Giáo viên bị phụ huynh ép quỳ gối: Thầy giáo hay “thợ dạy”
Câu chuyện về một cô giáo bị phụ huynh ép đến quỳ gối suốt 40 phút vì con của họ bị cô phạt với hình phạt tương tự đã đi quá xa giới hạn gia đình và nhà trường.
Người thầy, trở thành những người “ thợ dạy” đúng nghĩa
“Thương cho roi cho vọt…” muốn dạy dỗ, đào tạo con trẻ nên người không đơn giản cho chúng một cuộc sống đủ đầy, mà cũng cần có thưởng phạt rõ ràng để chúng có thể hiểu rõ được giá trị cuộc sống xung quanh chúng.
Thời của chúng tôi – thời của những đứa trẻ 8X, hư đốn, ngỗ ngược bị thầy cô véo tai là thường xuyên. Còn cái tội nói chuyện trong lớp nhẹ thì bị cô cho đứng góc lớp một mình nhìn các bạn học, nặng thì bị quỳ gối. Năm tôi học lớp 2, cả nhóm 4 đứa sau giờ học bị cô chủ nhiệm bắt xếp hàng quỳ gối cuối lớp tới gần tối mới được cô cho về. Về tới nhà bố mẹ hỏi sao về muộn, cũng chỉ dám ấp úng quanh co rồi thú tội và lại bị bố vụt cho mấy roi vì không nghe lời cô.
Giáo dục là phải từ Gia đình – Nhà trường – Xã hội. Một đứa trẻ được sinh ra, môi trường sống của chúng quyết định rất nhiều trong việc phát triển nhân cách và tư duy của trẻ. Gia đình đóng vai trò quan trọng nhất trong việc uốn nắn một đứa trẻ thành một cái cây xanh tốt hay cằn cỗi, sau đó mới tới nhà trường và xã hội.
Nhưng trong thời đại ngày nay, với hệ thống giáo dục cũng khác xưa, bọn trẻ gần như phải ở trường cả ngày chứ không được tự do bay nhảy như chúng tôi ngày xưa. Điều đó vô tình khiến các bậc cha mẹ xem nhẹ vai trò của mình, và cũng vô tình khiến trách nhiệm của thầy cô thêm nặng nề.
Câu chuyện về một cô giáo bị phụ huynh gây sức ép phải quỳ gối suốt 40 phút vì con của họ bị cô giáo bắt phạt với hình phạt tương tự như thế vào buổi học trước khiến dư luận xôn xao, thực tình đã đi quá xa giới hạn gia đìnhvà nhà trường.
Tôi xin không bàn tới chuyện ai đúng ai sai, chỉ xin đặt mình vào vị trí là một người thầy, một người đã từng công tác trong ngành sư phạm để nói rằng, chưa bao giờ giá trị một người thầy lại bị xem nhẹ đến như vậy.
Nghề giáo viên vốn được coi là một nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, từ ngàn xưa, người thầy đã luôn được trọng vọng và tôn kính thì giờ nghề giáo bỗng như trở thành một “nghề làm thuê” không hơn không kém. Người thầy, trở thành những người “thợ dạy” đúng nghĩa. Ngoài trọng trách to lớn của một “đưa đò”, thầy cô ngày nay còn phải chịu trách nhiệm “làm vừa lòng khách hàng” và những “cục vàng cục bạc” của họ nữa.
Câu chuyện xảy ra với cô giáo trường tiểu học Bình Chánh, huyện Bến Lức, tỉnh Long An hôm 28/2 vừa qua quả thực là câu chuyện đáng buồn của ngành giáo dục. Ngoài những vấn đề về đạo đức, nhân quyền thì nó còn thể hiện sự yếu kém trong việc quản lý giáo dục, nó cho thấy sự thương mại hóa đang dần lớn trong cái ngành cao quý này.
Video đang HOT
Hôm qua (8/3) tôi đã có dịp ngồi chuyện trò cùng cô giáo dạy tại một trường tiểu học ở Hà Nội. Cô câu chuyện về một cậu học sinh trong lớp, rất nghịch ngợm và hay nói chuyện. Trong lúc cả lớp đang chăm chú nghe một bạn phát biểu ý kiến thì cậu học trò này lại nói chuyện gây tiếng ồn. Khi đó, cô đang đứng ngay cạnh cậu học trò này. Nóng giận, cô lấy tay đập vào vai trò yêu cầu trật tự.
