Giữa em và “cave” anh chọn ai?
Tôi cay đắng nhận ra một sự thật phũ phàng… (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi lặng người, ứ nghẹn, để lúc tỉnh dậy thấy mình đang ở trong bệnh viện. Tôi cay đắng nhận ra một sự thật phũ phàng, tôi tự hỏi: “Giữa em và “cave” anh chọn ai?”
Cuộc sống có ai biết trước được chữ “ngờ”. Càng nghĩ tim tôi càng đau đớn hơn, tỉnh dậy sau cơn sốc đầu tôi lúc rơi vào khoảng hư vô, lúc chìm vào những kỉ niệm của quá khứ.
Ngày đó, tôi là người con gái khá thành đạt, tôi 25 tuổi xinh đẹp, chuẩn bị hoàn thành khóa học thạc sĩ, đồng thời tôi vừa trúng tuyển vào vị trí trưởng phòng của một công ty nước ngoài. Mọi người đánh giá tôi năng động, đáng yêu và đầy triển vọng. Còn anh cũng lịch lãm, giỏi giang không kém, anh làm giám đốc điều hành cho tập đoàn xây dựng lớn. Những tưởng sau 6 năm yêu nhau chúng tôi sẽ là “đôi tiên đồng ngọc nữ” xứng đôi bên nhau trọn đời khi tôi tốt nghiệp. Vậy mà…
Tôi quen anh từ năm đầu tiên đại học, lần đó anh về Đà Nẵng thăm nhà, đi dạo phố anh đụng xe vào tôi. Chân tôi máu me đầy còn chiếc xe đạp không còn nguyên hình dạng. Anh vội vã đưa tôi tới bệnh viện, chăm sóc tận tình. Cho tới ngày tôi khỏi cũng là lúc anh phải vào lại Sài Gòn làm việc. Anh đi rồi nhưng không quên hằng ngày thường nhắn tin, điện thoại cho tôi.
Không biết từ bao giờ anh đã là người bạn, người anh thân thiết luôn lắng nghe những tâm sự tuổi mới lớn của tôi, luôn quan tâm an ủi tôi mỗi khi buồn vui. Chủ nhật hôm ấy, sau giờ tan trường anh bỗng xuất hiện ở cổng trường tôi với bó hoa ly trên tay đã thay lời muốn nói. Tôi và anh đã hòa vào đại dương tình yêu ngọt ngào.
Trong 6 năm dù xa cách nhưng không vì thế mà làm giảm đi tình cảm của tôi dành cho anh. Mỗi dịp hè, lễ tết tôi thường đón xe từ Đà Nẵng vào thăm anh. Chúng tôi thường ngồi bên bờ sông Sài Gòn ngắm lục bình lững lờ trôi, mùa xuân lại dạo trên đường hoa Nguyễn Huệ, mùa hè anh chụp rất nhiều hình tôi ở nhà thờ Đức Bà. Thỉnh thoảng anh về Đà Nẵng cả hai tay trong tay đi trên cát, anh nói: “Em là tình yêu chân thành, trong sáng nhất của anh”. Tôi nhớ ngày ấy bên anh tôi vui cười hạnh phúc biết bao.
Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, tôi đã thấm vị đắng của tình yêu như thế nào… (Ảnh minh họa)
Anh luôn tôn trọng, nâng niu tôi như một báu vật và động viên tôi học tiếp sau khi tốt nghiệp đại học, anh lúc nào cũng ủng hộ cho sự nghiệp của tôi. Còn chuyện cưới xin thì khi tôi học xong cao học sẽ tính. Tôi hạnh phúc biết bao khi có người đồng hành hiểu ý mình như vậy. Khi thi kết thúc học kì cuối cùng tôi được nghỉ một thời gian khá dài để chuẩn bị cho luận văn. Tôi không điện thoại báo trước mà lên xe vào thẳng thăm anh, tôi muốn tạo cho anh bất ngờ nho nhỏ.
