông thì thanh minh đủ các kiêu, rằng không giông như em ấy nói. Tôi không biêt mình phải làm gì và tôi sinh non. Môi ngày em đi làm đi học đêu ghé sang thăm tôi và đi chợ nâu ăn giúp.
Vài tháng sau tôi lại dính bâu sinh con thứ ba nhưng suôt từ đó đên nay 3 năm, 3 năm tôi sông như địa ngục, bê tắc.
Chông tôi không còn quan tâm đên gia đình. Những cuôc cãi cọ ngày càng nhiêu, căng thẳng, bê tắc. Anh thường xuyên vắng nhà. Môi tháng anh quẳng cho 5 triệu, phải chi tât cả từ sữa, điên nước học hành, thuôc men, đám tiêc… anh không chi thêm bât cứ khoản nào nữa.
Nhưng anh lại bảo đưa bao nhiêu tiêu hêt đên đây, không dành dụm, tích góp, suôt ngày ăn bám, chắc có ngày tôi bán nhà của anh ăn luôn. Anh còn xua đuôi tôi ra khỏi nhà. Môi lân có chuyên anh dùng nhiêu lời lẽ chà đạp chẳng tiêc thương…
Con tôi đứa lớn đang lớp 2, còn 2 đứa nhỏ ở nhà tôi chăm. Hiên tại với sô tiên đó tôi không thê cho cả 3 cùng đi học.
Viêc làm thì nhiêu tháng nay tôi đi xin được vài viêc nhưng anh không đông ý cho đi làm, bảo con thì mẹ phải chăm, nào là vô trách nhiêm, vô bôn phân… đủ thứ trên đời.
Anh còn nhắc lại chuyên tôi bị hàng xóm quây rôi năm xưa, không còn trong trắng làm tôi tôn thương nặng nê.
Anh còn nói anh đi chơi gái là tại tôi. Anh bảo tôi mai môt anh có vợ bé, có con rơi bên ngoài tôi cũng không có quyên lên tiêng vì tât cả là do tôi đây anh ấy trở thành người như vây.
Bây giờ tôi trắng tay ngoài 3 đứa con. Nhưng anh bảo con của anh, tôi có ly hôn cũng không được nuôi đứa nào vì tôi không xứng đáng, tôi có nuôi chúng thì cũng làm chúng hư thôi. Hiên tại tôi cũng không có nghê nghiêp tiên bạc gì làm sao nuôi được chúng.
Tôi không muôn ly hôn nhưng sông chung tôi quá bê tắc.
Tôi muôn con tôi có cha. Tôi muôn mình có gia đình. Nhưng với môt người chông như hiên tại thì không.
Tôi thât bại là vây nhưng tôi rât thương anh. Nhớ vê nhiêu kỷ niêm tôi thương nhiêu lắm nhưng tôi không còn tôn trọng được anh như ngày xưa. Đên đô anh nói gì tôi cũng phát oán hân.
Tôi thèm có tình cảm, thèm cái vòng tay âm áp của anh. Tôi thèm, tôi khát khao có gia đình hạnh phúc như bao người nhưng đôi diên với anh thì bao nhiêu uât ức căm hờn, tât cả chuyên xâu xa anh làm tôi nhớ hêt và tôi cũng không thê gân được anh.
Chúng tôi không còn cười nói chia sẻ cùng nhau nữa, chỉ nói chuyên khi rât cân thiêt. Chuyên chăn gôi cũng châm dứt từ rât lâu. Anh cũng không thiêt tha gì gia đình nữa.
Tôi biêt vân đê phân lớn là ở bản thân mình nhưng giờ tôi phải làm sao?
Trên đây là lá thư đầy nước mắt của bạn T. gửi đến TTO “xin được chia sẻ cuôc sông hôn nhân và xin được giúp đỡ đông viên tôi vượt quá bê tắc”. Những lời khuyên có thể có ích cũng có thể không; những chia sẻ có thể khiến chị vơi đau khổ cũng có thể làm chị thêm tủi hờn… nhưng ít ra sẽ cho chị cảm giác đang có người lắng nghe và muốn chia sẻ cùng mình. Vậy thì, hãy gửi cho chị những lời an ủi, hãy kể cho chị những điều mình đã trải qua, hãy động viên chị để chị có thêm động lực bước tới…
Theo TTO
Gái ế 'vơ' tạm anh bán đồng nát, ai ngờ đời tôi lên tiên
31 tuổi, bạn bè ai cũng có gia đình, con cái ổn định, có nhà có cửa ổn cả, còn tôi, vẫn bơ vơ một mình.
Nhiều lúc buồn tủi nhớ lại thời thanh xuân, lại thấy tủi phận. Không phải cô gái xấu xí không có nhan sắc, không phải người không có đàn ông theo đuổi. Chỉ là, cái thời còn mộng mơ, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy ai, yêu ai, chẳng muốn ràng buộc. Tính tình thích bay nhảy, tự do, đã khiến tôi từ chối rất nhiều người đàn ông bên cạnh mình.
Có lúc tự giận mình tại sao lại bỏ qua nhiều cơ hội tốt, nhưng cuộc sống vốn là vậy. Mình chưa thích lấy chồng thì không ai ép được mình.
