Hà Tĩnh: Chảy nước mắt trước tình cảnh cậu học trò nghèo bị ung thư máu
Thật tội nghiệp em, cậu học trò nghèo với gia cảnh éo le, ngoan hiền, hiếu học lại mắc phải chứng bệnh ung thư máu quái ác. Thương em, không chỉ vì bệnh tật hiểm nghèo mà bởi em chưa bao giờ tắt ước mơ đi học.
Cậu học trò đáng thương ấy là em Nguyễn Minh Đức, SN 2004, học sinh lớp 8A, trường THCS Trà Linh, xã Phú Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Thầy cô, bạn bè và những người trong xóm nghèo gọi Đức là “ngọn nến không tắt”!
Cạn nước mắt vì con
Trong ngôi nhà nhỏ bằng gạch được ông bà nội làm từ lâu nhưng không được hoàn thiện đã cũ kỹ, xuống cấp, chị Trần Thị Thi (SN 1979) ốm nhom, đang ngồi bên đứa con trai mang trọng bệnh vừa trở về từ bệnh viện. Đức nằm đó với mái đầu trọc lóc, ốm yếu khó gượng dậy. Căn nhà chật chội, nóng phả hầm hập, nhưng Đức phải đắp chăn vì em vừa trải qua cơn sốt, người run run ớn lạnh.
Vừa động viên con, nước mắt người phụ nữ thân thương, chất phác cứ sụt sùi. Dẫu kìm nén lắm nhưng người mẹ ấy vẫn không ngăn được những giọt nước mắt trước tình cảnh hiểm nghèo của con trai.
Chị Thi cạn nước mắt trước tình cảnh hiểm nghèo của đứa con trai ngoan hiền, cũng là một học sinh học giỏi của nhà trường.
Bạn đọc Báo Dân trí thương cảm, giúp đỡ em Đức xin vui lòng liên hệ chị Thi (mẹ Đức) qua số điện thoại: 01649877161.
Chị Thi đau đớn kể, Đức là đứa con chăm ngoan, học giỏi, ai cũng rất thương. Ngoài thời gian học, cháu tự giác làm mọi việc để giúp đỡ bố mẹ. Những ngày hè cháu thường lên đồi hái sim, hay ra đồng mò cua bắt ốc về bán lấy tiền phụ giúp gia đình.
Vậy mà tháng 11/2017, một buổi trở về nhà khi đang giữa học kỳ I, Đức không tài nào đi được, phải nhờ bạn chở về nhà. Sau đó cháu bị xuất hiện một vết tụ máu ở cánh tay. Lúc đó vợ chồng chị Thi nghĩ là Đức bị ngã ở đâu đó rồi khó bước đi thôi. Nhưng tối đó Đức bị sốt cao rồi khó thở, buộc vợ chồng chị Thi phải gấp gáp đưa con trai đi khám ở một bệnh viện trên địa bàn.
“Qua các xét nghiệm, chụp chiếu, các bác sĩ phát hiện gan, lách của cháu to hơn bình thường, người thiếu máu. Bệnh viện yêu cầu gia đình chuyển gấp cháu lên tuyến trên. Gia đình chuyển cháu lên Bệnh viện đa khoa Hà Tĩnh, rồi sau đó cháu được chuyển đến các bệnh viện: Nhi Trung ương, Huyết học truyền máu Trung ương (Hà Nội). Cháu được kết luận bị ung thư máu. Nhận được tin vợ chồng chị bàng hoàng gục ngã ngay tại bệnh viện”- chị Thi nghẹn ngào thuật lại ngày nhận tin dữ về con.
Chị Thi bật khóc nức nở khi thuật lại giây phút được phía bệnh viện thông báo con trai bị ung thư máu.
Từ khi phát hiện con bị bệnh chị Thi đưa con ngược xuôi hết các bệnh viện để chạy chữa. Nhà có chiếc máy tuốt lúa, chị cũng đã phải bán để gom tiền cho con đi viện. Từ khi phát hiện bị bệnh đến nay Đức đã trải qua 4 đợt điều trị hóa chất. Trong nhà giờ không còn gì giá trị để bán. Ngôi nhà anh chị đang ở là nhà bố mẹ chồng trước đây nhưng nay đã xuống cấp, bán cũng chẳng ai ngó ngàng.
Ước mơ bé nhỏ của “ngọn nến không tắt”
Dù bố mẹ, người thân đã cố giấu biệt về chứng bệnh Đức, nhưng những ngày điều trị ở bệnh viện, nhìn các ca bệnh tương tự, cậu học trò tội nghiệp đã linh cảm được bệnh tình của mình. “Đợt vừa rồi điều trị ở bệnh viện, cháu nó nghe được mọi người nói về căn bệnh của cháu khó chữa khỏi nên cháu bi quan hẳn. Có hôm cháu đã trốn viện, khiến các y bác sĩ và gia đình hết sức lo lắng, phải đi tìm. Lúc về nhà, bạn bè đến thăm cháu cũng ngại không dám gặp mà lên rừng trốn. Nhìn con như vậy chị và chồng rất đau lòng, không đêm nào ngon giấc”- Chị Thi nhìn con ngậm ngùi nói trong nước mắt.
