Giọt nước mắt đêm tân hôn của người đàn bà cưới phải chàng gay
Ánh mắt Lam lướt qua Hùng một nét nhìn có chút khinh bỉ, nhưng nàng im lặng. Hùng đứng lên, không nhìn Lam mà cởi áo, rồi bước vào phòng tắm
Phần 1: Cưới một chàng gay
Lâm Hùng bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Lam:
- Cô ngồi đó chờ đợi gì?
Lam vẫn đứng ở mé giường, nhìn Hùng có chút lo lắng:
- Tôi cũng không đợi gì. Đêm nay, tôi mệt nên anh có thể để tôi ngủ không?
Lâm Hùng tựa mình vào thành ghế, nhìn Lam khẽ cười khẩy:
- Cô nghĩ tôi muốn ngủ cùng cô lắm sao?
- Anh, tôi…
- Đêm nay, cô chọn đi, ngủ trên giường hoặc trên ghế?
- Tùy anh, tôi ngủ đâu cũng được.
- Vậy tôi muốn ngủ trên giường.
Ánh mắt Lam lướt qua Hùng một nét nhìn có chút khinh bỉ, nhưng nàng im lặng. Hùng đứng lên, không nhìn Lam mà cởi áo, rồi bước vào phòng tắm. Lam lê bước lặng lẽ ra ghế, nàng cảm thấy mình quá mệt mỏi. Nàng cười: Đêm tân hôn đầu tiên trong đời nàng sẽ như thế này sao?
Ảnh minh họa
Chuông tin nhắn điện thoại rung lên. Nàng khẽ mở ra, là tin nhắn của Phong. “Lam, chúc em sinh nhật lần thứ 22. Có nhớ anh không?!”. Lam run run nắm chiếc điện thoại trong tay, nước mắt nàng bỗng chảy dài trên má.
Bước ra từ nhà tắm, thấy cô dâu mới khóc, Hùng lạnh lùng:
- Sao, người yêu cũ của cô nhắn tin chúc mừng sinh nhật hả?
Lam ngạc nhiên ngước đôi mắt đỏ lên nhìn Hùng:
- Sao anh biết là ngày sinh nhật của tôi?
Hùng nhếch mép:
- Tình cờ thôi, khi đi đăng kí, chẳng phải dùng chứng minh thư của cô sao? Mệt rồi, tôi muốn nghỉ. Nếu muốn khóc, cô làm ơn ra ngoài khóc.
Người đàn ông lạnh lùng này nàng sẽ gọi bằng chồng sao? Sẽ là chồng nàng sao? Anh ta còn hơn cả người dưng nước lã.
Lam mệt mỏi lê bước vào nhà tắm. Hơi nước ấm áp bao quanh khiến thân thể nàng cảm thoái mái hơn. Nàng cố tận hưởng chút ấm áp ấy. Hùng nghe tiếng nước chảy. Anh nhắm mắt lại, coi như mình đang ngủ. Giá như, đây chỉ là một giấc mộng dài.
***
- Tại sao em lại ngồi đây một mình? Mưa ướt hết rồi.
Lam ngước mắt nhìn người con trai có giọng nói trầm ấm như ly cà phê nâu trong một buổi chiều mưa lạnh lẽo và u ám. Nàng khẽ đáp:
- Không, tôi chỉ muốn biết, cảm giác bị mưa ướt trong một ngày lạnh sẽ như thế nào thôi. Tôi muốn biết mình có khóc nữa không? Và còn lạnh nữa không?
Người đó không thể hiểu tại sao một cô gái nhỏ lại có thể điên rồ tới mức ấy. Nhưng anh lặng lẽ cởi chiếc áo khoác trùm lên người cô rồi lặng lẽ bỏ đi. Lam ngồi yên, không thấy mưa rơi trên mắt mình. Chiếc bóng xa dần trong đêm mưa chơi vơi, ảo giác, nhất định chỉ có thể là ảo giác mà thôi!
Bao nhiêu năm, cứ mỗi khi giận dữ, người đàn bà đó lại đuổi nàng ra khỏi nhà. Bất chấp trời mưa hay không. Những lần như thế xảy ra nhiều hơn, tới mức, nhiều khi nàng nghĩ, mưa chính là bạn của mình. Nàng không còn sợ nó nữa.
Cách đó 5 năm về trước cũng trong một ngày mưa. Lam run run cầm điện thoại ấn số của ba:
- Ba à, ba ở đâu, ba về đi!
- Sao thế, tại sao con lại khóc!
- Con lạnh quá ba ơi, người đàn bà đó đang ở cùng một người đàn ông khác trong nhà mình. Bà ta đuổi con ra khỏi nhà. Bà ta nói, nếu con nói với ba, bà ta sẽ giết con! Ba, con sợ lắm!….Ba, ba ơi, ba đâu rồi…
Ảnh minh họa
Tiếng điện thoại tắt, không gian trở nên im lìm đến sợ, Lam không dám khóc nữa, nàng sợ, ngay cả tiếng khóc thút thít của nàng cũng trở nên quá lớn!
Đêm ấy, ba nàng không bao giờ trở lại nữa. Đấy là chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời ông, chiếc xe ô tô trơn trượt trên đường cao tốc văng xuống cánh đồng. Khi người ta mang ông về, chỉ còn là một cái xác bê bết máu. Lam đã khóc như tan thành mưa trong đêm ấy.
Cuối cùng người có thể che chở cho Lam trong cuộc đời này cũng vĩnh viễn ra đi trong một ngày mưa lạnh. Chính người đàn bà đó và cả chính Lam đã giết chết ông. Chưa bao giờ Lam thấy mưa trong cuộc đời nàng lại có thể lạnh như thế. Nhưng tất cả những ngày sống sau này, là những tháng ngày còn lạnh hơn. Trái tim nàng không có sự ấm áp nào, chỉ còn giá băng muôn nẻo bao bọc nỗi hận thù.
***
Tất cả những kí ức ấy trở lại trong giấc mơ của Lam như một cuốn phim quay chậm, hư thực, thực hư. Chiếc chăn mỏng rơi xuống đất. Vô thức, nàng co người lại như một chú cún con, hi vọng có thể giữ lại cho mình chút ấm áp nào đó.
Hùng không ngủ, anh nằm đó, lặng nhìn người con gái xa lạ đang ngủ trên chiếc salon dài kê trong phòng. Dáng hình mong manh ấy khiến anh có chút chạnh lòng. Nhưng rồi anh chợt nghĩ: Cô ta không sợ anh, tại sao lại có thể ngủ mà không bận tâm tới một người đàn ông khác đang hiện hữu trong căn phòng này? Hay ngay từ đầu, trong tâm trí cô ta, căn bản là không có anh tồn tại nơi ấy?