Câu chuyện tưởng chừng chỉ có thế, nhưng ngày hôm sau và những ngày sau nữa, cô bắt đầu nghe những lời ì xèo từ phía các phụ huynh và sau đó là đơn thư gửi trực tiếp lên ban giám hiệu nhà trường. Rất may, trong câu chuyện của cô, ban giám hiệu và hội phụ huynh đã lên tiếng kịp thời và cô may mắn không bị “truy cứu” hay bắt quỳ gối như đồng nghiệp đáng thương kia.
Nhưng sau câu chuyện đó, cô nói rằng sẽ không bao giờ phạt học sinh nữa, cũng không bao giờ nhắc nhở to tiếng gì cả. Và tất nhiên, tôi nhận thấy, hậu quả của việc này là các con đến lớp dù không thuộc bài, không làm bài tập cô giáo cũng không trách phạt. Không phải là cô không quan tâm, mà là vì cô “không dám”.
Thật buồn cho một thế hệ con trẻ, khi bố mẹ chúng thì quá bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian uốn nắn các con, mong hòng đưa con đến trường để được học tập và rèn luyện thì ở trường, nơi các thầy cô, những người được phép dạy dỗ các con lại “không dám” làm điều đó vì sợ những “khách hàng” của mình phật ý. Và cách an toàn nhất mà các thầy cô lựa chọn đó là “dĩ hòa vi quý”, miễn sao không ảnh hưởng tới mình.
Quay trở lại câu chuyện của cô giáo ở trường tiểu học Bình Chánh bị phụ huynh ép quỳ gối. Nếu như Ban giám hiệu nhà trường quyết liệt hơn, lên tiếng bảo vệ đồng nghiệp, bảo vệ lòng tự tôn của nghề giáo, nếu như các bậc phụ huynh nghĩ thoáng hơn, “tôn sư trọng đạo” hơn, nếu như cô giáo kia mạnh mẽ hơn, không bị quá nhiều áp lực từ phía nhà trường và các “khách hàng vàng” thì chắc hình ảnh người thầy đã không trở nên méo mó tới như vậy.
Thử hỏi, sau câu chuyện này, còn bạn trẻ nào muốn học ngành sư phạm nữa không, khi làm nghề mà ngày càng nhiều áp lực từ phía xã hội, tất cả những “sản phẩm” thể hiện trên đứa trẻ đều đổ lỗi do thầy. Từ bao giờ mà chỉ người thầy mới có thể tạo ra một đứa trẻ tốt hay xấu mà không phải bố mẹ của chúng?
Theo Congly.vn
Thầy giáo bí mật viết thư xin Hải Dương dừng thuê công ty dạy kĩ năng sống
50.000/tháng/học sinh mà mỗi tuần chỉ có 1 tiết, nội dung dạy chẳng có gì đặc sắc, thiết thực. Các phụ huynh không muốn con em chầu rìa nên cắn răng đóng tiền.
Giảng dạy kĩ năng sống ở bậc tiểu học (Ảnh minh họa: phuonghong.edu.vn).
LTS: Tha thiết mong ngành giáo dục Hải Dương nên chấm dứt việc thuê công ty dạy kĩ năng sống tại trường học để trả lại sự trong sạch cho môi trường giáo dục, thầy giáo Hồng Phong dù rất lo cho học trò nhưng phải bí mật viết phản ánh vấn đề này.
Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả và các cấp quản lý ở Hải Dương.
Hiện nay, các thầy cô giáo và cha mẹ học sinh có con em học tiểu học ở Hải Dương đang băn khoăn không hiểu tại sao nhiều nhà trường có đủ các loại hình giáo viên mà vẫn phải đóng tiền thuê người của công ty về dạy kĩ năng sống với giá quá đắt...
Dạy kĩ năng sống rất cần nhưng không phải thuê
Giáo dục kĩ năng sống cũng là thực hiện mục tiêu giáo dục mà chúng ta đề ra. Thực tế hiện nay, học trò học quá nhiều lí thuyết và ngành giáo dục đang chuyển hướng và khuyến khích các trường tạo điều kiện cho học sinh được trải nghiệm thực tế.
Để thực hiện nhiệm vụ này, các nhà trường và lực lượng giáo viên đã xây dựng chương trình, kế hoạch giáo dục kĩ năng sống và lồng ghép kĩ năng sống vào nội dung các môn học chính khóa.
Việc này hoàn toàn nằm trong tầm tay của nhà trường vì các trường tiểu học hiện nay đang dư thừa giáo viên, giáo viên lại có đủ các loại hình và lứa tuổi để phù hợp giáo dục học sinh từng nội dung khác nhau.
