Hai anh trai vui vẻ xây nhà ở cạnh nhau nhưng ngày nào cũng đau đầu vì 2 cô vợ “kèn cựa” từng lá rau con cá
Bố mẹ ngán ngẩm bảo biết vậy hồi đấy cắt đất làm 3 phần xong cho tôi ở giữa, thế là 2 cô con dâu hết cái để nhòm ngó cãi nhau!
Kể ra ở quê cũng có lắm cái sướng thật mọi người ạ. Không khí trong lành, đất đai rộng rãi, đồ ăn sạch rẻ, đường sá thoáng mát, làng xóm yên bình chẳng bon chen ồn ào như phố thị. Tốt nghiệp đại học xong tôi cũng không muốn ở lại thành phố, mang bằng về ở với bố mẹ và tự xin việc ở quê.
Bố mẹ tôi đẻ được 3 người con. Trên tôi là 2 ông anh sinh đôi, anh cả tên Tình, còn anh thứ hai tên Tứ. Hồi xưa mọi người hay trêu tôi là “con vịt giời” bị sinh nhỡ, nhưng mẹ bảo tôi rằng bố mẹ thích con gái nên mới đẻ thêm, chứ 2 ông anh tôi nghịch phá quá nên bố mẹ chỉ muốn “quăng ra đường” (!)
Tôi kém các anh 5 tuổi và được cưng chiều nhất nhà. Lúc nào các anh cũng coi tôi như công chúa nhỏ, có mỗi cô em gái nên cái gì cũng cho hết. Các bạn sinh viên khác thì thiếu thốn vất vả, tôi thì được bố mẹ anh trai cho tiền theo tuần. Mỗi lần 2 anh có lương thì tôi còn được cho nhiều tiền nữa, tiêu mãi chẳng hết.
2 anh lần lượt cưới vợ sinh con khiến căn nhà cũ của gia đình tôi trở nên chật chội. Bố mẹ tôi quyết định cho 2 anh ra ở riêng, chia nhau mảnh đất vườn rộng mấy trăm mét do ông bà để lại. Sau khi họp gia đình xong thì thống nhất chia miếng đất kia làm 2 mảnh bằng nhau cho 2 anh thừa kế, còn tôi thì được hưởng cái nhà cũ sau khi bố mẹ qua đời.
2 anh trai không phản đối gì nhưng tôi để ý thấy 2 bà chị dâu có vẻ không vui lắm. Rõ là miếng đất các chị được “nhận ké” từ bố mẹ tôi có diện tích rất to rồi, cái nhà cũ tôi đang ở thì gom cả đất vườn vào cũng chỉ có hơn 60 mét vuông thôi. Ấy thế mà các chị lườm nguýt tôi như muốn nuốt luôn cả cái nhà này vậy.
Sau khi làm thủ tục đất đai xong xuôi thì 2 anh trai bắt tay vào xây nhà mới. Được cái mấy ông anh tôi hồi bé hay đánh nhau nhưng lớn lên lại rất thương nhau, thế là 2 anh quyết định xây nhà đôi cho nó tình cảm. Vẫn có tường bao ngăn cách rõ giới hạn đất của mỗi bên, nhưng bản vẽ nhà thì giống hệt nhau và có cả một lối đi thông giữa 2 nhà.
Video đang HOT
Được bố mẹ cho đất rồi nên 2 ông anh tôi tự đi vay tiền xây tổ ấm. May ở quê chi phí nhân công với vật liệu rẻ, lại làm đồng thời 2 nhà một lúc nên tiết kiệm được kha khá. Sau 3 tháng thì 2 căn nhà “sinh đôi” 3 tầng mọc lên cạnh nhau, nổi bật đến nỗi cả làng đi qua đều trầm trồ.
Tiệc tân gia của 2 anh tôi được tổ chức chung một ngày. Làng xóm kéo tới chúc mừng đông nghịt, ăn uống tưng bừng thâu đêm suốt sáng. Ai cũng khen nhà cửa xây đẹp đẽ, giống hệt nhau từ gạch lát đến cái cột lan can. Mục đích của các anh tôi khi xây nhà “sinh đôi” cũng là để người ngoài bớt đàm tiếu, chứ xây khác nhau một tí có khi người ta lại so sánh linh tinh rách việc.
Tuy nhiên tính toán đến mấy thì 2 ông anh tôi cũng không ngờ được rằng việc xây nhà đối xứng với nhau lại gây ra rắc rối không tưởng. Người ngoài không ghen tị bàn tán thì thôi, những chuyện thị phi gần đây lại do 2 bà chị dâu “kèn cựa” nhau mới khổ!