Anh mệt và anh rất muốn ngủ, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về phía người con gái nhỏ ấy. Hàng lông mày nhíu lại, đôi môi mím hơi chặt, Lâm Hùng thầm nghĩ: Hẳn là trong giấc mơ của cô ấy có gì đó không bình yên! Anh trở dậy, lặng lẽ nhặt chiếc chăn lên và đắp lại cho Lam. Chỉ là, người dưng cũng không nên quá lạnh lùng với nhau! Xong rồi, anh quay lại giường, miệng lẩm bẩm: Ngủ hư!
***
Ánh nắng hắt qua rèm cửa khiến Lam chói mắt. Nàng lấy tay che tia nắng ấm áp của một buổi sáng mùa đông, e là nó quá ư rực rỡ. Lam có chút thoải mái hơn sau một đêm nghỉ ngơi. Vừa bước xuống nhà đã nghe Hùng cười mỉa mai:
- Con dâu mới ngủ giờ mới dậy. Ăn được bữa sáng của cô e là thiên hạ người ta đã làm xong việc của cả buổi sáng rồi.
Lam lấy cốc, nàng bình thản pha một cốc cà phê rồi chậm rãi thưởng thức. Nàng không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời mát mẻ của một người đàn ông trước sau gì nàng cũng bỏ.
Nàng quay nhìn Hùng, đôi mày đen, rậm thẳng như một nét vẽ, đôi mắt nâu quyến rũ, đôi vai rộng rãi, và thân hình chuẩn người mẫu. Quả thật, nếu anh ta không mặc gì, anh ta vẫn thật sự rất cuốn hút! Nhưng tất cả không khiến trái tim nàng rung động. Nàng khẽ cười khẩy, nụ cười khiến cả ngày hôm đó Hùng không sao bỏ nó ra khỏi tâm trí mình.
Nó thách thức, mỉa mai và lạnh lùng tới khó hiểu? Cô ta nghĩ gì? Anh hỏi mình không dưới trăm lần câu hỏi ấy trong ngày hôm đó! Trời nắng mà lòng người u ám hơn cả trước cơn giông bão.
***
- Sao, hôm nay anh lại nhớ tới người cũ nữa sao?
- Tôi muốn cưới vợ cho thằng Hùng?
- Sao thế anh? Hùng đâu cần anh phải cưới vợ hộ? Nó đẹp trai, tài năng, thiếu gì gái theo.
Khốn nạn nhưng nó không phải là một thằng… Cô cứ biết, tôi muốn tìm một con bé nào đó, có học một chút, xinh xắn, và phải hiền lành, cô ở tỉnh lẻ, chắc tìm không khó.
- Anh lấy vợ cho con trai hay cho anh vậy?
- Cô im đi! Cô chỉ việc làm và cô sẽ có một khoản không nhỏ đâu! Tất nhiên là kèm theo cả việc cô dán cái miệng của mình lại!
Nụ cười nửa miệng nham hiểm khẽ nở trên môi người đàn bà ấy. Ông ta muốn kiếm một đứa con gái để thế thân cho cái danh dự của gia đình ông. Bà ta làm sao không nhận ra được sự bất an bấy lâu nay trong lòng người đàn ông ấy bởi trong một đêm say cách đây hai tháng, ông ta đã nói điều bí mật ấy! Và tất nhiên, bà ta muốn người thế thân đó là ai.
- Nhưng thằng Hùng làm sao đồng ý?
- Nó sẽ đồng ý!
- Anh thấy con Lam thế nào? Nó vừa học đại học xong đó! Nó cũng xinh xắn. Em không muốn nó ở cái nhà này nữa.
- Lam à? Con riêng của chồng cô? Sợ con bé không đồng ý!
Nụ cười nở trên môi mẹ kế của Lam:
- Cái đó để em lo!
Lam lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Bà ta muốn tống khứ nàng ra khỏi nhà này từ lâu. Nhưng chuyện đó, nàng biết, trước sau gì nó cũng xảy ra thôi. Nàng bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi của bà ta.
Hai ngày sau đó, nàng đã kí vào một tờ đơn cam kết, sau ba năm nàng làm vợ Lâm Hùng, ngôi nhà của cha mẹ nàng sẽ trở lại là của nàng. Bà ta sẽ rời khỏi nơi này với số tài sản mà bà ta đã tích cóp trong ngân hàng và một ngôi biệt thự mới mà ba cô đã mua riêng cho bà ta nhưng chưa ở. Thứ cô cần duy nhất chỉ là ngôi nhà này mà thôi.
Bố của Lâm Hùng là Lâm Vương, nàng biết, ông ra là một nhà biên kịch nổi tiếng. Nhưng bản chất của một người đàn ông trăng hoa thì không thể nào giấu được. Từ ngày cha nàng mất, nàng có đôi lần gặp ông ta qua lại với mẹ kế trẻ đẹp của nàng. Nàng không biết ngọn nguồn mối quan hệ của họ. Nhưng nàng khinh bỉ những con người bên ngoài thì hào nhoáng, phong nhã, nhưng bên trong thì thối nát ấy!
Nghĩ tới chuyện lấy con trai người đàn ông đó, nàng cũng sợ. Nhưng nàng biết làm thế nào, chỉ có một thân, một mình? Nàng chấp nhận đánh đổi bản thân, chỉ cần lấy lại được thứ thân yêu còn lại duy nhất của nàng là căn nhà này! Còn nếu như, nàng không làm gì cả, thì rồi sớm muộn nàng cũng bị tống khứ đi với hai bàn tay trắng.
***
- Tại sao cậu lấy vợ nhanh chóng thế? Lan Nhi thì sao?
Lâm Hùng ngước đôi mắt đục ngầu nhìn Vinh:
- Lan Nhi? Cô ta nên biết, tớ không phải là kẻ lụy tình tới vậy.
- Cậu lấy vợ chỉ để trả thù Lan Nhi?
- Đúng, tớ căm thù cô ta! Đồ đàn bà mất nết!
Lâm Hùng cười khùng khục trong cổ họng, đôi mắt chăm chăm nhìn vào cốc rượu trước mặt. Tay anh muốn bóp nát nó ra! Nơi trái tim người đàn ông chỉ trong chốc lát có thể biến từ lửa thành băng lạnh.
