Giáo dục tuổi mới lớn: Phải có “chiêu” và đúng cách
Tình trạng bạo lực học đường trong thời gian qua không chỉ cảnh báo về cấp độ gia tăng mà còn về tính chất nguy hại.
GD nhân cách HS đòi hỏi có sự kết hợp của gia đình, nhà trường và xã hội. Ảnh: Thanh Long
Từ sự biến động không ngừng của môi trường học đường, của tâm sinh lý lứa tuổi teen buộc những người thầy, những người cha, người mẹ không thể thiếu quan tâm và cần có sự hiểu biết nhất định để tìm ra phương pháp giáo dục linh hoạt, phù hợp.
Tuổi teen – Cha mẹ, thầy cô đã hiểu hết?
TS Nguyễn Văn Hòa – Hiệu trưởng Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm – Hà Nội chỉ ra: Đây là lứa tuổi phát triển nhanh về sinh lí, cơ thể, dậy thì sớm, tuổi trăng tròn, có sức hấp dẫn cao với bạn khác giới.
Đến lớp 8, 9 HS nữ đã không còn là trẻ con mà trở thành một cô gái. Và như vậy tất nhiên tâm lý cũng sẽ thay đổi theo.
Tuổi 13 các em đã bắt đầu để ý đến bạn khác giới, chơi với bạn khác giới không còn tự nhiên, hồn nhiên. Nhiều em đã để ý thích bạn trai hoặc bạn gái. Các em HS nữ để ý các “anh” lớp trên hoặc các “anh” lớn tuổi hơn.
Thực tế cũng cho thấy, tuổi teen mạnh dạn hơn, dám nói thẳng, làm sao nói vậy, nghĩ thế nào làm thế đó, không đắn đo cân nhắc, do dự như thế hệ trước.
Như vậy nên có nhiều điều tốt song dễ mắc sai lầm, dễ gây rắc rối, nguy hiểm. Tuổi teen thích thể hiện, nếu có cơ hội sẽ bộc lộ hết khả năng. Nếu được cổ vũ sẽ cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên do nặng về cảm tính nên dễ phí sức, dễ mất tập trung cho học tập hoặc cho những yêu cầu quan trọng hơn mà nhà trường, gia đình quy định cho họ.
Nguyên nhân dẫn đến các vụ bạo lực học đường ở lứa tuổi teen phần lớn xuất phát và liên quan đến tình cảm “yêu đương”. HS nữ và nam vì ghen tuông đã kéo bè phái đánh lại bạn được cho là “cướp” hoặc có ý đồ với bạn của mình. Cùng đó, bởi tính “anh hùng”, “ngông nghênh” của một vài HS cậy mình có quan hệvới số thanh niên hư mà gây sự, bắt nạt bạn bè, bắt nạt HS lớp dưới.
Bạo lực học đường cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân cha mẹ mải làm ăn, thiếu quan tâm cụ thể và sâu sắc, thiếu chú ý đến quan hệ bạn bè con cái, không lắng nghe con nói và tâm sự, thổ lộ, băn khoăn.
Video đang HOT
Thậm chí, cũng có thể tại thầy cô giáo đôi khi đơn giản, chưa hiểu biết tâm lý trẻ, không có đường lối rõ ràng, lâu dài, giải quyết nửa vời. Kỷ luật của nhà trường chưa đủ nghiêm khắc để HS sợ nên nhờn và tái phạm…
Thậm chí, bạo lực học đường sẽ diễn ra chỉ bởi một cái nhìn đểu, sĩ diện, chửi nhau trên mạng, khích bác, kéo bè kéo cánh, bị bạn xấu khích bác, xúi bẩy, trả thù cho những lần va chạm trước…
Lứa tuổi teen có nhiều biến đổi về tâm sinh lý. Ảnh minh họa
Đổi mới nhận thức và phương pháp giáo dục
Giáo dục HS nói chung, đặc biệt HS ở lứa tuổi teen là cả một nghệ thuật đòi hỏi các thầy cô giáo, cha mẹ dành thời gian nghiên cứu, hiểu biết tìm ra phương pháp phù hợp. Mặt khác, để giáo dục hiệu quả đòi hỏi có sự chung tay của gia đình, nhà trường và xã hội. Nếu chỉ riêng thầy cô, nhà trường hay gia đình thì giáo dục không thể toàn diện.
