“Hâm” chín lần mới lấy chồng
Chị em có quyền chọn cho mình một lối đi. Không ai có quyền cười chê hay quyết định vận số thay cho chính mình.
Vốn dĩ có tánh bao đồng, cộng thêm môi trường làm việc với hơn 70% đồng nghiệp nữ nên tôi đảm nhận mai mối cho cùng lúc hai chàng trai: một gã bạn thân từ thời học cấp III, và một tân tiến sĩ sắp trở về từ Nhật Bản.
Hôm đó sau giờ làm, tôi rủ hai em gái cùng phòng (nhỏ hơn mình hai, ba tuổi) ra quán ở đường Trương Định, Q.3, TP.HCM để bàn chuyện “một trong bốn cái ngu” ở đời. Bên nồi lẩu nghi ngút khói, ba chị em vừa ăn vừa huyên thuyên chuyện giày dép, túi xách, cơ quan… Tôi chuyển sang đề tài chồng con và hào hứng giới thiệu hai “ứng viên” của mình.
Nhỏ Duyên “sành điệu” được sắp xếp với Vũ bạn học, còn An “thạc sĩ” thì với anh tân tiến sĩ. Nghe xong, hai nhỏ thay nhau chất vấn tôi về ngoại hình, tuổi tác của các anh. Câu hỏi được đặt ra là: “Đã có nhà ở thành phố?”. Mừng quá, câu trả lời là: “Có nhé”.
- Vậy ở đâu bà?
- Bình Tân, Tân Phú.
Video đang HOT
- Thôi thôi, nhà phải ở trung tâm.
Mai mối không thành, tôi còn bị hai đứa em hè nhau trêu. Nhưng không sao, bọn này vẫn hay chọc ghẹo tôi thường ngày, và An “thạc sĩ” cũng đã đồng ý cho tôi gửi địa chỉ email của nàng đến anh tiến sĩ đấy thôi. Trên đường về tôi thầm nghĩ: “Tụi này lanh thật chứ không khờ như mình. 29 tuổi đầu mà không biết tính toán như tụi nó…”. Cũng trong năm đó tôi lập gia đình và chuyển công tác xa.
Ba năm sau ngày cưới, chúng tôi bắt đầu mong con. Càng sốt ruột càng thấy khó, vợ chồng tôi tìm đến sự hỗ trợ của y khoa. Năm dài tháng rộng mỏi mòn trông, khát khao làm mẹ của tôi ngày càng lớn. Hạnh phúc ngập tràn khi thiên thần nhỏ chào đời. Năm đó tôi đã 36 tuổi.
Thầm tạ ơn nhân duyên đã mang con đến bên đời, chúng tôi không dám mong cầu sẽ có thêm con. Bất ngờ không tưởng, tôi mang thai ở tuổi 39. Niềm vui lẽ ra nhân đôi, nhưng thay vào đó là nỗi lo chất chồng của người trong cuộc, khi kết quả xét nghiệm NIPT cho thấy xác xuất thai nhi mang bệnh Down cao ngất.
Chuyện sinh con đẻ cái có thể dễ dàng với người này, nhưng lại khó khăn với người khác. Trường hợp của tôi dù có chút gập ghềnh, nhưng cuối cùng may mắn sinh được hai đứa con khỏe mạnh. Từ đó, tôi càng trân quý và vui với niềm vui làm mẹ. Tôi tận hưởng từng giây phút ở bên con.
Những méo mó, chút trái tai của bạn đời cũng được bỏ qua dễ dàng hơn, vì tôi đơn giản nghĩ anh đã và đang là người chung tay xây đắp gia đình nhỏ của mình. Không có anh thì sao mình có các con để tôi sống “đầy”, sống “đủ” và nếm trải các hương vị của cuộc đời này. Tôi cũng học được cách biết cho, biết nhận và biết con người không ai vẹn toàn.
Mười năm qua nhanh như chớp mắt. Ngoảnh đầu nhìn lại các đồng nghiệp cũ: nhỏ Duyên xinh đẹp giờ đã lên chức sếp, có nhà riêng, vẫn độc thân và mong mỏi một gia đình. Còn An, sau vài ba mối tình đổi chọn, nàng vừa chuyển hướng lên xe hoa với anh bạn tiến sĩ ngày nào. Cả hai giờ đang hồi hộp mong con. Gần nửa số chị em trong phòng đã kết hôn ở độ tuổi ba mươi, giờ đã ly hôn, hoặc làm mẹ đơn thân, hoặc sống một mình.
Biết rằng cuộc sống độc thân thân có những cái “được” riêng. Phụ nữ có thời gian để phát triển sự nghiệp, chăm chút bản thân và tránh được những “phiền toái” không cần thiết từ bạn khác giới. Kết hôn sớm hay muộn cũng không phải là điều kiện bảo đảm hôn nhân hạnh phúc bền lâu. Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, tôi vẫn không chọn kéo dài cuộc sống độc thân, thậm chí còn kết hôn sớm hơn để sinh và nuôi con nhỏ khi còn trẻ khỏe.
Với tôi, phụ nữ lập gia đình trước năm 30 tuổi và sinh con trước năm 35 là điều hoàn toàn hợp lý. Tất nhiên cuộc hôn nhân phải xuất phát từ một tình yêu đích thực. Nhưng ở lứa tuổi 30, phụ nữ đã có nhiều trải nghiệm, đã bớt yêu cuồng sống vội và dần quen với sự tự do bay nhảy lâu ngày. Cách nhìn đời, nhìn người của chị em ít nhiều cũng khác, có khi điều kiện vật chất của “đối phương” mới là điều tiên quyết để hướng đến hôn nhân.