Đau lòng, tiếc nuối hơn với vợ chồng chị Thi, lúc chưa bị bệnh năm nào Đức cũng học ở lớp chọn của trường. “Gia đình bên chồng tôi ai cũng chỉ học hết lớp 2, nên khi thấy con trai học được ai cũng rất mừng. Nào ngờ cuộc đời bất công với cháu đến thế”- chị Thi lại bật khóc nói về con.
Video đang HOT
Vợ chồng chị Thi đã làm đủ cách để vực dậy tinh thần của con trai. Bất cứ những người thân, bà con nào đến chơi đều được truyền đạt trước ý nhị: “Đức khỏe hơn, bệnh tình sẽ sớm khỏe thôi”. Thương cậu học trò bất hạnh, như lời thầy Nguyễn Thế Hiển – Hiệu phó Trường THCS Trà Linh- các thầy cô, học sinh cũng thường đến nhà động viên Đức mỗi khi em trở về từ bệnh viện.
Chị Thi đã làm đủ cách đã vực dậy tinh thần của con trai để tiếp tục hành trình duy trì sự sống cho con.
Dần dần, Đức đã phần nào lấy lại được tinh thần. Dẫu bệnh tật vẫn hành hạ, nhưng Đức đã vững tin hơn để chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Đức tự dặn lòng mình không được khóc, phải mạnh mẽ hơn để không làm bố mẹ buồn, lo lắng thêm.
“Có những đêm mẹ con ôm nhau khóc, cháu thủ thỉ: Mẹ đừng khóc, đừng lo cho con, rồi con sẽ khỏe thôi mẹ ạ. Ngày con khỏe lại con sẽ lại lên đồi hái sim bán kiếm tiền để cho mẹ mua bộ quần áo mới. Con thấy đã lâu mẹ chưa có bộ đồ mới nào cả. Rồi cháu nó còn nói góp tiền để mua cho em trai chiếc xe đạp điện”- chị Thi nghẹn giọng kể tiếp về đứa con trai ngoan hiền.
Chứng kiến tinh thần lạc quan hơn của đứa học trò ngoan đang ngày đêm bệnh tật dày vò, các thầy cô của Trường THCS Trà Linh mừng lắm. Rồi thầy cô gọi Đức là “ngọn nến không tắt”, với hi vọng cậu học trò ngoan như ngọn nến, vẫn mãi cháy dù phía trước là phong ba, bão táp.
Thương Đức lắm đi thôi! Tình cảnh em đã nghiệt ngã thế, vậy mà bố mẹ lại quá nghèo. Chị Thi và chồng- anh Nguyễn Trọng Hạnh (SN 1979)- kết hôn năm 2002, lúc đó, chị làm công nhân công ty may, còn chồng làm thợ cho công trình xây dựng ở miền Nam. Sau khi kết hôn, anh chị về quê cùng làm ruộng, rồi làm thuê làm mướn nuôi con. Kinh tế khó khăn, năm 2011, gia đình vay mượn tiền để anh Hạnh đi xuất khẩu lao động sang Lybia. Nhưng vừa sang, bên đó chiến tranh nổ ra, anh buộc phải về nước mà không lấy lại được đồng nào.
Nhà chị Thi không còn một thứ gì đáng giá để có thể bán đi đưa con đi lọc máu
Năm 2011, bố chồng chị cũng mất bởi căn bệnh ung thư phổi nên cuộc sống gia đình lại càng khó khăn hơn. Năm 2013, chị Thi sinh cháu thứ hai nhưng sinh mổ, sau khi mổ chị bị băng huyết may được cứu kịp thời nhưng sức khỏe chị ngày càng yếu. Những ngày em Đức đi xạ trị ở bệnh viện vợ chồng chị Thi phải chạy hết làng trên xóm dưới để vay tiền cho con đi.
Người mẹ nghèo bất lực trước tình cảnh của đứa con trai
Ông Nguyễn Hữu Hài – Chủ tịch UBND xã Phú Lộc nói: “Trường hợp của cháu Đức rất éo le. Gia đình em Đức thuộc hộ nghèo, kinh tế quá khó khăn. Khi Đức bị bệnh, thôn, xã cũng đã vận động các tổ chức đoàn thể, bà con lối xóm quyên góp ủng hộ gia đình. Nhưng cuộc sống người dân ở đây còn khó khăn nên sự giúp đỡ cũng không được nhiều”.
Sống trên cõi đời, tôi vẫn luôn tin ông trời không lấy đi của ai tất cả. Với Đức, tôi lại càng tin như thế. Ông trời sẽ không tước đi sự sống của một chàng trai chăm ngoan, hiếu thảo; một cậu học trò hiếu học, được thầy cô, bạn bè mến yêu. Tôi tin chỉ cần gặp được mạnh thường quân, được các tấm lòng sẻ chia, giúp đỡ, “ngọn nến” ấy sẽ không bao giờ tắt, sẽ vụt sáng ngày trở lại!
Văn Dũng
Theo Dân trí
Câu chuyện về người bạn thân mất vì ung thư máu: Bỗng một ngày tỉnh giấc, bạn không còn bên tôi nữa
"Mất đi một người bạn thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh."