Nhận thức đúng đắn về tuổi teen trong thực tế của xã hội để từ đó đổi mới phương pháp giáo dục… đó là đòi hỏi bắt buộc đối với các nhà trường, thầy cô giáo. Cần thay đổi cách nhìn nhận mục tiêu giáo dục, cách thể hiện của HS, để hiểu và không “bức xúc” một cách không cần thiết, để bình tĩnh tìm ra cách giáo dục HS, để đánh giá HS một cách công bằng hơn, thông minh hơn và đặc biệt để ngăn chặn tốt hơn những vụ bạo lực học đường ngày một diễn biến phức tạp.
TS Nguyễn Văn Hòa chia sẻ kinh nghiệm: Có trường hợp trẻ thuộc diện bất trị, cô giáo đừng nên nguyên tắc, cứng nhắc với trò. Cô phải có bài khác, bài lờ, bài tránh như không biết, biết mà không xử lí. Có HS lớp 8 chửi cô giáo trên điện thoại bằng tin nhắn. Cô bức xúc và tiến hành xử lý kiểu: Mời cha mẹ, bắt làm bản kiểm điểm, bắt nhận lỗi. Như vậy HS có thể nhận lỗi trước mặt cô. Nhưng sau lưng chúng có thể thù cô giáo hơn. Để xử lý vấn đề trọn vẹn, GV cần tìm ra phương pháp giáo dục phù hợp thay vì xử lý theo hướng truyền thống, và không đạt hiệu quả.
Tiến sĩ chuyên ngành Tâm lý giáo dục Vũ Việt Anh – Giám đốc Học viện Thành Công (Hà Nội) cũng khẳng định, nếu thầy cô, cha mẹ thiếu hiểu biết về quá trình phát triển của lứa tuổi teen sẽ vô cùng khó khăn để tiếp xúc và tìm hiểu. Người lớn có thể truyền đạt thông tin đến con với danh nghĩa là thầy cô, cha mẹ nên thường có sự áp đặt, chỉ đạo. Điều đó tác động tới tâm lý và có thể khiến trẻ không nghe lời, lầm lỳ, bỏ đi không nói chuyện, chống đối lại bố mẹ, chiến tranh lạnh, làm điều ngược lại…
Với giáo dục tuổi teen, thầy cô, cha mẹ cần điều chỉnh hai điều. Trước hết về ngôn ngữ cần tập trung vào điều mình mong muốn và sử dụng những ngôn ngữ tích cực. Tiếp đó nên thay đổi về hành vi. Đối với lứa tuổi teen, khi chỉ dạy nên dùng từ hình ảnh hơn lý thuyết. Trẻ không thích nghe nhiều, cần chọn lọc ngôn từ mang đậm tính hình ảnh và ngắn gọn. Mong muốn điều gì ở trẻ thì nói thẳng vào vấn đề đó. Trẻ sẽ hiểu ra thông điệp từ những ngôn từ trực tiếp.
Tuy nhiên, TS Vũ Việt Anh cho rằng : Nếu “ngọt” mà chưa đạt hiệu quả thì cần kết hợp thêm biện pháp “rắn” hơn. Thế nhưng không phải là dùng bạo lực mà là vấn đề đặt ra những nguyên tắc, quy định. Không có kỷ luật cũng khiến trẻ tự do bừa bãi. Đặc biệt, trong giáo dục trẻ tuổi teen không hẳn lúc nào cũng áp dụng lời nói động viên khuyến khích mà cần có những quy định.
Đức Hạnh
Theo GDTĐ
Nhiều nhà giáo đang quên mất mình là "kỹ sư tâm hồn"
Nhà giáo Nhân dân (NGND), PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh cho rằng: Phải đào tạo giáo viên là người tốt, sau đó mới thành nhà giáo tốt, tức là nhà giáo phải cao hơn so với người thường một bậc. Nhưng do yếu tố này chưa được chú trọng nên nhiều nhà giáo quên mất mình là "kỹ sư tâm hồn"; ngộ nhận về việc mình có quyền ra uy với học trò, chỉ có ra uy học trò mới sợ...
Sự việc cô giáo tại Quảng Bình phạt học sinh nói tục bằng cách cho các học sinh khác tát bạn đến sưng má, phải nhập viện đã thu hút sự quan tâm của dư luận trong những ngày qua. Từ câu chuyện đau lòng này, rất nhiều vấn đề được đặt ra như thưởng phạt trong giáo dục nên như thế nào cho phù hợp; chúng ta phải dạy học sinh như thế nào để các em biết phản biện, biết đấu tranh, dám bày tỏ suy nghĩ của mình và không bị lôi kéo vào những hành vi không đúng; tiêu chí thi đua khen thưởng trong giáo dục cần thay đổi như thế nào để áp lực thi đua không trở thành gánh nặng, thành "bệnh thành tích".