Lan Nhi, cô gái mang cái tên yếu đuối ấy, lại là một người đàn bà cực kỳ tham vọng. Thứ tình yêu đơn thuần của Hùng không thể nhốt được trái tim nàng. Lan Nhi muốn nhiều thứ hơn nữa, nhưng thứ nàng muốn thì Hùng lại không thể cho nàng được.
Đàn bà, một khi đã đặt chân lên con đường ấy thì không bao giờ còn có cơ hội rút chân lại. Nàng ấy chỉ có thể bước tiếp, dẫm đạp lên người khác để bước chứ tuyệt đối không thể nào dừng lại bởi dừng lại, ngay lập tức nàng sẽ bị người khác dẫm lên.
Lan Nhi ý thức điều đó mạnh mẽ hơn ai hết. Nàng không thể để người khác dẫm lên mình như người mẹ đáng thương của nàng từng phải chịu đựng. Nàng cần phải tiếp tục giấc mơ ấy và biến nó thành sự thật.
Người đàn ông đó nói, chỉ cần một đêm thôi, một đêm là ngay ngày hôm sau, nàng có thể trở thành một Lan Nhi khác. Nàng sẽ nghiễm nhiên được đứng ở vị trí diễn viên chính trong kịch bản mà ông ta viết. Bởi kịch bản đó, vốn dĩ là dành riêng cho nàng.
Video đang HOT
Lời mời ấy quá quyến rũ, nó quyến rũ hơn cả chính bản thân nàng, hơn cả lí lẽ của con tim nàng. Và hơn cả một người đàn ông nàng đã yêu bằng cả trái tim ấy. Nàng đã sẵn sàng, tình nguyện đánh đổi. Dù đau đớn, dù sau này nàng có hối hận đi nữa, thì chính giây phút ấy nàng đã tình nguyện đánh đổi.
Nhưng nàng không biết, khi đôi chân xinh đẹp của nàng đặt lên chiếc xe ô tô sang trọng ấy, Hùng đã nhìn thấy. Anh đã lao theo bằng tất cả sức lực của mình, nhưng chiếc xe đó đã mất hút vào trong màn đêm tối đen trên một góc phố đông người. Lâm Hùng ngã ngục trên mặt đường. Chút sức lực còn lại, chỉ đủ để anh nhắc mãi trên môi mình một câu duy nhất: Lan Nhi, đó nhất định không thể là em!
***
Căn phòng của Hùng, chỉ còn là một bãi rác tan hoang, đôi bàn chân đã tứa máu vì những mảnh vỡ. Đời này, chỉ còn lại trong anh những mảnh vụn, khi người con gái anh yêu sẵn sàng lên giường với người đàn ông sống cùng nhà anh, chỉ vì thứ danh vọng phù phiếm! Người cha – người mà ngày mai anh định đưa người yêu về ra mắt!
Bức ảnh người đàn bà đẹp, phúc hậu nhìn anh mỉm cười. Mẹ anh đã cười nguyên nụ cười đó với anh đã hơn chục năm rồi. Cha anh, bao nhiêu năm không có đàn bà, nhưng tại sao số phận lại sắp đặt người đàn bà đêm nay của ông lại chính là Lan Nhi, người con gái anh đã yêu hơn cả bản thân mình?
Đôi mắt Hùng lạnh lẽo như băng: Nếu như, ông lấy mất người con gái của tôi, tôi sẽ lấy mất đứa con trai duy nhất của ông. Hàm răng Hùng nghiến chặt lại! Tiếng rít của anh lạnh lẽo bên tai.
Ngày hôm sau, người ta thấy Lâm Vương ngồi im lặng trong văn phòng suốt cả ngày, không ai thấy ông ra ngoài sau khi con trai của ông ta là Lâm Hùng bước vào đó. Cuộc nói chuyện không kéo dài, nó chỉ vèn vẹn có một câu. Nhưng nó khiến tâm tình của một người cha trong ông hoàn toàn sụp đổ!
Đứa con trai mà ông đã kỳ vọng tới mức nào, giờ trở thành một nỗi sỉ nhục quá lớn trong cuộc đời ông. Ông sẽ phải cứu vãn nó bằng cách nào? Và bằng cách nào để cứu vãn được cả danh dự của chính bản thân ông?
Phần 2: Vậy chúng ta ngủ cùng đi!
- Lan Nhi, cậu không hài lòng với cuộc sống hiện tại ư?
- Lam, tớ chưa bao giờ nghĩ, đỉnh cao danh vọng có thể khiến người ta cô đơn như vậy!
Lam khẽ cười:
- Cậu phải biết điều đó trước rồi chứ?
- Lam, tớ muốn có cậu ở bên cạnh. Làm quản lý cho tớ nhé, dù sao, chúng ta cũng quá hiểu nhau rồi! Có cậu ở bên, tớ bớt cô đơn hơn! Tớ sợ những khuôn mặt nhìn tớ cười, nhưng tay lại thủ sẵn một con dao găm phía sau lưng! Khi nào tớ cũng phải sống trong cái cảm giác đề phòng ấy! Lần này đừng từ chối tớ nữa!
- Tớ không phù hợp với vai trò đó, cậu cần một người chuyên nghiệp. Như bây giờ cũng tốt mà. Khi nào cần, tớ vẫn ở bên cậu!
- Tớ rẽ sang làm diễn viên, cậu vẫn làm biên kịch. Dạo này thế nào?
- Tớ cũng chưa làm được gì nhiều ngoài mấy kịch bản phim ngắn thôi.
Lan Nhi để ý thấy trên ngón tay áp út của cô bạn có một chiếc nhẫn lạ, nàng thốt lên:
- Mới mấy tháng không gặp nhau, cậu đã lấy chồng sao?
Lam khẽ bật cười:
- Sau một đêm, cậu đã thành minh tinh, so với chuyện mấy tháng tớ lấy chồng có nhằm nhò gì đâu!
Lan Nhi thở dài:
- Sao không nói cho tớ biết?
- Khi đó cậu đang bận bịu với bộ phim “Hoa đêm” nên tớ không muốn quấy nhiễu cậu. Thôi, đợi lần sau nhé!
Cả hai nhìn nhau cười, Lan Nhi khẽ vỗ nhẹ lên đầu Lam:
- Lại có lần sau nữa sao? Nhưng, người ấy không phải là Phong sao?
Khuôn mặt Lam thoáng trở nên trầm lắng:
- Không phải anh ấy!
- Vậy là ai? – Lan Nhi tò mò.