Bai tâp lam văn điêm 10 cua cô ban Vũ Ngọc Quỳnh Giang, lớp 10 chuyên Địa, trường THPT Chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) đang gây sôt trên mang xa hôi vi sư xuc đông đên nghen ngao cua môt tinh ban đep nhưng buôn. Nôi buôn vê ngươi ban thân mât vi căn bênh ung thư mau la nguôn cam xuc dat dao đê Giang viêt nên nhưng dong văn gây xuc đông long ngươi như vây. Tưng câu, tưng chư như thâm vao tim can cua ngươi đoc.
Quynh Giang chia se: "Em đa mât rât nhiêu thơi gian đê nghi va viêt bai văn nay. Khi nhân đươc kêt qua bai kiêm tra, em hêt sưc bât ngơ vi đây la điêm 10 Văn đâu tiên trong đơi."
Bai văn như môt lơi canh tinh vơi ngươi tre chung ta, hay sông thât tư tê, hay yêu thương hêt tât ca moi ngươi xung quanh khi con co thê. Bơi biêt đâu môt ngay no tinh dây, nhưng ngươi thân yêu ây đa bo ta ma đi.
Bai văn điêm 10 gây xuc đông cua Quynh Giang
Nôi dung bai văn điêm 10 cua Quynh Giang:
"Tôi đã từng có một người ban thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn.
Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, chính xác là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, ít giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. "Cậu có con gấu bông xinh thế!", cậu ấy nói như vậy về con gấu của tôi, mặc dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu cho một tình bạn đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên giữa hai người bạn.
Ban đầu chỉ là chơi chung gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh... Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn mà cậu ấy giới thiệu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đã thành tri kỷ lúc nào chẳng hay.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người ban thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới "đập phá" tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé tới giờ, chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi có nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui cho tôi.
Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh cho tôi. Ngược lại, tôi giúp nó trong các môn Sử, Địa, Sinh. Một "đôi bạn cùng tiến" ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy nhanh hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn nhiều thịt nhưng không ăn rau nên bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.
Những tài năng của nó ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà hai đứa cùng thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của ban thân, "viết nhanh lên mày!", "đứng thẳng cái lưng lên!". Những lời nói này, dần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh của tôi.
"Mày ơi, tao mệt quá".
Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm và không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng nhau nữa. Vẫn vui tính, hay cười, hay trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ có thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, nên sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ nét hơn sau mỗi lần gặp.
Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm bát cơm, mà bây giờ hai má hóp lại, tay chân teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải có người dìu đi, không tự đạp xe đến trường như vẫn làm bao lâu nay. Nó rất yêu thích môn Tiếng Anh, và thực sự rất mong chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì cơn bạo bệnh ấy.
Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Và ở lớp rộ lên những tin đồn. "Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?", "Nó bị bệnh gì liên quan đến sức đề kháng ấy", "Dạo này nó yếu lắm", "Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?". Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng quan tâm tới một người, lo lắng cho một người. Thay phiên nhau chép vở trên lớp, ghé thăm nó để giảng bài cho nó, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó cách làm bài thi... Tạo điều kiện kết sức cho thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp ba - kỳ thi quan trọng mà chúng tôi sắp phải đối mặt.
Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên cái giường mà chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, đang ngủ. Có lẽ là một giấc ngủ yên bình, vì nó không còn phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ cho tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.
Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói mà tôi vẫn luôn chờ mong bấy lâu nay, cùng với ước mơ nó được khỏe lại, có thể cùng tới trường với tôi như trước. Cùng học, cùng vẽ, cùng đọc truyện, sẻ chia những tâm sự... Đó là mong ước thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.
Rồi nó bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy... Những cơn đau nhức khắp người, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô gái kiên cường ấy. Có những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.
Mái tóc đen bết lại vì không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng da đầu trắng bệch. Nước da vàng bủng, trên người chi chít những vết tím bầm do chọc kim hay bị tụ máu. Tay chân teo lại, việc cử động cũng trở nên yếu ớt. Trước kia, bữa nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay cả việc húp vài thìa cháo cũng trở nên khó khăn. Kể từ ngày bị ốm cách đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, lúc chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: "Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu".
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Không ngừng nghĩ về câu nói ấy. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù ngoài miệng luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải có niềm tin, nhưng chính niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không còn được nhìn thấy nó, cái ngày mà nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng, và mong ước phép màu xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như lúc ấy.
Sau buổi gặp gỡ cuối cùng ấy, tôi phải đối mặt với nhiều áp lực. Đối mặt với kỳ thi cấp thành phố. Áp lực học trên trường tăng lên. Nhưng tôi không ngừng nghĩ tới nó, với khát vọng cháy bỏng về một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, ngày mà nó sẽ khỏe lại, sẽ lại tới trường. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Mồng 3 Tết Đinh Dậu (tức ngày 30/1/2017), nó đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và tôi, để đi tới một nơi khác, không có đau đớn, mệt mỏi.
Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm đầu tiên là tới nhà nó. Để chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã rất bình tĩnh, và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim quay chậm chạy trong ký ức. Tôi đã dặn lòng mình rằng không được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là trong những giây phút đau lòng này. Nhưng, khi nhìn thấy mẹ nó, mở cửa cho tôi, nhìn thấy vị trí của cái giường nơi nó thường nằm trước kia đã được thay thế bằng một cái bàn thờ mới dựng, bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không khí ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.
Trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nó kể cho tôi về căn bệnh thực sự của nó. Là ung thư máu. Một căn bệnh di căn rất nhanh, và có những dấu hiệu giống như cảm cúm thông thường. Lúc phát hiện ra căn bệnh này đã là giữa tháng 11 năm 2016, tức là chỉ ba tháng trước khi nó ra đi. Buổi chiều hôm trước đó, nó có dấu hiệu phát bệnh. Đau đớn, quằn quại, vùng vẫy, gào thét hàng tiếng liền, trước khi lịm đi. Tỉnh dậy một chút vào ban đêm, để nhìn mặt những người thân yêu lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, mãi mãi. Lúc đó là 0 giờ 15 phút sáng. Bố nó động viên tôi, và trước khi ra về, dặn rằng, "Con đừng buồn quá, phải tiếp tục cố gắng, cố gắng thay cả phần của bạn nữa".