Phóng viên Báo CAND đã có cuộc trao đổi thẳng thắn, cởi mở với Nhà giáo Nhân dân (NGND), PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh, Giám đốc Viện Nghiên cứu giáo dục và phát triển tiềm năng con người xung quanh vấn đề này.
NGND, PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh.
PV: Câu chuyện cô giáo ở Quảng Bình buộc học sinh tát bạn gây xôn xao dư luận những ngày qua gợi cho ông điều gì?
NGND, PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh: Ngày nay, nghề giáo có nhiều áp lực, áp lực về cuộc sống riêng tư của gia đình, áp lực mưu sinh; áp lực về công việc nhà trường; áp lực của cộng đồng xã hội đối với giáo viên khi xã hội luôn đòi hỏi giáo viên phải là con người hoàn thiện, gương mẫu, toàn tâm toàn ý để dạy học. Những áp lực, mâu thuẫn này đòi hỏi nhà giáo cần phải giải quyết, làm cho đầu óc họ không được thảnh thơi như thầy giáo ngày xưa.
Từ những áp lực đó, khi có những hành vi, hiện tượng mà mình cảm thấy bất lực do học sinh gây ra như học sinh thích làm theo ý mình, không thích nghe lời thầy cô, đã khiến nhiều người cảm thấy căng thẳng, thậm chí là stress. Và một số giáo viên (như trường hợp của cô giáo ở Quảng Bình) đã xả tress bằng những hành vi không kiểm soát là cho học sinh tát bạn, vi phạm thân thể học sinh, vi phạm đạo đức nhà giáo.
Ngày xưa, thời chúng tôi đi học, các thầy nho có đánh bằng roi khi học trò mắc lỗi và trong nhiều tình huống, cách xử phạt này có mang lại hiệu quả. Song "thương cho roi vọt" là cách giáo dục cũ, không còn phù hợp. Ngày nay đứa trẻ được bình đẳng, người thầy phải bỏ quan điểm người thầy quyền uy, thay vào đó phải là người thầy thân thiện, chủ động tương tác với học trò để thấu hiểu, dạy cho trẻ điều hay, lẽ phải.
PV: Yêu cầu của xã hội đối với người giáo viên luôn rất cao. Vậy công tác đào tạo người giáo viên tương lai tại các trường sư phạm hiện nay đã đáp ứng được yêu cầu chưa, thưa ông?
NGND, PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh: So với ngày trước, đào tạo giáo viên trong các trường sư phạm hiện chưa đảm bảo mục tiêu đào tạo. Thực tế cho thấy, muốn trở thành giáo viên, trước hết phải yêu nghề. Nhưng hiện nay, đa phần học sinh vào sư phạm không phải xuất phát từ lòng yêu nghề.
Rất nhiều em chọn sư phạm vì không có khả năng thi vào các trường có đầu vào cao hơn; vào sư phạm vì được miễn học phí, phù hợp với điều kiện gia đình; thi vào sư phạm với hy vọng sau này sẽ được trở về quê hương cho nên chất lượng đào tạo ngay từ đầu vào đã không được như trước. Bên cạnh đó, trong quá trình đào tạo, chương trình, nội dung đào tạo hiện vẫn nặng về kiến thức, thiếu kỹ năng.
Lẽ ra, phải đào tạo giáo viên là người tốt, sau đó mới thành nhà giáo tốt, tức là nhà giáo phải cao hơn so với người thường một bậc. Nhưng do yếu tố này chưa được chú trọng nên nhiều nhà giáo quên mất mình là "kỹ sư tâm hồn"; ngộ nhận về việc mình có quyền ra uy với học trò, chỉ có ra uy học trò mới sợ. Quá trình đào tạo lại thì cũng chủ yếu đào tạo kiến thức chứ không đào tạo cách ứng phó với cuộc sống, đặc biệt là khả năng xử lý tình huống.
PV: Chúng ta đang nói về cách xử lý tình huống. Theo ông, trong tình huống của cô giáo Quảng Bình, giáo viên nên xử lý thế nào?
NGND, PGS. TS Nguyễn Võ Kỳ Anh: Trong tình huống cụ thể này, có một số kịch bản. Thứ nhất, người giáo viên lờ đi và coi như không biết, tức là không giáo dục gì. Thứ hai, giáo viên có thể nhắc nhở, chỉ bảo để đứa trẻ không tái diễn, ví dụ khuyên răn, bắt trẻ phải hứa không tái phạm. Thứ ba là đưa ra hội đồng kỷ luật và gọi phụ huynh đến. Sau khi đưa ra các tình huống, giáo viên phải lựa chọn, cân nhắc xem tình huống nào là phù hợp và hiệu quả nhất.
Chẳng hạn, nếu chọn tình huống một sẽ mất tính sư phạm. Nếu chọn tình huống thứ ba, cũng sẽ quá nặng nề cho đứa trẻ. Nên chọn tình huống thứ hai là phù hợp. Giáo viên có thể mời phụ huynh đến, chia sẻ với phụ huynh về cháu bé, tuy học được nhưng cháu vẫn còn hay nói bậy, nhờ phụ huynh nhắc nhở, giáo dục thêm con ở nhà. Đồng thời, yêu cầu học sinh viết cam kết không nói bậy, đọc lên cho cả lớp nghe, sau đó yêu cầu cả lớp vỗ tay khen bạn vì đã biết nhận lỗi và khắc phục. Cách giải quyết tình huống như thế sẽ giúp đứa trẻ không mặc cảm, tự ti mà ngược lại, các em nhận thức được giá trị của việc biết nhận lỗi, từ đó sẽ có động lực để cố gắng.
PV: Theo ông, có nên sử dụng "hình phạt" trong giáo dục và nếu sử dụng thì nên sử dụng thế nào cho đúng?
NGND, PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh: Trong giáo dục cần khuyến khích việc nêu gương và cố gắng xem đây là phương pháp chính. Bên cạnh đó, cần đưa ra các quy chế (nội quy, quy định) để học trò thực hiện và luôn nhắc đi nhắc lại các quy định này cho học sinh thấm nhuần.
Còn khi có những hành vi sai trái, thầy giáo phải nhắc nhở, khuyên bảo để cho trẻ tránh hành vi đó đi, hạn chế tối đa việc xử phạt bằng các phương pháp bạo lực hoặc phạt tiền; không lấy tiêu cực khác để đối phó với hành vi tiêu cực. Cố gắng hạn chế chữ phạt, thay vào đó, tăng cường các giải pháp khuyên bảo, tư vấn, hướng dẫn cho học trò nhận thức được đúng, sai.
PV: Có ý kiến cho rằng, sự việc cô giáo ở Quảng Bình cho học sinh tát bạn chính là "cái tát" vào bệnh thành tích trong giáo dục. Quan điểm của ông về vấn đề này?
NGND, PGS.TS Nguyễn Võ Kỳ Anh: Chúng ta không nên lấy một sự việc, một hiện tượng để rồi quy chụp thành bản chất cho toàn hệ thống vì như thế sẽ là phiến diện. Thi đua là tốt và luôn cần thiết, đặc biệt là trong lĩnh vực giáo dục và đào tạo. Tất nhiên, đã thi đua thì phải đặt ra chỉ tiêu cụ thể, khoa học để mà phấn đấu. Còn nếu đặt tiêu chuẩn thi đua quá cứng nhắc và phản khoa học thì nhiều khi giáo viên, nhà trường vẫn phải lách quy định để đối phó, dễ dẫn đến tiêu cực, dễ dẫn đến bệnh thành tích. Đây có lẽ cũng là điều mà công tác thi đua khen thưởng nói chung, thi đua khen thưởng trong ngành Giáo dục nói riêng cần phải suy nghĩ, nghiên cứu để điều chỉnh trong thời gian tới, nhất là khi chúng ta áp dụng chương trình giáo dục phổ thông mới.
Bởi lẽ, chất lượng dạy học, chất lượng giáo dục không nên đo bằng các tiêu chí định lượng. Đánh giá phải là đánh giá quá trình chứ không thể cho ra ngay kết quả cụ thể bằng những con số, hay tỷ lệ phần trăm. Ngoài ra, kết quả đầu ra của học sinh trong giai đoạn tới là đánh giá năng lực, phẩm chất thì lại càng không thể đưa số liệu về chất lượng giáo dục một cách cụ thể, tường minh. Các nhà trường muốn đạt chuẩn số cho phù hợp, tức vô tình họ lại bị mắc "bệnh thành tích". Điều này cho thấy, chỉ khi nào tiêu chí thi đua khoa học, sát thực thì kết quả thi đua mới thực chất và chính xác, bệnh thành tích cũng nhờ đó mà sẽ được đẩy lùi.
Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
HuyềnThanh (thực hiện)
Theo cand
Trao học bổng toàn phần tiếng Anh cho Thủ khoa Đại học năm 2018 Sáng ngày 1/12, Trung tâm Anh ngữ GLN và JOLO đã tổ chức lễ ra mắt Quỹ học bổng "New Generation" và trao các suất học bổng toàn phần cho Thủ khoa và sinh viên xuất sắc của các trường Đại học tại Hà Nội. Trong khuôn khổ của chương trình cũng diễn ra buổi Toạ đàm "Bí quyết chinh phục và phát...