Lam khe khẽ thở dài:
- Rồi cậu sẽ được gặp thôi!
***
Lam định nằm xuống ghế, tuần này nó sẽ là giường của cô. Nhưng bất ngờ Hùng lên tiếng:
- Đêm nay cô lên giường ngủ, tôi sẽ ngủ ở ghế.
- Được thôi!
Lam lạnh lùng, không một chút cảm động, điều đó khiến Hùng có chút hơi hụt hẫng. Ít ra, anh cũng muốn được nghe câu cảm ơn khách sáo. Vậy mà… Giọng anh trầm xuống:
- Hôm nay cô đi đâu?
- Anh cũng muốn biết sao?
- Không muốn!
Lam lên giường ngủ, nơi này, đêm qua Hùng mới nằm, mùi hương của một người đàn ông ấy vẫn còn nồng nàn lắm! Lam có chút xáo trộn trong lòng. Lần đầu tiên nàng nằm chung chăn với một người lạ. Lam đang mải mê với những suy nghĩ của mình thì chiếc chăn bị kéo đi, thay vào đó là chiếc chăn của nàng. Hùng đứng nhìn Lam:
- Tôi không nghĩ cô lại tùy tiện nằm chung chăn của người khác như thế?
Lam có chút yếu thế. Quả thật, nàng có chút dễ dãi trong chuyện này. Lan không nói gì, chỉ vơ chiếc chăn của mình rồi vùi đầu vào đó. Mùi hương vừa rồi còn khiến nàng lưu luyến sao? Mọi khi cứ hết một tuần là nàng đều tự động đổi chăn, nhưng hôm nay nàng quên mất. Chỉ biết không khí ấm áp và sự êm ái của chiếc giường khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.
Mùi thơm thoang thoảng từ chiếc gối của Lam khiến Hùng khó chịu. Anh quẳng nó xuống đất. Nhưng rồi, vài giây sau, anh lại nhặt nó lên. Hùng không biết, mình vùi mặt vào đó ngủ từ lúc nào?.
***
- Phong! – Lam khẽ thốt lên!
Phong đứng trước mặt Lam từ khi nào khiến nàng có chút bất ngờ. Nàng quay nhìn Lan Nhi. Lan Nhi mỉm cười:
- Cậu định trốn anh ấy đến khi nào? Phong thật sự muốn gặp cậu nên tớ gọi điện cho anh ấy tới.
Phong mỉm cười, vẫn là nụ cười khiến con tim nàng có thể tan chảy bất cứ khi nào. Nhưng Lam có chút hoang mang, nàng sợ nếu như Phong biết nàng đã lấy chồng, anh sẽ ra sao? Khi Lam còn đang đứng tần ngần thì Phong tiến lại bên nàng, anh kéo nàng ngồi xuống ghế:
- Gặp lại anh mừng tới ngây ngô cả người đến thế sao?
Lam cười khe khẽ:
- Quả là ngây ngô hết cả người. Anh đi đâu mà lâu lắm rồi không gặp em.
Phong chăm chú nhìn nàng rồi mỉm cười:
- Hóa ra em có mong chờ sao?
Lam cười:
- Vậy anh bỏ đi chỉ để xem em có mong chờ không thôi sao?
Phong nhìn Lam, anh cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn, cuộc sống này, chỉ cần được nhìn thấy Lam cười, là anh đã thấy mình được hưởng thứ ân phúc quá đỗi ngọt ngào rồi. Giọng anh dịu dàng có chút đăm chiêu:
- Quả là có thế. Với em mọi phép thử đều cần mãnh liệt!
Lam nhìn Phong, đôi môi nàng khẽ mím lại, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn anh, nàng định nói gì đó rồi lại thôi, Lam khẽ đưa cà phê lên miệng nhấp một ngụm. Những hạt mưa nhỏ táp vào kính của quán cà phê khiến nàng cảm thấy cái ranh giới giữa ấm áp và lạnh lùng thật rõ ràng. Nàng không muốn khoảnh khắc này trôi qua quá nhanh. Giữa dòng đời tấp nập, có được đôi phút bình yên là đủ cho nàng tiếp tục với cuộc sống mệt nhoài này.
***
Từ ngày gặp cô gái ngồi trong cơn mưa lạnh để thấy mình còn lạnh không đã khiến Phong không sao quên được ánh mắt ám ảnh đó. Tới mức, đêm đó, anh đã dậy, bước chân lang thang lại đưa anh tới nơi cô gái lạ kia ngồi. Cái dáng ngồi cô độc, bé nhỏ của một cô gái trong đêm nó gợi lên quá nhiều suy nghĩ. Sau đêm đó, anh đi du học bốn năm. Khi về nước, anh có hẹn mấy người bạn tại một quán cà phê. Và ở đó, anh gặp lại Lam. Vì Lam là bạn của Lan Nhi, Lan Nhi và anh có quen biết nhau.
Cuộc đời thực sự là một vòng tròn nhỏ bé, trên trái đất này, những người còn vương vấn nhau, nhất định sẽ có cơ hội được gặp lại nhau! Lam nhìn anh, rồi khẽ nói: Em vẫn giữ chiếc áo của anh!
Nhưng khoảng thời gian hai người được gần nhau quá ngắn ngủi. Còn chưa kịp nói gì với Lam, thì anh lại được công ty cử ra nước ngoài công tác sáu tháng, anh có nhờ Lan Nhi ở nhà chăm sóc nàng. Nhưng chính Lan Nhi cũng không biết tại sao Lam lại lấy chồng nhanh đến thế? Khi biết Phong về nước, Lan Nhi đã gọi ngay cho anh nhưng nàng vẫn chưa nói cho anh biết, Lam đã có chồng.
***
- Đêm nay gió mùa Đông Bắc về, cô ngủ trên giường đi. Tôi không sao, chúng ta cứ tới phiên ai người ấy ngủ.
Lam thản nhiên:
- Vậy à! Vậy cứ ngủ cùng đi. Tôi chẳng sao cả.
Hùng khá bất ngờ trước đề nghị của Lam. Nhưng rồi đành mặc kệ cô, vác chăn xuống ghế nằm. Nhưng đêm khi không khí trở nên lạnh hơn, những cơn gió rít ngoài cửa, gió lạnh lùa qua khe. Hùng rét run, anh ôm chăn, bước chân tới giường, lưỡng lự một vài giây rồi anh khẽ khàng nằm xuống mép ngoài.