Vậy thì chẳng cớ gì mà các nhà trường lại phải thuê công ty đến dạy kĩ năng sống cho học sinh để sinh ra những bất công và phiền toái.
Đắt nhưng không có gì là sắt ra miếng
Để con mình được học mỗi tuần 1 tiết kĩ năng sống, cha mẹ học sinh phải đóng 50.000 đồng mỗi tháng. Nếu làm một cuộc phỏng vấn thăm dò thì chắc chả mấy người tán thành với việc thuê công ty dạy cách sống cho con mình.
Họ nói chẳng lẽ các thầy cô trong nhà trường dạy được Toán, Tiếng Việt, Đạo đức,... lại không đủ trình để dạy kĩ năng sống.
Mà giáo dục kĩ năng sống là gì? Kĩ năng sống được hình thành qua nhiều môn học, nhiều hoạt động giáo dục chứ đâu phải đóng tiền thuê công ty dạy mỗi tuần 1 tiết.
Tính ra, trung bình mỗi lớp khoảng 40 học sinh thì mỗi tháng mỗi lớp thu của các con 2 triệu. Vậy là mỗi tiết học 40 phút các con phải trả cho công ty 500.000 đồng. Đắt quá!
Trong khi đó, tiền trả cho vượt giờ của các cô giáo trong nhà trường chỉ khoảng 50.000đ/tiết. Có phải đây là một bất công?
Giá như đắt tiền mà các con được trải nghiệm ngoài trời hoặc tham quan đây đó thì là một lẽ. Đằng này vẫn là màn hình máy chiếu với vài ba hình ảnh con vật ngộ nghĩnh,... thật lãng phí!
Đây có phải là sự đồng hành để phát triển giáo dục?
Một công ty dạy kĩ năng sống ở Hải Dương đã tổng kết 5 năm "một chặng đường" và họ nói đây là sự đồng hành cùng phát triển giáo dục.
Thiết nghĩ, đã gọi là việc làm góp phần phát triển giáo dục thì phải được sự ủng hộ (một cách thoải mái) của cha mẹ học sinh với chi phí chấp nhận được.
Đằng này, 50.000/tháng/học sinh mà mỗi tuần chỉ có 1 tiết, nội dung dạy học chẳng có gì đặc sắc, chẳng có gì gọi là trải nghiệm thực tế. Các phụ huynh chẳng qua không muốn con mình chầu rìa nên cắn răng đóng tiền...
Một số thầy cô tiểu học ở Hải Dương cho biết, nếu không thuê người của công ty, các cô vừa không bị giảm số tiết buổi 2 (vốn đã thù lao ít ỏi) lại vừa phối hợp được với cha mẹ học sinh tổ chức trải nghiệm cho các con. Bổ ích biết bao mà chẳng phải đóng góp nặng nề.
Mặt khác, các phụ huynh nói rằng, bình quân mỗi trường 500 học sinh, mỗi năm thu khoảng 200 triệu để thuê công ty về dạy kĩ năng sống. Giá như 200 triệu đó mà để xây nhà xe và công trình vệ sinh cho các con thì tốt biết mấy.
Hiện nay, ở các huyện, các con đang phải học trong điều kiện thiếu quạt nóng bức, nhà vệ sinh cũ bốc mùi khó chịu. Thật là tiêu tiền không đúng chỗ...
Giáo dục kĩ năng sống là cần thiết, tuy nhiên, đây là một quá trình, các hoạt động của nó cần lồng ghép trong nhiều chương trình khác nhau để hình thành nhân cách học sinh chứ không phải cần đến 500.000đ cho mỗi tiết học.
Mong ngành giáo dục Hải Dương nên chấm dứt vấn đề này và cha mẹ học sinh hãy mạnh mẽ lên tiếng để trả lại sự trong sạch cho môi trường giáo dục của chúng ta.
Theo Giaoduc.net
Quảng Nam: Thầy giáo hiến đất xây trường, "đấu giá" bữa ăn cho học sinh Trươc nhu câu mơ rông cơ sơ, phuc vu tôt hơn cho công viêc day hoc cua con em miên nui tai ngôi trương cu minh tưng công tac, thây Nguyên Khăc Điêp - hiên la Hiêu trương Trương Phô thông dân tôc ban tru THCS Tra Mai (H. Nam Tra My, Quang Nam) đa hiên 600m2 đât không môt chut do dư....