Nhưng không ngờ đây là lần cuối tôi gặp tình yêu của mình. Trước khi bước chân vào ngôi nhà của anh, tôi ngồi ở quán cà phê đối diện nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn về phía nơi anh sống. Đập vào mắt tôi là hình anh chở cô hàng xóm, hai người ôm ấp trong yêu thương, vui vẻ, họ rất hạnh phúc. Trái tim tôi tan nát, uất nghẹn nơi cổ họng, tai ù và tôi xỉu đi, sau đó người ta đưa tôi vào viện.
Video đang HOT
Có thể tôi sẽ không sốc nặng như thế nếu anh yêu một cô gái bình thường, mà người anh đang thương và vô tâm lừa dối tôi là cô cave, anh đã từng kể tôi nghe vài lần. Sau này, qua bạn bè anh tôi được biết trước khi tôi phát hiện ra sự thật thì anh đã chung sống với cô gái đó gần một năm rồi.
Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, tôi đã thấm vị đắng của tình yêu như thế nào. Tôi quyết tâm lấy hết can đảm vượt qua nỗi đau, tôi thay số điện thoại, nhận công tác và bảo vệ xong luận văn tôi xung phong qua Lào làm đại diện cho công ty. Tôi đau buồn rời xa tình yêu không lời từ biệt. Năm tháng trôi đi nhưng chưa giờ phút nào tôi quên được anh, đã có rất nhiều người đàn ông tốt đến bên tôi nhưng họ không thể thay thế được anh. Người ta nói thời gian là phương thuốc tốt nhất để xoa dịu mọi nỗi đau mà sao tôi vẫn mãi không quên dù người…?
Mỗi lần về tới Sài Gòn tôi thường một mình nuốt những giọt lệ vào trong ngồi ngắm lục bình lững lờ trôi trên dòng sông, trong lòng miên man về kí ức tình xưa. Tôi ước giá như mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và anh vẫn là của tôi. Nhưng cuộc tình của tôi cũng giống như những cánh lục bình kia không biết sẽ đi về đâu?
Theo Vietnamnet
Bố tôi lén lút... với ô sin
Tôi thật sự bàng hoàng khi nghe được những lời "năn nỉ" của bố với cô bé ô sin (Ảnh minh họa)
"Không sao đâu ... Cháu chiều chú, chú sẽ cho cháu thêm tiền để gửi về quê cho gia đình". - Tôi như chết lặng đi khi nghe được những lời bố tôi "năn nỉ" với cô bé ô sin trong phòng tắm.
Nhà tôi mở Đại lý hàng tạp hóa đã gần 20 năm. Tầm khoảng 5 năm nay, bố mẹ tôi xây dựng lại cửa hàng khang trang hơn và đồng thời cũng cần nhiều việc hơn nên phải thuê osin vừa giúp gia đình nấu nướng, dọn dẹp, vừa có người trông hộ cửa hàng mỗi khi nhà đông khách.
Cuộc sống gia đình tôi khá giả nên từ bé đến lớn, tôi không thiếu bất cứ thứ gì. Cứ hễ tôi thích gì là bố mẹ chiều nấy... nhưng không phải vì thế mà tôi đâm ra hư hỏng, đua đòi bạn bè xấu. Trái lại, tôi biết được bố mẹ tôi phải khó khăn như thế nào mới kiếm được những đồng tiền ấy nên tôi rất trân trọng những thứ bố mẹ mua cho tôi, cũng như thầm cảm ơn những gì bố mẹ đã làm cho mình trong suốt gần hai chục năm qua.
Là con trai nên tôi thường gần gũi mẹ hơn. Hầu như mọi chuyện nhỏ to trong nhà, mẹ đều chia sẻ cùng tôi... và tôi cũng luôn tâm sự với mẹ mỗi khi mình có những thay đổi trong cuộc sống để nhờ mẹ góp ý, định hướng giúp tôi quyết định đúng đắn hơn.