Lam nằm quay lưng vào giường ngủ. Lâm Hùng nhìn đôi vai mảnh của Lam tuột ra khỏi chăn, anh khẽ kéo lên đắp cho Lam rồi quay lưng ra. Anh ngủ bình yên. Giấc ngủ mà từ mấy năm nay anh chưa hề có.
Lam không phải là một cô gái ngủ ngoan. Đêm, nàng lại đạp chăn rơi xuống đất, lạnh quá, nhưng nàng không tỉnh, chỉ là theo bản năng, nàng sẽ tìm tới nơi ấm áp hơn chỗ nàng đang ngủ.
Và khi ánh sáng đầu tiên lọt qua khe cửa, Lam mở mắt, nàng thấy cảm giác ấm áp, dễ chịu vô cùng. Nên dù tỉnh, nàng vẫn muốn dây dưa mãi, cho tới khi, nàng đủ tỉnh táo để nhận ra, nàng đang nằm gọn trong ngực của một người đàn ông.
Máu trong người nàng như đông cứng lại. Mọi câu hỏi đổ dồn về óc khiến nó chỉ chực bật tung. Và phản ứng duy nhất nàng là hét lên. Lam đạp Lâm Hùng rơi xuống đất.
- Đồ khốn kiếp, đêm qua anh đã làm gì tôi?
Lâm Hùng vẫn ngồi trên chiếc chăn dưới đất, đầu tóc rối bù:
- Tôi mới là người phải hỏi cô điều đó chứ?
Lam không biết làm sao, nàng chui vào nhà tắm, và đánh răng gần một tiếng trong đó cho tới khi Lâm Hùng dọa sẽ phá cửa nàng mới bước ra. Anh nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ vô cùng:
- Tôi không nghĩ đàn bà khi ngủ với chồng lại quá nhiều tâm trạng như vậy!
Nhưng khi bước vào nhà tắm, trên môi anh hiện rõ nét cười!
***
- Đêm qua tớ đã ngủ với anh ta!
Lan Nhi đang trang điểm cho buổi chụp hình, liền quay lại nhìn nàng:
- Cậu đã ngủ với anh ta theo nghĩa nào?
- Nghĩa đen.
- Cậu sẽ không yêu anh ta đấy chứ?
Điều này chưa khi nào Lam nghĩ tới. Liệu có khi nào nàng có thể yêu người đàn ông đó không? Nghĩa là liệu nàng có thể yêu chồng mình không? Không, không thể nào. Nhưng ba năm, ba năm không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn. Nàng thở dài. Lan Nhi đăm chiêu:
- Đừng để cậu vướng vào mối quan hệ đó. Cậu nên nhớ, đó chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi. Anh ta cũng không yêu cậu đúng không?
- Ờ, cái đó tớ cũng không biết, tớ không hiểu tại sao một người đàn ông như anh ta lại có thể gật đầu lấy tớ ngày lập tức. Hay là, tớ có sức hấp dẫn tới vậy?
- Hão huyền.
Lan Nhi cười, nhưng đôi mắt nàng đang cố ngăn giọt nước mắt chảy ra. Giọng nàng hơi lạc đi:
- Người cũ của tớ, cũng lấy vợ rồi. Hình như cũng cùng thời gian với cậu. Khi tớ buông tay, anh ấy nắm ngay tay người khác.
- Cậu có đau khổ không?
- Tớ tình nguyện mà. Là tớ đã đánh đổi anh ấy lấy mọi thứ tớ có bây giờ! Tớ không hối hận. Nhưng, trái tim không nghe lời tớ.
- Cậu có muốn gặp người đó không?
- Tớ còn mặt mũi nào mà gặp. Anh ấy chỉ nhắn cho tớ duy nhất một tin: Ngày mai tôi lấy vợ. Tớ đã khóc suốt đêm ấy! Lam, Phong là người đàn ông tốt, cậu đừng bỏ lỡ anh ấy!
- Ừ, nhưng ba năm, tớ có thể giấu anh ấy tới cùng không?
***
Cà phê bốc khói ấm áp, mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào. Lam ngồi chờ ông Lâm Vương.
- Con đợi ta lâu chưa?
Lam cười:
- Con cũng mới tới thôi. Hôm nay ba hẹn con có chuyện gì thế ạ?
- Ba có chuyện muốn nhờ con, nên không tiện nói ở nhà.
Lam có chút băn khoăn, người đàn ông trung niên nhưng vẫn vô cùng quyến rũ. Khi nhìn ông Lâm Vương, Lam mới nhận ra, Lâm Hùng rất giống cha anh, cả cái vẻ ngạo mạn, lạnh lùng ấy cũng là do di truyền. Nàng tự hỏi, người cha chồng quyền lực này có gì muốn nhờ tới cô con dâu bé nhỏ như nàng?
Ông Vương nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn Lam:
- Con học biên kịch đúng không?
Lam mỉm cười:
- Dạ, vâng!
- Có gì sau này, ba sẽ giúp con phát triển sự nghiệp của mình. Mà sau này ba yếu, sản nghiệp này cũng là cho con và Lâm Hùng và cháu của cha nữa.
Lam bắt đầu thoáng đoán được ý tứ của người đàn ông này. Nàng ngồi yên lặng, ông Vương tiếp:
- Hai đứa lấy nhau cũng được hơn nửa năm rồi, ba không muốn giục, nhưng dạo này, ba thấy mình cũng yếu hơn. Ba muốn có cháu để ở nhà vui vầy thôi!
Đôi má Lam dần đỏ. Nàng đã đoán đúng ý ông Vương. Nàng khẽ gật đầu.
- Vâng, con sẽ cố gắng ba ạ!
***
- Ba muốn một thằng gay có con với vợ nó sao?
Lâm Hùng lạnh lùng:
- Con đã biết ba gặp Lam rồi à?
Giọng nói của Lâm Hùng vừa lạnh lẽo, vừa đe dọa:
- Tốt nhất là ông nên tránh xa cô ấy ra!
- Ta chẳng làm gì con bé cả. Yêu cầu có cháu bế của ta có gì không hợp tình hợp lý ở đây sao?
- Khi ông muốn tôi lấy vợ, tôi đã biết vì ông chỉ muốn giữ thể diện cho cái nhà này. Nay ông lại muốn tôi có con sao? Ông muốn một thằng gay có con à? Tôi cứ tưởng, ông lấy vợ về cho mình cơ đấy, ông chẳng thích mấy cô gái đáng tuổi con ông là gì?
