Gửi anh của em
Không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn…
Sao anh lại làm em buồn nhiều vậy anh? Trước đây chẳng bao giờ anh nói năng thô lỗ hay cục cằn với em cả. Em buồn lắm những lần anh nói năng thô lỗ vào mặt em…
Thời gian anh và em yêu nhau cũng được 15 tháng rồi vậy mà bây giờ càng ngày em càng thấy giữa hai chúng mình chẳng còn như trước nữa. Anh không còn quan tâm em, không còn chiều chuộng em, không còn thích nói chuyện hay đi chơi với em nữa. Và có một điều làm em rất buồn là anh không hề tôn trọng em, mỗi lần anh và em cãi nhau hay đôi khi chỉ là anh tức chuyện gì đó anh sẵn sàng chử.i em, văng tục trước mặt em mà không cần biết em bị tổn thương, em buồn thế nào mỗi khi nghe nhưng lời đó của anh.
Những lần đó em chẳng biết nói chuyện với ai cả, em thấy xấu hổ với bạn bè lắm nếu bọn nó biết được em bị người yêu mình chử.i như vậy. Anh còn nhớ tết năm ngoái anh hứa sẽ không bao giờ thô lỗ với em mà, lần đó em đã rất muốn chia tay với anh nhưng khi thấy anh gục vào em rồi khóc, em rất thương anh và em đã không thể rời xa anh để rồi bây giờ em cảm thấy có chút ân hận anh biết không.
Giá như ngày ấy em không gặp anh ở nhà đứa bạn em thì có lẽ bây giờ em vẫn là một cô gái vô tư, chẳng biết đến những hạnh phúc và cũng rất nhiều đau khổ trong tình yêu. Kể từ năm nhất đại học em chẳng yêu ai, chẳng hẹn hò với ai cả vậy mà em đã nhận lời yêu anh chỉ sau 4 tháng và chỉ sau đó 2 tháng nữa mình đã trao cho nhau tất cả. Lần đầu tiên đó anh đã nghi ngờ em vì em không có vệt má.u nào cả, em chẳng biết giải thích sao với anh cả vì với anh là lần đầu tiên trong đời em mà. Nhưng rất may sau đó một thời gian anh đã dần chịu tin và không nghi ngờ nữa, em cứ nghĩ là mình sẽ hạnh phúc và sẽ hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn khi mình là của nhau. Nhưng có lẽ người ta nói “đàn ông cả thèm chóng chán” là đúng anh nhỉ? Anh không còn yêu em như trước, anh ngày càng thay đổi. Còn em thì yêu anh nhiều hơn trước, em sợ mất anh, còn anh lại muốn gặp gỡ những người khác. Anh biết vì sao em hay ghen, em hay nói anh không? Vì anh không khéo léo, anh đối xử với người con gái khác lúc nào cũng nhẹ nhàng và lịch sự, còn với em anh chẳng vậy. Thử hỏi như thế làm sao em không cảm thấy khó chịu chứ?
Em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác…
Video đang HOT
Tối qua có một người con gái lạ gọi điện cho anh lúc nửa đêm không nói tên, anh nói chuyện với người ta nhẹ nhàng tình cảm và không cần biết em đang ở đó, em ghé tai nghe thì anh không cho, rồi anh xóa số và xóa cả tin nhắn người ta gửi cho anh, vì không muốn em biết. Khi người ta nhắn tin cho anh em hỏi là ai anh còn nói dối em là bạn anh, em hỏi về người tối qua thì anh gắt lên và anh bảo rằng em lèo nhèo, câu mà anh vẫn hay nói em khi em hỏi anh. Em thấy buồn lắm anh biết không? Sao anh lại giấu em, sao anh lại làm em chán nản cuộc sống vậy chứ? Anh có người yêu rồi mà vẫn còn muốn gì nữa chứ? Anh nói anh không có gì, nhưng cách anh xử sự hỏi làm sao em không nghĩ được chứ?