Chưa có một đám tang nào mà tôi khóc nhiều như vậy. Dặn lòng rằng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, khóc là nó không siêu thoát được đâu, nhưng một lần nữa, nước mắt lại trào ra, trước linh cữu nó. Cả tập thể lớp, những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm, cũng có mặt đông đủ. Những tiếng thút thít vang lên không ngừng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy những chàng trai rơi lệ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc linh cữu nó được đưa vào lò hỏa thiêu, là lúc những tiếng khóc vang lên to nhất. Có thể lúc còn sống, nó không nói chuyện với những người bạn khác, nhưng một khi đã ra đi, dù còn thù hằn gì trong lòng, những lời trân trọng, cao quý nhất đều dành cho nó. Vì chúng ta là một gia đình. Dù nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, nhưng nỗi nhớ trong lòng sẽ không bao giờ nguôi ngoai.
Sau đó, tôi bị khủng khoảng một thời gian. Thành tích học tập có sự sa sút, kết quả thi học sinh giỏi thành phố cũng không được như mong muốn. Nhưng câu nói của bố nó như một lời nhắc nhở tôi phải nỗ lực, bởi mình đang cõng trên vai cả phần của nó. Cắm đầu vào học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi, cho ước mơ của cả tao với mày.
Bọn tôi tới thăm nó vào lễ 100 ngày. Bàn thờ đã dời lên tầng ba, cái giường đã đặt vào chỗ cũ, như xưa. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bên cạnh đó, bây giờ có thêm mục tiêu, thêm quyết tâm để mà hướng tới. Là tiếp tục bước đi trên con đường đời, dù không có mày sánh bước bên cạnh. Là đi tiếp cả phần của mày, bởi tao biết rằng mày luôn đồng hành với bọn tao, theo một cách nào đó. Hôm đó, một đại diện của lớp được đề nghị đứng lên, để thay mặt lớp, bày tỏ cảm nghĩ. Tôi đã từ chối không đảm nhiệm vai trò ấy. Thương nhớ chỉ để ở trong lòng là đủ, bởi không lời nào có thể diễn tả được nó.
Tôi đã vượt qua được kỳ thi ấy. Ngay hôm tôi thi xong môn cuối, tôi đã tới mộ thăm nó, không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi, tựa lưng vào tấm bia mộ. Từ xưa tới nay, tôi vốn đã kém khoản ăn nói, ngay cả trong những giây phút quan trọng như thế này. Những lời muốn nói như một mớ tơ vò, muốn thốt ra nhưng lại mắc lại trong họng. Và lại tiếp tục kéo dài sự im lặng. Những tia nắng vàng lọt qua kẽ lá của cây xà cừ cổ thụ, rủ bóng xuống ngôi mộ nhỏ. Những giọt nắng ấy chứ dập dờn, nhảy nhót như đàn bướm ánh sáng, lượn quanh những ngôi mộ đá, như một điềm báo từ thế giới bên kia. Hãy luôn ủng hộ tao nhé, trên con đường đầy chông gai này, để tao có một điểm tựa vững chắc, vươn tới tương lai.
Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn.
Mất đi một người ban thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp, một tuổi thơ hạnh phúc, những ký ức không thể nào quên. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh. Những bài học đáng giá sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Vĩnh biệt, tao hứa sẽ không quên mày, bạn thân.
Theo Helino
4 nữ sinh Hà Tĩnh được đại học Mỹ cấp học bổng lớn năm 2018 Mùa tuyển sinh năm nay, Hà Tĩnh có những gương mặt học sinh học giỏi, năng động đỗ các trường đại học Mỹ, tô thắm thêm truyền thống học hành và khoa cử đáng ngưỡng mộ của mảnh đất Hồng Lam. Nguyễn Ngọc Phương Linh - học bổng 5,5 tỷ đồng Đại học Dickinson Em Nguyễn Ngọc Phương Linh (cựu học sinh Trường...