Số là cái cửa sổ bếp nhà anh Tứ với anh Tình đối diện nhau, chỉ cách nhau có mỗi cái bờ rào, nên mâm cơm 2 nhà có gì là đều nhìn thấy hết. Vừa ở nhà mới được 1 tháng mà 2 bà chị dâu quý hóa của tôi đã cãi nhau 5 lần 7 lượt. Hôm thì vợ anh Tứ khơi mào, hôm thì vợ anh Tình mỉa mai gây sự trước. Tất cả là vì 2 chị có tật săm soi đời sống riêng của nhau, không thích nhà kia ăn ngon hơn nhà mình!
Thấy vợ anh Tình mua con cá to về hấp ăn thì vợ anh Tứ lên giọng nói to rằng: “Anh em ở cạnh nhau mà mẩu xương cá cũng không thấy mời”. Rồi nhà anh Tứ mua bê thui, vịt chao về ăn tối, vợ anh Tình lại vắt lời sang kêu “người ăn không hết người lần chẳng ra”. Kiểu cứ thấy bên cạnh ăn ngon hơn đầy đặn hơn là 2 bà chị dâu lập tức khó ở, than cơm canh nhà mình đạm bạc còn anh em ruột thì cao lương mỹ vị đầy bàn.
Nói thật thì tôi thấy trò hơn thua nhau này chẳng có gì hay ho cả, nếu không muốn nói là ấu trĩ. Cãi nhau ở nhà chưa đủ, 2 bà chị dâu còn kéo sang đấu tố ầm ĩ với bố mẹ tôi, người này nói xấu người kia thậm tệ. Khổ mỗi 2 ông anh sinh đôi của tôi bị kẹp ở giữa, bênh vợ không được mà bênh anh chị cũng không xong. Chẳng ai dám đứng ra phân xử cho vợ anh Tình anh Tứ vì lý do họ kèn cựa nhau cũng “củ chuối” quá. Ở cái nhà giống hệt nhau rồi mà mâm cơm cũng không thích hơn kém nhau, đau đầu thật sự!
Tôi bảo các anh hay thôi bịt luôn cái cửa sổ bếp vào, hoặc xây cao cái hàng rào lên cho các chị dâu đỡ nhìn mặt nhau sinh ngứa mắt. Đèn nhà ai nhà nấy rạng, cơm nhà ai tự nhà nấy ăn, đỡ phải dòm ngó đôi bên xong rồi sinh sự. 2 anh thậm thụt dặn nhau từ giờ phải giữ kín chuyện kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng, kẻo 2 cô vợ ngoa ngoắt biết được lại đem ra so bì lẫn nhau. Bố mẹ tôi thở dài mệt mỏi, kêu biết vậy chia đất làm 3, để tôi xen vào giữa là êm ấm!
Mẹ chồng xúi con trai làm điều này vì con dâu có học thức cao
Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại" 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Chê con dâu không "vượng phu", mẹ chồng muốn tôi đi hỏi cưới vợ mới cho con trai bà Đòi thông gia chia đất cho con rể, mẹ tôi muối mặt cứng họng khi con dâu bóc trần sự thật khủng khiếp giấu kín suốt 5 năm ròng
Tôi càng ngày càng thấy nặng lòng khi sống trong căn nhà mà có lẽ, cho dù tôi cố gắng đến đâu cũng không bao giờ trở thành "nhà" của mình. Như một viên sỏi kẹt giữa dòng, tôi luôn cảm thấy mình không hợp, không thuộc về nơi này. Quả là một điều trớ trêu, khi nguyên nhân của sự bất hòa, cô lập ấy không phải vì tôi không biết chăm lo cho gia đình, không phải vì tôi không đủ tấm lòng hiếu thảo, mà chỉ đơn giản vì tôi có... học thức cao quá.
Mẹ chồng tôi, bà là một phụ nữ truyền thống, luôn luôn chấp niệm những quan niệm đã cũ kỹ. Trong mắt bà, người phụ nữ tốt là phải biết đứng sau hỗ trợ chồng, là phải giữ mình trong khuôn khổ không bao giờ chạm tới vạch đích của sự vượt trội, không được phép có sự nghiệp thành công, càng không được kiếm tiền nhiều hơn chồng. Và tôi không khác gì cái gai trong mắt bà vì có nhiều bằng cấp, công việc ổn định và thu nhập cao...
Rõ ràng mọi thứ đều là sự lựa chọn của con người, bà là người không muốn cho con học cao, chồng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba là bà xin việc cho con trai luôn. Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại" 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Đương nhiên, thời đại này không có học thức thì đâu dễ dàng gì mà xin việc làm nên dù chồng tôi đi làm đã rất nhiều năm rồi vẫn chỉ có thể giậm chân tại chỗ, dù anh giỏi nhưng không có bất kỳ cơ hội nào để thăng tiến.
Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình mà tất cả mọi thứ đều xếp sau việc học. Bố mẹ tôi không yêu cầu quá nhiều ở con cái nhưng lại đặt ra rất nhiều kỳ vọng vào việc học. Ngày bé nhiều khi tôi cũng uất ức và bất mãn nhưng giờ trưởng thành thì lại hiểu rằng nếu không có sự nghiêm khắc kinh khủng của bố mẹ thì có lẽ giờ này tôi cũng chẳng khác gì chồng mình.
Tôi có 2 bằng đại học và vừa hoàn thành việc học lên thạc sĩ. Công việc của tôi ổn định và có nhiều cơ hội thăng chức. Vì có năng lực và bằng cấp nên tôi khá được trọng dụng ở cơ quan và thu nhập cũng tốt hơn.
Thế nhưng mẹ chồng tôi không thích điều đó.
Ảnh minh hoạ
Không chỉ dừng lại ở những lời nói ám chỉ, bà còn công khai khuyến khích con trai mình - chồng của tôi, rằng anh ta nên tìm kiếm hạnh phúc nơi khác, nơi anh ta có thể cảm thấy mình là "đàn ông" thực sự, nơi anh ta không bị "lép vế" bởi một người vợ "quá giỏi". Cứ như thể học thức và thành tựu của người phụ nữ chỉ là gánh nặng, là nguyên nhân của sự tự ti và mất mát lòng tự trọng của người đàn ông.
Ở lâu với những con người có suy nghĩ thiển cận như vậy, có lúc trong những giây phút như thể bị tẩy não, tôi từng tự hỏi mình rằng liệu tôi có cần phải giảm bớt ánh sáng của mình đi không, chỉ để cho ngọn đuốc mỏng manh của người khác có thể tỏa sáng. Nhưng cũng nhanh chóng tôi lại nhận ra, tại sao tôi phải tự làm mình nhỏ bé đi, khi mỗi chúng ta đều có quyền được rạng rỡ theo cách của riêng mình?
Mẹ chồng tuyệt vời của tôi khuyên con trai mình nên ngoại tình và đối tượng là cô bé giúp việc cho nhà tôi, con bé mới hơn 20 tuổi, chỉ học hết lớp 9 đã phải nghỉ học để đi làm vì hoàn cảnh gia đình. Ấy vậy nhưng hiện tại con bé nó đang cố gắng tích lũy để theo học hệ cao đẳng. Nói thật, chỉ cần nó hiểu rằng việc học quan trọng và sẵn sàng phấn đấu như thế là hơn đứt suy nghĩ tủn mủn của mẹ chồng tôi rồi.
Tôi từng mơ về một cuộc hôn nhân đầy sự đồng lòng và hỗ trợ lẫn nhau, nơi mà chồng tôi sẽ tự hào về những gì tôi đạt được, cũng như tôi tự hào về anh ấy. Thế nhưng tôi lại phải chứng kiến cảnh chồng mình bị xúi giục đi tìm niềm vui nơi khác, chỉ vì theo quan điểm của mẹ anh thì anh cần 1 người an ủi, vuốt ve cái sĩ diện, lòng tự trọng của đàn ông khi phải ở cạnh 1 cô vợ học thức cao hơn mình
Trong khi tôi mải miết làm việc, cố gắng xây dựng sự nghiệp của mình, tôi vẫn cứ phải đối mặt với những âm thầm đau đớn từ chính người thân trong gia đình. Tôi cảm thấy mình giống như một bức tranh treo lệch trên tường.
Tâm trạng của tôi lúc này dường như chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: chua chát. Tôi chua chát vì những nỗ lực của mình trở thành lý do khiến chồng mất tự tin, tôi chua chát vì những thành công của mình biến thành tội lỗi. Khi nào một người phụ nữ mới có thể tự hào về bản thân mà không phải sợ sự kiêu ngạo của người đàn ông bị tổn thương?
Cuộc sống gia đình tôi giờ như một mớ bòng bong, rối rắm không lối thoát. Tôi đau đáu mong chờ một ngày, khi mọi thứ quay trở lại quỹ đạo của nó, một ngày tôi không còn cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra sự mất cân bằng ấy. Một ngày, khi tình yêu không còn phải chịu đựng những rào cản do chính những người thân yêu của mình tạo ra...
Nhưng thật trớ trêu có lẽ ngày ấy chỉ xuất hiện khi tôi quyết định trở thành người xa lạ với chồng mình mà thôi...
Ngày giỗ bố, anh trai đòi bán hết nhà đất và chia tiền đều cho các em, mẹ tôi hỏi ngược một câu mà anh ấy hổ thẹn Cả nhà tôi đều không ngờ đến trường hợp anh cả đòi bán nhà bán đất. Anh trai đầu của tôi làm việc ở thành phố. Vợ chồng anh sống kín tiếng, lại ít về quê nên cả nhà cũng không biết họ làm nghề gì. Chỉ nghe anh bảo mình đầu tư làm ăn, phải có chí lớn thì mới làm giàu...