Túi thức ăn trên tay Lam bất ngờ rơi xuống đất! Nàng vừa nghe thấy những gì? Người đàn ông ấy, không, không phải là một người đàn ông. Anh ta không phải là một người đàn ông? Nàng vừa nghe thấy gì thế này?! Lâm Hùng là Gay!
(Còn nữa)
Theo WTT
Giọt nước mắt của vợ tôi
Trước khi trở thành vợ tôi, em đã là đàn bà, oan nghiệt thay, chẳng phải là người đàn bà của tôi em dâng hiến sự trong trắng của mình cho người đàn ông đầu tiên sau đó hắn phủi tay, biến mất dạng
Để theo đuổi em, tôi phải mất một thời gian khá lâu vì em là người nhạy cảm và vô cùng mặc cảm, khi đó em chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Tôi phải làm rất, rất nhiều những điều có thể để em hiểu, lúc đó thật sự tôi yêu em quá nhiều, tình yêu đó có lẽ cả cuộc đời tôi chẳng thể quên được.
Thế rồi tôi cũng cưới được em, vào một ngày mùa hạ đẹp trời. Cuộc sống lúc đó quá viên mãn, em hiền lành, đảm đang, luôn nhẹ nhàng với chồng, lo cho mẹ chồng và cả đứa em chồng lười biếng. Thế nhưng những gì quá êm đềm lại dễ mang lại cảm giác nhàm chán. Em hiền lành quá mức, đảm đang quá tay và dịu dàng quá thể, đôi khi tôi cần một chút bướng bĩnh để được chiều chuộng em, cần một chút gợi tình khi lên giường để tình yêu của tôi nồng cháy hơn.
Rồi tôi gặp được cô ấy - ả tình nhân của tôi, cô ta quyến rũ, hấp dẫn và đặc biệt rất biết cách hút ánh nhìn và sự quan tâm của đàn ông. Thế là tôi lao vào cuộc tình ngoài luồng, say mê và điên đảo. Tôi quên mất mình đã là đàn ông có vợ, thời gian dành cho gia đình trong tuần chỉ tính bằng phút bằng giây, còn đối với tình nhân - tôi gần như dành trọn.
Rồi chuyện gì đến đã đến, em phát hiện, trong một lần tình cờ đọc được tin nhắn trong máy tôi .
Nhưng người nỗi điên chẳng phải em, mà là tôi, đêm đó tôi đã tát em vì cái tội tự tiện đụng vào đồ của tôi. Tôi đi khỏi nhà khi trời đang đêm, mẹ tôi thấy ồn ào, chạy lên thì chỉ thấy em khóc, ngoài ra... em chẳng nói gì thêm. Chuyện gây gổ giữa tôi và vợ ngày càng nhiều, mà toàn là do tôi, tôi say xỉn, về đập phá và chửi rủa em, trong một lần không cẩn thận, tôi đã đay nghiến em vì cái chuyện em đã-là-đàn-bà trước khi lấy tôi, mẹ tôi nghe thấy và từ đó bà chẳng còn thương em như trước. Mẹ tôi nghĩ rằng đó là nguyên nhân của việc vợ chồng tôi xung đột, cách đối xử của bà thay đổi chóng mặt. Em trông gầy hơn trước...
Thế rồi ả tình nhân xinh đẹp tôi bắt tôi li dị em để rước cô ta về, tôi không chịu, thế là cô ta ngúng nguẩy, hờn giận. Những điều đó chưa bao giờ tôi thấy ở em, người đàn bà tội nghiệp của tôi. Sau một thời gian dài, tôi dọn ra ở riêng, vì nhà cửa lúc nào cũng ồn ào, em thì chỉ âm thầm chịu đựng. Từ khi ra riêng, tôi ngày càng chẳng tôn trọng em, đã hơn một lần tôi nói chuyện tình tứ với tình nhân trước mặt em, hơn một lần em thấy tôi đi cùng cô ta, và chẳng phản ứng gì, chỉ cúi mặt và đi thẳng. Dường như em luôn cảm thấy mình là người có tội, thế nên chẳng bao giờ em dám phản kháng lại, chưa một lần ...
Thế rồi em có thai, em nói với tôi với giọng vui mừng mà lâu rồi tôi chẳng nghe được, tôi ôm em vào lòng, bất chợt khoé mắt cay cay, tôi chẳng biết vì lí do gì, vui vì tôi sắp có con, hay vì tôi cảm thấy thương cho tấm thân em sao gầy quá. Tôi dắt em đi mua đồ, khoác vai em giữa phố đông người và trao em cái hôn nhẹ ấm áp, thế là em cười... Điện thoại tôi reo lên từng chặp, cô tình nhân tôi gọi. Nụ cười đang trên môi em bổng tắt ngấm, ánh mắt vui mừng, sáng long lanh chợt trở về với nỗi buồn như lúc trước.
- Anh... có việc đột xuất.
- Anh đi đi.
Em chẳng ngăn tôi lại, dù em biết tôi sắp đi đâu, sắp bên ai, sắp làm những gì. Vậy là tôi bỏ em giữa đường phố đông người - khi em đang mang trong mình đứa con của tôi...
Ảnh minh họa
"Anh muốn dừng lại", sau ngày hôm ấy, tôi nói vớỉ ả tình nhân như thế. Cô ta khóc lóc, níu kéo, thề sống thề chết ... thế là tôi không nở. Vì thế khi vợ tôi bầu bì đến tháng thứ năm, mọi chuyện vẫn như cũ.
" Em về nhà mẹ hai hôm nhé " - Em nhắn như thế khi tôi đang ở công ty, cũng đúng thôi, lâu lắm rồi em chẳng về thăm gia đình, tôi vui vẻ đồng ý .
Ngày hôm ấy, tôi cũng quyết dứt với cô ta - ả tình nhân xinh đẹp của tôi. Tiếng chuông cửa bấm in ỏi, tôi ngỡ em về, vội ra mở với lòng ngập tràn niềm vui - tôi đã trở về với em theo đúng nghĩa. Thế nhưng trước mặt tôi chẳng phải người vợ với nụ cười hiền hoà mà là một con đàn bà nồng nặc mùi rượu, cô ta lao vào khóc và hôn tôi tới tấp. Tôi đẩy ra và sau đó là tiễng thé , tru tré ... thế là buộc lòn , tôi phải kéo cô ta vào nhà. Tình nhân của tôi sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cũng đã bình tĩnh.
- Anh bỏ em vì sắp có con à?
- Ừ.
- Vậy em sẽ đợi , khi nào con anh ra đời , chúng ta sẽ quay lại với nhau , phải không ?