Từ ngày mình thuộc về nhau em đã không còn là em nữa, em đã khóc rất nhiều, những lần em khóc rất ít khi anh dỗ dành em, anh không thương em như anh nói đúng không anh. Em biết anh là người ích kỷ, em cũng biết anh luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, với anh em không phải là người quan trọng nhất nhưng không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn. Em ước gì mình không gặp nhau trước đây, em thấy ân hận vì đã trao cho anh đời con gái của mình quá sớm để rồi giờ anh chán em, suốt ngày mình cãi vã nhau.
Trước đây anh nói rằng mình yêu nhau thì phải hai như một nhưng bây giờ anh lại bảo việc của anh kệ anh, gặp nhau nhưng em làm việc của em đừng theo anh như cái đuôi. Dạo này anh thường gấu giếm điện thoại của mình, anh không muốn em đụng vào bất cứ cái gì của anh. Em muốn rời xa khỏi tất cả mọi thứ, em chẳng muốn làm gì, gặp ai cả, em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác. Bây giờ em đang rất mệt mỏi và buồn lắm sao anh không thương em vậy?
1309upeupa@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bị người yêu lừa dối
Trong cơn hân hoan giữa đêm tối có men say đó, Khôi lại gọi tên người con gái kia đầy khắc khoải.
Làn môi Ngọc thơm tho, khẽ khàng ùa vào má, vào môi, vào mí mắt và từng thớ thịt trên cơ thể Khôi. Khôi ngọt ngào đáp lại cái nóng hừng hực của Ngọc nhưng đáng tiếc thay, trong cơn hân hoan giữa đêm tối có men say đó, Khôi lại gọi tên người con gái kia đầy khắc khoải.
Ngọc không biết nói gì thêm nữa, cô chỉ biết suy sụp ngồi lắng nghe tất cả. Ngọc thức trắng cả một đêm với khuôn mặt rầu rĩ đầy khắc khoải. 20 năm sống trên cuộc đời này, Ngọc không thể ngờ được rằng cô lại đa.u đớ.n như thế. Cô lại gặp nhiều oan khiên đến như vậy. Bàn tay cô trống trải đi tìm hơi ấm, đôi mắt vô hồn ngó lơ xung quanh. Cô cảm thấy toàn thân mình bất động, băng giá và tê tái.
Đêm nay đây, lẽ ra phải là cái đêm cô được người yêu mình yêu thương gần gụi hơn. Lẽ ra cái đêm sinh nhật của anh, cô đã vượt hàng trăm cây số đến với Khôi thì cô phải được nâng niu như thế nào chứ? Vậy mà, Khôi để Ngọc bẽ bàng, để Ngọc đớ.n đa.u loãng trong tâm trạng mình bị thương hại.
Đã bao người con trai yêu Ngọc, chỉ mong được Ngọc yêu thương, quan tâm và ngó ngàng tới. Họ chỉ cần nhìn thấy Ngọc đã hạnh phúc lắm rồi, ấy vậy mà không hiểu tại sao trong cái góc nhỏ của quán café mỗi lần cô ghé thăm Hà Nội, Ngọc lại gặp Khôi và rồi cô đem lòng yêu anh chàng này với một tình yêu trong sáng, đắm say.
Hơn một năm trôi đi trong mộng mị, Ngọc nào biết cô đang bị lừa, cô đang là một người thế thân cho một người con gái khác trong Khôi. Khôi chỉ coi Ngọc là một điểm tựa khi anh cảm thấy cô đơn, khi người con gái kia không có chút tình cảm nào với anh cả. "Đắng quá phải không Ngọc?", cô thầm hỏi lòng đầy cay đắng và quạnh quẽ. Cô chỉ ước rằng: bây giờ cô không ngồi trước mặt Khôi nữa, cô đã đi đến một nơi nào đó thật xa xăm và mãi mãi không nhìn thấy khuôn mặt Khôi nữa.
Mọi yêu thương giận hờn Ngọc muốn trút vào Khôi, cô hôn môi Khôi da diết...
Nhưng trong bóng tối, ánh mắt sáng đầy lãng tử của Khôi hiện lên khiến cơ thể Ngọc không tài nào di chuyển được. Cô không thể đứng lên được. Cô cũng không thể ngồi xuống được, cô cũng không đủ mạnh mẽ để gọi tên Khôi.