Chị em có quyền chọn cho mình một lối đi. Không ai có quyền cười chê hay quyết định vận số thay cho chính mình. Nhưng phụ nữ trưởng thành, yêu, cưới, sinh con theo độ tuổi y học khuyến khích; phụ nữ thuận theo quy luật “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”; phụ nữ đôi khi phải bận bịu với thiên chức làm mẹ mà lỡ nhịp thăng tiến trong công việc: tất cả chẳng có gì phải… lo!
Khi đàn bà quá tổn thương thì sẽ đáp lại bằng sự im lặng
Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất. Nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
Trong hôn nhân, đáng sợ nhất không phải là lúc vợ chồng cãi vã, mâu thuẫn, càng không phải lúc người vợ khóc lóc, than vãn. Đáng sợ nhất chính là ngồi đối diện với nhau nhưng chẳng muốn mở miệng cất lời. Trước những sai lầm, tệ bạc, vô tâm của chồng, người đàn bà đã chai sạn cảm xúc. Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất. Nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
Đáng sợ nhất chính là vợ chồng nhưng chẳng muốn mở miệng nói với nhau lời nào - Ảnh minh họa: Internet
Chị bảo, không có gì dằn vặt và khổ sở bằng sự lặng im với người mình từng thương yêu và tin tưởng nhất đời. Chị cũng không hiểu tại sao mối quan hệ của chị và chồng càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Chị và anh từng yêu nhau sâu nặng mới cưới, cũng từng hứa với nhau sẽ yêu thương nhau đến trọn đời. Nhưng cưới nhau chỉ vài năm, chị bỗng nhiên trở thành một kẻ thừa thãi trong chính căn nhà này. Nhiều khi nhìn nhau chẳng có gì để nói, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy toàn là trách móc.
Chồng chị trước kia cũng thương yêu và quan tâm nhưng chỉ sau vài năm anh đã trở thành một người đàn ông vô tâm, hời hợt. Anh đi sớm về muộn, có khi hai ba ngày mới về nhà một lần. Trước kia anh hiếm khi đụng tới rượu bia nhưng gần đây ngày nào cũng uống. Chị cố tìm hiểu xem công việc anh có gì không ổn để chia sẻ cùng chồng. Nhưng mỗi khi chị hỏi, anh lại khó chịu, nhăn nhó. Chị cố làm anh vui bằng cách nấu cơm ngon hơn, chăm chút cho gia đình nhiều hơn. Càng cố gắng càng nhận được sự vô tâm từ chồng.
Chị cảm thấy kiệt sức với cuộc hôn nhân này - Ảnh minh họa: Internet
Chị đã từng ngồi và nói chuyện rất nghiêm túc với anh rằng: Nếu không còn thương yêu nhau nữa thì hãy nói ra, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp vì chúng ta chưa có con. Nhưng đáp lại, anh chỉ bảo chị ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi quá lại suy nghĩ viển vông. Anh thấy mọi chuyện vẫn rất tốt, vẫn rất ổn chỉ có mình chị ngồi tưởng tượng ra để mọi chuyện tồi tệ thêm. Anh bảo, đàn ông làm ăn bên ngoài có bao nhiêu thứ để lo chứ không phải chỉ biết đi làm rồi về nhà. Anh vẫn cứ đi triền miên, những cuộc nhậu kéo dài tới nửa đêm. Chị có hôm chờ anh về, đã khóc cạn nước mắt, và thậm chí đã bảo anh nếu không thể sống được với nhau nữa thì hãy ly hôn.
Chị cảm thấy bất lực thật sự. Khóc mãi, cố gắng mãi cũng không thay đổi được gì vậy sao cứ phải khóc? Nếu chồng đã quá vô tâm chị sẽ đối lại sự vô tâm ấy bằng sự im lặng, để mặc mọi thứ ra sao thì ra. Chồng đi sớm, về trễ chị mặc kệ chồng. Cơm không nấu, bếp lạnh tanh. Chị trở nên lạnh lùng và bất cần với mọi thứ. Mọi chuyện kéo dài có lẽ đến cả năm và chính chị cũng đã thấy mình kiệt sức với cuộc hôn nhân này. Chồng vô tâm, con thì chưa có, lòng chị vô cùng lạnh lẽo khi sống bên cạnh chồng thì còn tiếp tục để làm gì?
Đàn bà một khi đã đi thì chẳng có chuyện quay về - Ảnh minh họa: Internet
Khi đàn bà im lặng nghĩ là họ đã muốn ra đi. Khi chị quyết định dọn ra khỏi nhà và để lại lá đơn ly hôn thì anh ta mới hối hận mà đi tìm chị. Đàn ông luôn luôn như vậy, chỉ khi mất đi rồi họ mới nhận thấy người đàn bà bên cạnh họ quan trọng như thế nào. Nhưng đàn bà một khi đã ra đi thì sẽ chẳng có chuyện quay về.
Đàn ông chung thủy hay không là ở sự tự nguyện, đàn bà đừng tìm mọi cách để giữ chồng Đàn bà đừng sợ mất chồng, đừng mòn mỏi chạy theo chỉ để mong người chồng giữ được lòng thủy chung với mình. Đàn bà nên nhớ, đàn ông chung thủy không cần phải giữ, đàn ông tồi lại chẳng cần phải giữ làm gì! Nhiều chị em vẫn thường hay rỉ tai nhau những bí quyết giữ chồng. Nào là phải ngọt...