- Xin lỗi , anh nghĩ mình nên dứt hẳn.
-...
- Anh muốn quay về với vợ mình, cô ấy đã khổ quá nhiều. Em sẽ tìm được người đàn ông khác yêu em hơn anh, còn anh, anh nghĩ mình đã đi xa quá rồi.
- Anh hối hận vì đã yêu em sao, tại sao thế? Rõ ràng em đẹp, em giỏi giang hơn cô ta mà.
- Ừ, nhưng bình yên là cảm giác cả cuộc đời chỉ có cô ấy là có thể mang lại cho anh.
- Em không tin... EM KHÔNG TINNNN
- Em bình tĩnh đi, em về được rồi, để anh đưa em về.
- Không .
-...
- Có kết thúc, anh cũng phải cho một cái kết như hai kẻ yêu nhau chứ, không được phũ như vậy.
- Em muốn gì ?
- Em muốn ở lại với anh đêm nay, chỉ đêm nay thôi.
- Không được, có thể vợ anh sẽ về.
- Em xin anh, đây là điều cuối cùng em muốn.
Thế rồi cô ta lại khóc và tôi chạnh lòng. Tôi nghĩ vợ sẽ không biết đâu và chỉ đêm nay thôi, ngày mai cô tình nhân tội nghiệp kia sẽ không còn ở bên tôi nữa. Và thế là tôi đồng ý. Đêm bỗng đổ mưa gió... có hai kẻ tội đồ trong nhà.
-
CHƯƠNG II : MẤT
Tiếng cửa mở.... Tôi bàng hoàng. Em chết trân, đôi mắt em đang dán chặt lấy hai thân thể loã lồ. Chẳng một giọt nước mắt nào kịp chảy, em ngã mạnh xuống nền nhà, bịch thức ăn còn nóng hổi từ tay em văng ra, vung vãi khắp. Còi xe cấp cứu reo lên in ỏi, nhói tai và dường như bóp nát cả trái tim tôi. Máu từ chiếc váy hồng em mặc chảy ra ngày một nhiều... Con tôi!!!
Chưa đầy một tiếng sau, mẹ em và mẹ tôi đều có mặt tại bệnh viện. Mặt mẹ em xanh mét, lo cho đứa con bụng mang dạ chửa, mẹ tôi thì luôn miệng hỏi tại sao, tại sao, tại sao... Tôi nói và cả hai người đều thảng thốt, họ nào biết con người của tôi lại khốn nạn đến vậy. Thế là mẹ tôi khóc, có lẽ bà hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa con dâu quá đỗi tội nghiệp của mình, và bà chẳng thôi ngừng chửi rủa tôi - thằng đàn ông đáng kinh tởm. Mẹ em chẳng nói được gì, bà thất thần hướng mắt về phía cánh cửa màu trắng, cánh cửa mà phía sau đó chỉ có một mình con gái bà vừa gánh gồng nỗi đau đớn quá lớn, vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần.
- Xin lỗi gia đình. Chúng tôi đã cố gắng nhưng chỉ có thể cứu được người mẹ, đứa trẻ không qua khỏi.
Ôg bác sĩ già, ánh mắt vừa lúng túng, vừa đau xót, ngập ngừng nói. Hai bà mẹ oà khóc, còn tôi ... tôi chỉ biết đứng đó , tôi vừa giết đi dứa con của mình.
- Và ... dù đã tiêm thuốc gây mê , nhưng nước mắt của bệnh nhân không ngừng chảy ... rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng một cú shock quá lớn mà ngay bản thân mình không lường nổi, việc ấy đã gây ảnh hướng nghiêm trọng trong quá trình mang thai. Tôi hy vọng gia đinh hãy động viên và giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất con này, có thể khi tỉnh dậy, nếu biết mất đứa con, tôi e tâm lí của cô ấy sẽ không được ổn định... Tôi xin chia buồn cùng gia đình.
Mẹ tôi lao vào đánh, chửi, rũa tôi ...
- Mày chết đi, thằng chồng đốn mạt, mày hại chết con mày, mày giết trái tim vợ mày... Mày không phải con tao... KHÔNG PHẢI... KHÔNG PHẢIIIIIIII...
Giọng mẹ tôi khản đi, rồi quá mệt , bà khuỵu xuống... Đúng vậy, giá như bà đừng sinh ra đứa con như tôi, tôi sẽ không tự tay đập nát gia đình mình như thế này...
Ngày hôm sau, em tỉnh. Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được. Thế là tối đứng ở ngoài, bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên bần bật, những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuôn ra liên hồi, em cần hy vọng, em muốn một câu nói không sao, nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn... Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc, chỉ biết an ủi...
Không cầm lòng được, tôi bước vào, tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em. Thế nhưng, vừa thấy tôi, đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ, trong đó chứa từ nỗi đau, chịu đựng đến nỗi oán hận, căm thù... chưa bao giờ em nhìn tôi như thế, chưa bao giờ. Em gào thét, tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh việ , tiếng thét đau đớn, tiếng thét hận thù, tiếng thét đòi con... Mắt em đỏ lên và em giãy giụa, em muốn lao ra khỏi giường, em muốn giết tôi. Các bác sĩ ùa tới, kéo tôi ra, tôi không muốn ra, thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này. Cánh cửa đóng sầm lại, đau điếng, chỉ còn tiếng thét của em, thế rồi nguôi dần... nguôi dần. Họ lại tiêm cho em thuốc an thần, thuốc gây mê.
- Nó không còn nói được nữa. Mẹ em nói gọn lỏn như thế. Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con.
- Vì sao ... hả mẹ?
- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí... có lẽ trong tiềm thức, con bé không muốn tiếp xúc với ai nữa.
-...
- Khi xuất viện, nó sẽ về ở với mẹ...
- Vâng ạ .
- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định, con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi.
Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng, bất giác tôi không đứng nổi. Quỳ thụp dưới chân bà, tôi van xin.
- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , con muốn chuộc lỗi.
- Có những lỗi lầm có thể tha thứ, tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được, và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ.
- Con không cần tha thứ, con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy, con chỉ cô ấy từ xa cũng được, xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn...
- Nếu con yêu nó, thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy, mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi...
Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn, mắt tôi nước cứ chảy.
-
Ngày em ra viện, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em, trông em như một cây khô sắp gãy, yếu ớt, phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được. Em của tôi - Người đàn bà của tôi... Những ngày sau đó tôi như một các xác rỗng không hồn, lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghỉ. Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm, tôi đã gần như mất hết, thế nên, thôi muốn mất hết cho trọn vẹn. Thế rồi ả tình nhân khốn nạn của tôi lại đến ...
