Gửi đến anh – người thứ ba
Anh không biết tôi nhưng tôi có biết chút ít về anh. Chúng ta đều là hai người đàn ông có nhiều điểm tương đồng về tính cách, và đặc biệt là cùng dành tình yêu của mình cho một người phụ nữ. Anh hãy lắng nghe và suy nghĩ về những điều tôi sắp nói sau đây!
Đàn ông chúng ta bản tính luôn luôn ích kỷ và cố chấp, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm. Nhưng trong trái tim yêu cần sự độ lượng và lòng bao dung nhiều hơn sự ích kỷ, cố chấp. Yêu là luôn mong muốn người mình yêu được hạnh phúc, đó mới là tình yêu trọn vẹn.
Bạn à, trong cuộc sống có những thứ đã qua thì chẳng bao giờ lấy lại được, như bát nước ta lỡ tay làm đổ sẽ không bao giờ lấy lại được đầy vậy.
Tình yêu mà anh dành cho cô ấy thật đáng để người khác ngưỡng mộ, mười năm cho một tình yêu thật không phải là một thời gian ngắn. Tôi ngưỡng mộ và khâm phục. Nhưng con người ta đôi lúc có duyên nhưng không có phận với nhau, dù không muốn tin nhưng đó là một sự thật và ta phải chấp nhận điều đó.
Anh yêu cô ấy bằng cả trái tim, bằng cả cuộc sống của mình. Vậy anh luôn mong cô ấy có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc chứ? Tôi chắc là vậy.
Bây giờ cô ấy đang có một cuộc sống ổn định, một gia đình yên ấm, là người con dâu hiền vợ đảm, một người con có hiếu, một người mẹ được con trai tôn trọng. Có thể nói cô ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Và chúng ta, những người cùng dành tình yêu của mình cho cô ấy đều muốn những gì tốt đẹp nhất đến với cô ấy. Nhưng có một điều anh cần phải biết, từ lâu trong tận đáy lòng cô ấy, điều day dứt, ân hận nhất là đã làm trái tim anh bị tổn thương, nợ anh một món nợ tình cảm mà chưa thể nào trả được. Cũng chính vì vậy, cô ấy chưa bao giờ tìm được sự thanh thản trong tâm hồn và hạnh phúc thực sự trong cuộc sống, để rồi luôn day dứt với quá khứ, để rồi cảm giác có lỗi với anh luôn đeo bám, vô tình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Ngày nào anh chưa tìm được hạnh phúc cho cuộc sống riêng thì cô ấy chưa thể nào tìm được sự thanh thản, hạnh phúc.
Nếu tình yêu của anh đủ cao thượng, hãy rời xa cuộc sống của cô ấy… (Ảnh minh họa)
Tôi hiểu, vì chúng ta có những điểm tương đồng về tính cách và tình yêu, anh đã tự hứa với mình dù không thể cùng chung sống với cô ấy thì cũng sẽ luôn đi bên cạnh cô ấy đến hết cuộc đời này. Trong sâu thẳm trái tim, luôn hy vọng, chờ đợi một ngày nào đó cô ấy sẽ thay đổi để quay về với anh. Tôi khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu đó, một trái tim thủy chung, son sắc. Xin anh đừng ích kỷ như vậy. Giờ đây cô ấy đã có cuộc sống riêng, gia đình riêng của mình và cô ấy đang hài lòng với những gì mình đang có. Tình yêu của anh đang vô tình, gián tiếp phá hoại những gì mà cô ấy đang có được. Tôi sẽ ví dụ, chỉ là ví dụ thôi vì nó không thể nào xảy ra được. Ví dụ cô ấy có từ bỏ tất cả để đến với anh và anh sẽ bù đắp cho cô ấy tình yêu, sự đầy đủ về vật chất phải không? Tôi biết anh dư khả năng làm điều đó. Nhưng, cái quan trọng nhất là hạnh phúc trọn vẹn, sự thanh thản trong tâm hồn thì tôi chắc chắn là anh không thể. Bố mẹ, gia đình và con trai cô ấy sẽ nghĩ như thế nào về cô ấy? Con trai cô ấy không thể hiểu và dành sự tôn trọng cho một người mẹ khi cô ấy làm như vậy? Còn nhiều, nhiều điều không hay sẽ đến với cô ấy nữa mà tôi không thể, không muốn liệt kê ra. Khi ấy, làm sao cô ấy có được hạnh phúc, có được sự thanh thản trong tâm hồn phải không?