Tin đang nóng
Tin mới nhất

Còn nhiều băn khoăn về chứng nhận giỏi cấp tỉnh với học sinh điểm IELTS cao

Việc thực hiện chương trình, SGK mới còn nhiều khó khăn

Cấp phép tổ chức thi chứng chỉ HSK trở lại

Banner tìm hiểu ngày 22/12 của Trường ĐH Tôn Đức Thắng in hình lính Mỹ

Nhiều tỉnh cho học sinh nghỉ Tết hơn 10 ngày, Hà Nội lý giải nghỉ 8 ngày

Trường ĐH Kiên Giang dự kiến tuyển hơn 1.600 chỉ tiêu năm 2023

Trường Đại học Hồng Đức nâng cao chất lượng đào tạo sinh viên ngành giáo dục mầm non

Học sinh Hà Giang nghỉ Tết Quý Mão 12 ngày, từ 27 tháng Chạp

Nhiều tiết dạy sáng tạo tại hội thi giáo viên dạy giỏi Hà Nội

Trường Đại học Kinh tế Quốc dân công bố Đề án tuyển sinh đại học năm 2023

Tuyển sinh 2023: Đại học Kinh tế Quốc dân công bố đề án tuyển sinh

Cần cẩn trọng lựa chọn nhân sự, ra đề thi
Có thể bạn quan tâm

Mỹ nhân Việt đóng chính phim nào thất bại phim đó, tiếc cho nhan sắc cực phẩm đẹp không tả nổi
Hậu trường phim
07:10:48 10/03/2025
Nhà ga đông đúc nhất Paris tê liệt vì phát hiện bom thời Thế chiến 2
Thế giới
07:08:50 10/03/2025
Chuyện gì đã xảy ra với Chi Pu và Quỳnh Anh Shyn?
Sao việt
07:07:46 10/03/2025
Nguồn gốc 10 năm "ân oán" Selena Gomez và Hailey vì Justin: Kendall châm ngòi nhưng đây mới là kẻ đổ dầu vào lửa
Sao âu mỹ
07:04:07 10/03/2025
Nữ ca sĩ 23 tuổi bị tấn công bằng dao đến mù mắt và hủy dung nhan, bản án cho kẻ ác gây phẫn nộ
Sao châu á
06:57:27 10/03/2025
Cách nấu hủ tiếu bò viên cực ngon
Ẩm thực
06:10:16 10/03/2025
Phim Hàn mới chiếu đã nhận bão lời khen, nam chính vừa đẹp vừa ngầu nhờ màn lột xác cực chất chơi
Phim châu á
06:05:05 10/03/2025
Dấu hiệu trên da cảnh báo bệnh truyền nhiễm nguy hiểm
Sức khỏe
05:31:20 10/03/2025
Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân
Góc tâm tình
05:30:11 10/03/2025
Tử vi ngày 10/3/2025 của 12 cung hoàng đạo: ngày thuận lợi đối với Sư Tử
Trắc nghiệm
23:59:33 09/03/2025