Cứ chơi, cứ vui, cứ đi du lịch với bạn bè, rồi đi ăn cưới bao nhiêu người. Đến lúc nhận ra thì mình cũng đã già, 31 tuổi, bạn bè có gia đình hết, những người theo đuổi mình cũng không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Qua lại nhiều, gặp anh, anh hay trêu lại nói chuyện rất khôi hài làm tôi cảm thấy rất vui. Mỗi tuần, như thông lệ, có gì tôi cũng mang qua nhà anh trước rồi mới đi làm. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ lo lắng, họ hàng mối lái. Người ta cũng giới thiệu cho tôi hết người này tới người nọ, nhưng, tôi sợ cái cảm giác vồ vập trong tình yêu. Sợ ai đến cũng hỏi tôi em làm lương bao nhiêu. Sợ những cái nhìn dò xét, soi mới và những câu hỏi vào vấn đề luôn như kiểu &'nếu em thấy ưng anh thì chúng mình cưới nhau luôn, đỡ mất thời gian tán tỉnh'.
Tôi nhiều tuổi thật nhưng cũng không phải gặp cái là muốn lấy ngay chứ. Hôn nhân là chuyện cả đời, người ta có thích tôi cũng nên dành chút thời gian để tìm hiểu, để tán tỉnh, để chăm sóc và lãng mạn với tôi. Đằng này, vừa gặp đã nói chuyện lấy nhau, làm như tôi là gái ế bỏ đi không bằng. Cảm giác bị tổn thương, xúc phạm nghiêm trọng. Vài lần như thế, tôi đâm chán, chẳng còn muốn nghĩ tới chuyện mai mối chồng con nữa. Cũng mặc kệ, đến đâu thì đến ai, nói sao thì nói, bao giờ có người hợp thì lấy cũng xong.
Tôi thật không ngờ cuộc đời mình lại đưa đẩy tôi gặp một người đàn ông bán đồng nát như ngày hôm nay. Những ngày đi qua chỗ anh làm việc, tôi mang ít sách vở, đồ không dùng tới bán cho anh. Được vài đồng để đưa cho bố mẹ, cũng là dọn dẹp nhà cửa chứ tiền nong cũng chẳng thực sự quan trọng.
Qua lại nhiều, gặp anh, anh hay trêu lại nói chuyện rất khôi hài làm tôi cảm thấy rất vui. Mỗi tuần, như thông lệ, có gì tôi cũng mang qua nhà anh trước rồi mới đi làm. Lâu dần thành quen, có hôm không có gì mang tới, anh lại gọi hỏi tôi. Biết tôi ốm, anh tới tận nhà thăm nom, chăm sóc ân cần, chu đáo. Chẳng hiểu từ bao giờ, tôi lại cảm mến anh. Sự ân cần của anh làm tôi xúc động. Có lẽ, người con gái chưa từng được người yêu chăm sóc như tôi dễ bị xúc động bởi những giây phút ấy.
Thấy bố mẹ anh như vậy, tôi cũng yên tâm trong lòng. Càng trân trọng tôi, anh càng yêu chiều tôi. Anh cũng bỏ nghề, về kinh doanh cùng bố. (Ảnh minh họa)
Tôi đã thích anh và đem lòng mến mộ anh, chẳng quan tâm anh chỉ là một người bán đồng nát. Và thật bất ngờ khi chính tôi là người thổ lộ tình cảm với anh, làm anh vui sướng tột độ. Ngay hôm tôi nói thích anh, anh đã nhảy lên vì hạnh phúc và lao vội tới nhà tôi, hồ hởi đón tôi đi chơi. Từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Ban đầu bố mẹ tôi buồn lắm, thương con cái học hành đàng hoàng lại lấy anh bán đồng nát nhưng tôi kiên quyết, vả lại con gái cũng không còn trẻ trung gì nên bố mẹ cũng phải gật đầu đồng ý cho chúng tôi.
Thật bất ngờ, ngày anh đưa tôi về gặp bố mẹ anh, nhà anh khá là giàu. Nhà anh so với nhà tôi điều kiện gấp trăm lần. Chỉ là anh thuê chỗ trọ nhỏ bán đồ đồng nát mà thôi, chứ bố mẹ anh cũng buôn bán, giàu có lắm. Họ hồ hởi, tiếp đón tôi nhiệt tình và liên tục cảm ơn tôi đã đồng ý con trai họ, vì anh chẳng chịu lấy vợ sinh con cho ông bà.
Thấy bố mẹ anh như vậy, tôi cũng yên tâm trong lòng. Càng trân trọng tôi, anh càng yêu chiều tôi. Anh cũng bỏ nghề, về kinh doanh cùng bố. Gia đình anh có nhà hàng, có khách sạn lớn, nhưng anh không thích theo nghiệp của gia đình, đi làm nghề thu gom sách báo, đồ vứt đi, vì anh bảo, đó là thứ quý giá. Anh muốn biến những thứ con người ta không cần tới thành thứ giá trị. Giờ có người yêu rồi, anh muốn làm theo lời bố, để sau này có kinh tế vững vàng hơn.
Anh chiều chuộng, quan tâm tôi, mua đồ đẹp cho tôi, đưa tôi đi du lịch, nhà hàng, tới cả những nơi sang trọng và nơi vỉa hè. Được bên anh, tôi thấy đời mình tươi mới, hạnh phúc. Chỉ còn vài tháng nữa là chúng tôi cưới nhau. Mẹ anh đã mua cho chúng tôi một căn hộ rộng 100m, chỉ để cho hai vợ chồng tôi ở đó.
Đúng là thật không ngờ, 31 tuổi có người yêu và yêu anh đồng nát, đời tôi lại &'lên tiên' thế này!
Theo Khampha
Không thể chia tay vì quá hợp nhau 'chuyện ấy' Mặc dù không thể chấp nhận được chuyện anh đang yêu tôi mà buông lời ong bướm với người khác, nhưng tôi không thể dứt ra khỏi anh, chỉ bởi... chúng tôi quá hòa hợp nhau "chuyện ấy". Chúng tôi chính thức yêu nhau được 3 tháng thì anh đã cho tôi ăn trái cấm, một cách tự nhiên, tự nguyện và đầy...