Hai mẹ con dường như rất hiểu nhau nên mỗi khi bố mẹ bất hòa, hiểu lầm nhau thì mẹ cũng luôn chia sẻ với tôi... và tôi luôn là cầu nối giúp hai người hòa thuận với nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì gia đình chúng tôi luôn tràn ngập tình yêu thương và mọi người trong gia đình đều rất hiểu nhau.
Thế nhưng, từ ngày nhà có Hương - cô bé ô sin mới, bố tôi bắt đầu có những thay đổi rất lạ. Ông hay chải chuốt tóc tai, ăn mặc chỉn chu, lịch sự hơn... Chính điều đó đã khiến tôi nghi ngờ. Một thằng con trai đang yêu như tôi cũng thừa hiểu được rằng, tại sao bố lại có những thay đổi như vậy? Đơn giản rằng, vì bố đang muốn "tấn công" con mồi non tơ ở trong nhà mình.
Nhận thấy được những thay đổi ấy từ bố nên tôi âm thầm theo dõi và cố gắng để cho bố tôi không có nhiều cơ hội tiếp cận cô bé ấy. Tôi thường "giám sát" cô bé nấu nướng, giặt giũ, trông hàng... hay cả khi cô bé ấy đang tắm. Vì tôi cũng biết được những chuyện không hay của gia đình những cậu bạn thân khi bố của cậu này thì ngoại tình với ô sin già ,bố của một cậu khác lại cưỡng dâm ô sin trẻ nên tôi tự nhủ với mình " Đề phòng vẫn là trên hết".
Từ ngày nhà có ô sin mới, bố tôi bắt đầu có những thay đổi rất lạ (Ảnh minh họa)
Hương là một cô bé ngoan ngoãn, thảo hiền. Cô bé ấy chưa bao giờ làm phật lòng ai trong gia đình chúng tôi và mỗi lần mẹ nhờ Hương làm gì thì cô bé ấy cũng rất vui vẻ làm việc. Đổi lại, mẹ tôi cũng đối tốt với Hương hơn so với những người ô sin trước. Mỗi tháng trả lương, mẹ thường thưởng thêm cho Hương tầm 300 đến 500 nghìn bỏ lợn để tết mang về quê cho gia đình.
Thời gian cuối năm, cửa hàng nhà tôi chật cứng khách khứa và hàng hóa, tôi cũng bận rộn với lịch thi cử cuối kì nên dường như chỉ có bố mẹ và Hương phải xoay sở với bao nhiêu công việc. Cũng vì bận rộn nên tôi dường như không còn nhiều thời gian để để tâm đến bố mình nữa, cũng như không nghi ngại có vấn đề gì nghiêm trọng sẽ xảy ra vì đây đang là thời điểm đắt khách nhất nên mọi người đều bù đầu bù tai vào làm việc...
Nhưng rồi một hôm, tầm một giờ chiều tôi về đến nhà. Hôm ấy cửa hàng cũng đang vãn khách nên chỉ mỗi mẹ tôi ngồi trông. Tôi đang lên phòng để chuẩn bị nghỉ ngơi thì... đi qua phòng Hương, cửa vẫn mở toang nhưng không thấy cô bé đâu. Tôi đang định bước chân lên tầng bốn thì bất ngờ nghe thấy những âm thanh nho nhỏ vọng ra từ nhà tắm... Cảm giác bất an, lo lắng, tôi vội vàng đến gần phòng tắm thì nghe được rõ từng tiếng:
- Cháu van chú! Chú đừng làm như vậy nữa? Cháu sợ lắm! - Lời Hương khẩn thiết cầu xin.
- Không sao đâu... Cháu chiều chú, chú sẽ cho cháu thêm tiền để gửi về quê cho gia đình.
- Nhưng... nếu cô biết được thì sao ạ? Như thế cháu sẽ bị đuổi việc lắm!
- Cháu đừng lo... Đã có chú rồi. Sẽ không sao hết. Miễn sao cháu đừng để lộ chuyện này cho ai biết là được...
- ...