- Anh ...
- Cô đi đi.
- Không ... em sẽ ở đây , bên anh.
- Chưa đủ sao.
- ...
- Vì hai kẻ đáng nguyền rủa như tôi và cô mà một người phụ nữ đã phải chịu nỗi đau tột cùng cuộc sống, mà một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi, thế chưa đủ sao??
- ...
- Chưa đủ sao, chính tay tôi bóp nát hạnh phúc gia đình tôi... CHƯA ĐỦ SAO?? CHƯA ĐỦ SAO???
Tôi gào khóc như một kẻ điên, cô ta chạy đến, ôm chặt và thốt lên một câu đáng đâm trăm nhát.
- Ta sẽ xây dựng một hạnh phúc khác. Anh sẽ quên đi người phụ nữ đó đứa trẻ đó thôi
Cái xô mạnh làm cô ta té bật gọng, tôi cười mỉa mai cho cái câu "một hạnh phúc khác":
- Thứ đàn bà như cô tàn độc và vô lương tâm! Hạnh phúc khác à? Tôi sẽ giết nếu cô dám nói thêm một lần nào với tôi câu đó nữa.
Thế rồi tôi quay lưng xiêu vẹo bước đi, bỏ lại tiếng khóc chua chát phía sau.
-
Trong men say, có một người đàn bà già nhẹ nhàng dìu tôi vào nhà. Đun nước ấm và lau mình cho tôi. Mắt tôi hé mở, và thấy tóc bà ấy bạc hơn khá nhiều...
- Mẹ à...
- Ừ, chứ ai nữa.
- Mẹ... con biết lỗi rồi.
Mẹ tôi đau lòng, chỉ xoa đầu như khi tôi còn nhỏ chứ chẳng biết nói gì hơn.
- Mẹ...
- Ừ, mẹ đây.
- Tội con không tha thứ được phải không?
-...
- Mẹ... con không muốn mất thêm cô ấy.
- Có ngàn lỗi lầm trong nhân gian được tha thứ bằng sự khoan dung có trong những trái tim chứa đầy tình yêu thương của con người, con ạ. Mẹ không dám chắc con dâu sẽ tha thứ cho con, nhưng mẹ cũng không nỡ dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của con, con hãy làm những điều mà con nghĩ nên làm, nếu không được chấp nhận thì dẫu gì cũng rửa được phần nào tội lỗi của con.
-
Cánh cửa mở dần ra.
- Con đến đây làm gì ?
- Con muốn... nhìn cô ấy một chút thôi mẹ.
- Nó vẫn vậy thôi , chưa khá hơn được, con vào sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn.
- Dạ mẹ... vậy mẹ chuyển bó hoa này dùm con được không. Cô ấy rất thích hoa hồng vàng...
- Ừ, đưa cho mẹ, thôi con đi làm đi.
Ngày thứ nhất, tôi mang bó 99 bông hoa hồng vàng đến, loài hoa mà em thích nhất, nhưng chỉ nhìn em một tí thôi cũng không thể... Từng ngày, từng ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ, em xa tôi vỏn vẹn gần một năm, trong một năm đấy, tôi không biết đã gửi cho em biết bao nhiêu bông hồng vàng, vậy mà cánh cửa ấy vẫn đóng sầm với tôi. Hôm nay, khuôn mặt quen thuộc vẫn ra mở cửa:
- Cô ấy sao rồi mẹ ?
- Nó khá hơn chút rồi .
- Vâng , vậy tốt quá .
- Con cũng bận nhiều việc , không cần ngày nào cũng đem hoa đến đâu .
- Không sao mẹ , con đi nhé .
- Ừ
Nói đoạn, mẹ em nhanh tay khép cửa, vẫn như mọi hôm thôi. Tôi bước đi, chậm rãi như muốn có ai níu chân như và... thật nhỏ thôi, có tiếng cửa bậc nhẹ ra .
- Em - Tôi quay đầu lại và thấy em, tôi vui mừng đến quên mình đang ở đâu, rồi dường như em muốn nói điều gì đó, em đang chạy ra .....
RẦM !!!!!! Chỉ còn một đoạn nữa thôi... nhưng cuối cùng tôi vẫn chưa chạm em được.
-
Chiếc xe tải đã không tránh được, tất cả đều bất ngờ quá. Bên quan tài tôi, mẹ khóc thãm thiết, đau đớn tột cùng. Ai cũng xót thương, mắt ai cũng đổ mưa. Riêng em - với những mức vượt ngưỡng nỗi đau, em lặng câm. Sau ngày ấy, đêm nào tôi cũng được ngắm em, nhưng em ngủ rất ít. Thời gian chính, em chỉ nhìn bức ảnh lúc chúng tôi mới cưới, rạng rỡ - và chìm ngập trong hạnh phúc. Mỗi khi em khép mắt, tôi lại xót, nước mắt như những giọt đau vo thức, cứ tuôn mãi. Khẽ nhẹ tôi vuốt má em... bất giác em tỉnh dậy, trong đáy miệng đã hai năm chưa bao giờ mở mấp máy:
- Anh đó à...
Tôi sắp tan biến, trời mưa to, mắt em tìm kiếm hoảng loạn. Thế rồi em nhìn thấy tôi, đôi mắt nhìn tôi đau khổ. Hình bóng tôi mờ nhạt, điều cuối cùng tôi nghe được là:
- Đừng biến mất... Gió đông mãi thổi... Tôi xin ngừng
Đừng làm lạnh thêm - Em đang mang tang.
Tang người đàn ông... làm em khóc bằng máu.
Tang đứa con thơ... chưa lần nào gọi em bằng mẹ...
Gió đông tôi xin tôi xin... hãy ngừng đi.
Đừng gào thét... Trái tim em đã vỡ rồi!
Theo WTT
Cầm cả mớ clip sex của vợ, cô ấy vẫn thề thốt đã giữ trinh tiết đến tận đêm tân hôn Tôi còn chưa nói hết câu, vợ tôi đã nhảy dựng lên thề thốt: "Em thề khi lấy anh em còn trinh nguyên. Anh phải tin em chứ". Tôi chỉ biết im lặng vì dù sao mọi thứ cũng là sự đã rồi. Nhưng tôi ghét thái độ giả dối của người đàn bà mà mình gọi bằng vợ. Sẽ là ích kỉ,...