Với anh, cô ấy là cuộc sống, là m.áu thịt của mình, là một phần không thể thiếu của anh. Nhưng anh biết đấy, đôi lúc con người ta cũng cần phải cắt bỏ đi phần thân thể đó để tồn tại, để sống tốt hơn và để phần thân thể ấy không bị giày vò, đ.au đ.ớn.
Video đang HOT
Anh đừng cố chấp và ích kỷ nữa. Hãy chôn sâu quá khứ, giấu nó vào miền ký ức sâu thẳm, xem như một giấc mơ đã qua. Đừng ích kỷ chỉ nghĩ đến tình yêu riêng mình, hạnh phúc riêng mình trong khi người mình yêu đang vì tình yêu đó của anh mà phải khó xử, tự dằn vặt.
Nếu tình yêu của anh đủ cao thượng, hãy rời xa cuộc sống của cô ấy, tìm một bến đỗ khác bình yên cho mình. Bây giờ, dù vô tình thì có thể bạn đang tạo nên sống gió cho cuộc sống của cô ấy, gián tiếp hủy hoại sự bình yên của gia đình cô ấy đấy.
Chấp niệm chỉ làm ta đau khổ và gây đau khổ thêm cho nhiều người khác. Anh hãy tự giúp cô ấy và tự giúp mình đi nhé!
Cô ấy đã từng tâm sự với tôi như thế này: “L nghĩ rằng cái gì đã mất đi rồi không thể lấy lại được. Những thứ mình đang có mới là quan trọng, L thấy bằng lòng với cuộc sống hiện tại, đôi lúc có những xáo trộn nhưng mình biết thì sẽ trở về vị trí ban đầu. L nghĩ L là người hạnh phúc vì cuộc sống hiện tại bây giờ. Thà rằng làm tổn thương một người còn hơn làm tổn thương nhiều người. L sẽ cố gắng giải thích cho người ta hiểu.”
Tôi tâm sự những điều này với anh mong chúng ta tìm được ở nhau sự đồng cảm, cùng chung ước muốn mang lại cho cô ấy sự hạnh phúc.
Theo VNE
Tôi lao vào ngõ cụt vì cướp người yêu của em trai...
Có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Các anh chị kính mến!
Tôi đang bước vào t.uổi 40, và tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp, không dễ gì tha thứ được. Và tôi cũng đứng trước sự thật, có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Tôi là một diễn viên múa. Cuộc sống nghệ sỹ với những bề bộn riêng chung, tôi từng đi lên từ những đoàn nghệ thuật của Nhà nước, rồi sau đó cuộc sống quá khó khăn tôi bước ra ngoài, thành lập nhóm múa chạy show tụ điểm, tham gia giảng dạy cho các em thiếu nhi. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng có đủ t.iền dư dả. Ba mẹ tôi là những trí thức điềm tĩnh, họ sống thanh bạch với đồng lương khó khăn của mình. Họ rất tự hào về cậu em trai tôi, đã nối nghiệp sư phạm của gia đình. Và đã có thời điểm việc tôi tham gia vào việc đi múa đã khiến ba mẹ tôi rất rầu lòng. Họ cho đó là một lĩnh vực không đàng hoàng và xướng ca vô loài. Nhưng, vì là những người tôn trọng quyền quyết định cá nhân, nên ba mẹ tôi thường thở dài chứ ít khi la mắng.
Em trai tôi kém tôi 5 t.uổi. Nó chỉn chu và nghiêm túc. Nó tính sẽ lập gia đình vào t.uổi 25 vì mẹ tôi nói nó nên ổn định gia đình sớm. Có thể nói, nó là hình mẫu lý tưởng mà ba mẹ tôi muốn xây dựng. Sống có mục đích, thanh bạch và tự trọng. Còn tôi thì suồng sã và bất cần. Tôi yêu rồi bỏ, những mối quan hệ nhập nhằng khó kiểm soát. Nhưng tôi vẫn luôn tự tin rằng mình làm chủ cuộc sống của mình.