Tôi như lặng người đi khi biết đấy là những lời đối thoại của bố tôi và Hương trong phòng tắm. Tôi giận lắm... nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì rồi nhẹ nhàng quay xuống tầng hai để bắt đầu đi lên, miệng thì gọi to: " Hương ơi! Đến đây anh nhờ tí"... Tầm hai phút sau, cô bé mở hé cửa và nói vọng ra: "Chờ em tí anh ơi"... Rồi tôi vội vàng leo lên tầng 4.
Cô bé mặt hốt hoảng chạy lên phòng tôi.
- Anh gọi em có chuyện gì ạ? - Mặt con bé vẫn không giấu nổi sự lo lắng...
- Giặt hộ cho anh hai bộ quần áo này với! Mấy nay anh bận ôn thi bận quá nên không giặt được. Em giúp anh nhé. - Nói rồi, tôi đưa hai bộ quần áo cho Hương nhờ giặt.
Nếu Hương còn ở đây... thì tôi không biết gia đình mình sẽ tan vỡ lúc nào (Ảnh minh họa)
Tôi chưa bao giờ để người khác giặt quần áo cho mình... nhưng lúc ấy, tôi không biết làm gì khác để can ngăn bố tôi và Hương đang "làm chuyện tội lỗi" ở trong nhà tắm.
Kể từ hôm đó, tôi thấy bố hay trộm nhìn tôi. Dường như bố hiểu tôi đã biết được sự thật ấy. Cũng kể từ hôm đó, tôi thường hay kiếm lỗi của Hương để "tố cáo" với mẹ và mong mẹ đuổi việc cô bé ấy... nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ đã gạt phăng: "Con thử kiếm cho mẹ đứa nào hơn cái Hương đi! Con bé vừa xinh xắn, dễ thương, lại được nết ngoan ngoãn, chăm chỉ nên từ khi có nó, bố mẹ đỡ bao nhiêu việc mà khách càng cũng đông hơn. Con không thấy sao?"...
Thấy mẹ một mực "bênh" Hương nên tôi cũng chẳng thể góp ý thêm lời nào nữa... nhưng tôi cũng không dám nói lên sự thật ấy cho mẹ biết. Vì tôi sợ, khi mẹ biết được chuyện chồng mình "lén lút" với ô sin thì chắc hẳn gia đình chúng tôi sẽ không còn yên ấm như bây giờ nữa... Cũng vì lẽ đó nên tôi chỉ biết cách tìm ra những điểm xấu của Hương để mong mẹ cho cô bé ấy nghỉ việc.
Giờ đây, tôi đang rối bời với quẩn quan những suy nghĩ... Liệu tôi có nên thẳng thắn nói chuyện với bố về mối quan hệ lén lút với ô sin không? Như thế, tôi sợ bố xấu hổ và tình cảm bố con tôi cũng sẽ không được như trước nữa. Còn nếu nói chuyện này với mẹ thì chắc chắn mẹ tôi sẽ làm to chuyện và gia đình tôi sẽ có nguy cơ đổ vỡ... Nhưng nếu không nói, nếu tôi cứ im lặng mãi như thế này thì phải chăng, chúng tôi đang nuôi một "con hổ" trong nhà và nó sẽ "ăn thịt" gia đình chúng tôi lúc nào cũng không hay biết?
Tôi lo lắng quá... nhưng không biết phải làm thế nào để trọn vẹn đôi đường cả. Vì thế nên tôi đã viết những dòng tâm sự này gửi lên chuyên mục Đời sống để mong nhận được những lời khuyên, những lời góp ý chân tình của mọi người.
Tôi xin cảm ơn chuyên mục, cũng như sự sẻ chia của các bạn độc giả!
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em nợ tình... anh phải khóc! Nhiều lúc tôi nghĩ cuộc đời mình sau này không thể thiếu em... (Ảnh minh họa) Tôi đã lặng người, cố gạt nước mắt chảy vào trong khi thấy em "ôm ấp" trong vòng tay của kẻ khác trong khi đó em đang là vợ sắp cưới của tôi... Ngày ấy, em là một cô bé học sinh cấp 3, tinh nghịch, nhỏ...