Bữa tiệc sinh nhật của Khôi đã trôi qua vài tiếng trước đây mà sao nó như nhát dao nhọn cứ cứa mãi vào tim cô. Ngọc đã cố gắng hết sức, cố gắng nghỉ một buổi làm chăm lo cho buổi tối của Khôi thật tuyệt. Ngọc khéo léo làm những món ngon thết đãi bạn bè anh. Ngọc làm cho Khôi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng khi cuộc vui sắp tàn, một số bạn bè đã đi về thì bỗng nhiên người con gái ngày xưa Khôi yêu thương đến. Nốc cạn những chén rượu cay đắng, ánh mắt buồn hiu hắt của Khôi đã làm cho không khí buổi tối trùng xuống. Ngọc bé nhỏ không hiểu điều gì. Cô im lặng, khẽ khàng đặt bàn tay ngoan hiền dịu dàng lên tay Khôi nhưng Khôi đã gạt tay Ngọc ra. Khôi nắm tay cô gái kia, Khôi đã say Khôi không biết mình đang nói gì chỉ biết rằng những giọt nước mắt lăn khẽ khàng trên khuôn mặt Ngọc.
Ngồi trước mặt Ngọc là Khôi đó sao, người đã từng hứa những lời ân ái ước thế đó sao? Người mà Ngọc đã trao nụ hôn đầu đời và thậm chí là còn muốn trao cả trinh trắng của mình cho nữa. Ngọc chỉ muốn tát vào mặt Khôi nhưng sao tay Ngọc cứng quá. Ngọc cứ như bị tê liệt, Ngọc chỉ cảm thấy những người xung quanh thương hại Ngọc ra sao và họ muốn Ngọc đi như thế nào.
Cô chưa thể tìm được lối thoát cho tình yêu của mình.
Khôi lại uống, lại tự mình đưa người con gái kia về. Khôi không biết gì chỉ để Ngọc lặng câm đầy buồn tủi. Khôi đã cướp đi trái tim của Ngọc nhưng anh lại bóp chế.t nó chứ không phải nâng niu nó nữa. Anh đã giế.t chế.t nó và tham lam coi nó là một vật thế thân.
Khôi đã quá tham lam, anh nuôi dưỡng cảm xúc yêu đương với người con gái khác trong lúc nói yêu Ngọc. Làm sao đây để Ngọc tha thứ, làm sao đây khi cốc nước kia đã sắp đổ xuống? Ngọc lờ mờ nhìn thấy bóng Khôi về. Khôi vẫn đẹp trai lãng tử nhưng ánh mắt đầy u tối. Khôi ngã vật xuống và ôm Ngọc.
Lúc này, mọi yêu thương giận hờn Ngọc muốn trút vào Khôi, cô hôn môi Khôi da diết, cô hôn ngực anh và Khôi cứ để như thế. Làn môi Ngọc thơm tho, khẽ khàng ùa vào má, vào môi, vào mí mắt và từng thớ thịt trên cơ thể Khôi. Khôi ngọt ngào đáp lại cái nóng hừng hực của Ngọc nhưng đáng tiếc thay, trong cơn hân hoan giữa đêm tối có men say đó, Khôi lại gọi tên người con gái kia đầy khắc khoải.
Ngọc giật mạnh người, Ngọc không nói gì nữa. Ngọc buông Khôi ra, thẫn thờ đau khổ... Cô không còn khóc được nữa. Cô biết Khôi đã quá tham lam và tàn nhẫn nhưng giờ cô cũng không biết mình phải làm như thế nào nữa... vì cô không muốn mất khôi.
Ngọc hờ hừng nhìn vào bóng tối... Cô chưa thể tìm được lối thoát cho tình yêu của mình.
Duyên Duyên (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nợ tình... Anh cả đột ngột gọi điện thông báo cuối tháng sẽ cưới vợ. Cả nhà tôi nhìn nhau ngỡ ngàng. Lúc nói chuyện qua điện thoại, bố tôi lặng đi, thả rơi cả máy, sau còn gọi lại để xác minh vì sợ mình nghe nhầm. Nhưng không, anh tôi vẫn khẳng định: "Ơ, bố hay nhỉ, con trai bố 35 tuổ.i rồi,...