Mối quan hệ của anh em tôi thực sự không thân tình lắm vì hai anh em đi hai con đường khác nhau, nhưng chúng tôi tôn trọng nhau. Một ngày Phúc, em trai tôi nói, bạn gái nó muốn học múa. Nó muốn nhờ tôi giúp, mục đích là để có thể khiêu vũ tốt, chứ không phải trở thành vũ công. Bởi vì cô gái này cần có những kỹ năng mềm khi làm việc cho một dự án nước ngoài. Tôi đồng ý. Phúc dẫn Duyên tới. Cô gái này quá đẹp, đến mức tôi không cưỡng lại được nhan sắc của cô ấy, phải thốt lên: Người đẹp thế này mà không đi làm nghệ thuật thì phí quá. Cô gái ngần ngại chút ít nhưng có vẻ cũng rất thích khi được ngợi khen. Tôi đồng ý hướng dẫn cho cô gái tuần 3 buổi, miễn phí. Dù gì cũng là em dâu tương lai.
Chuyện lẽ ra cũng không có gì ầm ĩ. Nhưng đúng thời điểm đó nhóm múa của tôi cần tăng cường diễn viên để tham gia Festival biển Nha Trang. Tôi nói với Duyên, em có muốn tham gia không, sẽ tập mất hai tuần và đi diễn mất 3 ngày. Duyên ngập ngừng nhưng rồi đồng ý. Vì cô ấy rất thích được làm nghề múa. Lúc đó, cô ấy nói để trở thành nghệ sỹ thì không được, nhưng tham gia vũ đoàn nhảy những vũ điệu đơn giản thì cô hứng thú tham gia. "Giờ em mới thực sự hiểu mình muốn gì trong cuộc đời" - Duyên nói. Tất nhiên là em trai tôi không vui. Nhưng vì chiều người yêu nên nó đành chấp nhận. Duyên tham gia vũ đoàn của tôi và cô thực sự nổi bật. Mọi người trầm trồ khen ngợi, điều đó khiến Duyên rất tự hào.
Trong chuyến đi Nha Trang đó, sau khi biểu diễn xong cả nhóm chúng tôi kéo nhau ra Sailing Club uống rượu ăn mừng. Và cuộc vui kéo dài, sau đó từng nhóm tản ra bờ biển đi dạo. Duyên đi với tôi. Và thật bất ngờ, cô lao vào ôm hôn tôi.
Ảnh minh họa
Duyên nói, cô ấy yêu tôi thực lòng và cô ấy muốn sống với tôi. Khi ấy, nói thực là tôi không còn đủ tỉnh táo để phân tích thiệt hơn phải trái. Tôi đã cuống cuồng lao vào cô ấy như một con thú khát mồi. Chúng tôi đã có một đêm cuồng nhiệt bên nhau, quên hết không gian thời gian. Trưa hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mới bàng hoàng nhận ra việc mình làm. Tôi thấy có lỗi với Phúc khủng khiếp. Nhưng Duyên nói, anh đừng ngại, vì từ lâu em với Phúc đã không còn yêu nhau mặn nồng nữa. Chúng em vẫn đi với nhau, nhưng không còn hứng thú nhiều như trước. Nếu không gặp anh thì em cũng sẽ yêu người khác.
Về Sài Gòn, Duyên nói chia tay Phúc. Phúc hỏi, điều gì khiến Duyên thay đổi như vậy? Duyên nói, vì cô ấy yêu tôi.
Phúc gầm lên như con thú, lao đến phòng tập của tôi, đ.ấm đ.á tôi túi bụi. Tôi cảm thấy mình có lỗi, nên để cho Phúc đ.ánh. Nhưng chưa dừng ở đó, Phúc đã lôi tôi về nhà mách ba mẹ. Một trận lôi đình khủng khiếp. Lần đầu tiên tôi thấy ba tôi giận dữ đến vậy. Ba mẹ tôi coi đó là việc làm vi phạm đạo đức, suy đồi luân thường đạo lý. Mẹ tôi khóc ầm ĩ: "Hết đàn bà con gái rồi hay sao Tân? Con bị ma ám hay vì sao?". Tôi nói, con không biết phải giải thích ra sao, nhưng chính Duyên đã đến với con và cô ấy nói không còn yêu Phúc nữa. Con biết con làm vậy có lỗi với Phúc nên ba mẹ phạt sao cũng được, con không dám cản. Ba mẹ tôi cấm cửa, không cho tôi về nhà. Tôi đi kiếm một căn phòng trọ. Cảm giác có lỗi thật kinh khủng.
Duyên đã nghỉ hẳn công việc dự án để theo vũ đoàn vì cô ấy nói đó mới là ý nghĩa cuộc đời mình. Tôi ngần ngại rất nhiều. Nhưng Duyên chủ động. Cô nói, tất cả mọi thứ là duyên phận, phải chấp nhận thực tế như vậy mà thôi. Quan trọng là tình yêu của tôi và Duyên là có thật, hoàn toàn không lợi dụng và dối trá. Tôi đâu có gì để Duyên lợi dụng? Tôi im lặng chấp nhận sự thật đó, dù cảm giác có lỗi với gia đình vẫn đeo bám.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Phúc đã trở nên một kẻ khùng dở. Nó suốt ngày nhậu nhét say xỉn và về nhà đ.ập p.há đồ đạc. Nó nguyền rủa tôi. Nó lập một Facebook để nói xấu tôi và Duyên ở trên đó. Chúng tôi chấp nhận để Phúc làm vậy vì không biết làm gì, miễn sao Phúc cảm thấy thoải mái hơn.
Một ngày, chúng tôi đang diễn chương trình tại sân khấu ngoài trời thì bất ngờ một em diễn viên múa hớt hải gọi tôi xuống. Nó đưa cho tôi một xấp tờ rơi có in hình tôi và Duyên, cùng thông tin kinh hoàng: "Biên đạo Huỳnh Anh Tân và diễn viên Ngọc Duyên là hai kẻ khốn nạn. Ông Huỳnh Anh Tân đã có dã tâm cướp người yêu của em trai mình và bây giờ ngang nhiên sống với nhau như vợ chồng. Đề nghị khán giả tẩy chay những con người khốn nạn này". Khi tôi đọc xong tờ rơi thì thấy nó đã được phát đầy dưới hàng ghế khán giả. Cảm giác uất nghẹn trong lòng. Duyên đã xỉu trong cánh gà, phải đưa vào Bệnh viện quốc tế Sài Gòn cấp cứu.
Tôi về nhà, gõ cửa ba mẹ. Ba mẹ tôi lạnh lẽo đón tôi. Tôi nói lại câu chuyện của Phúc. Mẹ tôi cũng nằm vật ra giường vì không thể ngờ có ngày Phúc biến mọi thứ thành bi kịch đến vậy. Ba tôi không nói gì, ông gọi Phúc về nhà và bắt Phúc nằm trên giường, đ.ánh cho Phúc 5 roi. Nhưng Phúc đã không còn là đứa con ngoan khi xưa. Nó đã gầm lên, suýt nữa đ.ánh lại ba tôi. Tôi lao vào, can ra, thì Phúc nói mày biến khỏi mặt đất này đi cho tao nhờ. Ngày nào tao còn thấy mặt mày tao sẽ còn quậy phá. Mày là thằng đàn ông khốn nạn nhất mà tao từng gặp.
Tôi lặng lẽ bỏ đi. Dường như mọi thứ đã rơi vào ngõ cụt.
Tôi nói với Duyên, có lẽ chúng ta nên chia tay.
Duyên nói, không được, chúng ta yêu nhau không có gì sai. Tại sao vì điều đó mà anh bỏ em? Duyên quyết định đi gặp Phúc. Họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều thì phải. Hôm sau, tôi nghe tin bàng hoàng, ba mẹ tôi trong bệnh viện, vì Phúc đã uống t.huốc n.gủ tự vẫn, may mà còn cứu được.
Như lúc này, tôi không biết phải giải thích làm sao với mọi người, làm sao cho Phúc hiểu, rằng tình yêu là định mệnh chứ không phải đó là điều tôi mong muốn. Tôi vẫn còn lý trí mà. Nhưng có vẻ như nói với Phúc lúc này quá khó khăn.
Gia đình tôi đã tan nát rồi. Tôi vừa buồn vừa rối. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối”, tôi muốn được công khai Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội...