Gian nan chuyện rèn nghề của sinh viên Sư phạm tiểu học
Giáo viên dạy tiểu học phải được đào tạo nghề nghiệp, kỹ năng sư phạm ngay từ trong trường đào tạo, người không được đào tạo sư phạm tiểu học không thể dạy được bậc tiểu học. Với đặc thù này nên để trở thành giáo viên tiểu học không đơn giản một chút nào.
Nếu như đối với giáo viên THCS hay THPT thì chủ yếu đảm nhận giảng dạy một môn học cụ thể thì ở bậc tiểu học đòi hỏi giáo viên phải rất “đa năng”. Ngoài việc rèn luyện chữ viết đến khả năng ca hát, hội họa còn đòi hỏi giáo viên có thể giảng dạy nhiều môn học. Chính vì thế những sinh viên khi theo học sư phạm giáo dục tiểu học đều phải bắt đầu lại từ…lớp 1.
ảnh minh họa
Khổ công rèn chữ
Đối với sinh viên sư phạm tiểu học (SPTH) thì công việc rèn chữ khó khăn và vô cùng cực nhọc so với nhiều công việc khác. Chính vì thế ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường sinh viên theo học ngành này đều phải cần mẫn trong việc rèn chữ và quá trình này vẫn tiếp tục cho dù đã đứng lớp.
Lê Lan, sinh viên Trường CĐ Sư phạm Bắc Ninh, tâm sự: “Trong suốt thời gian học phổ thông thì hầu hết học sinh đều phải tập viết nhanh để theo kịp bài giảng. Chính vì thế mẫu chữ thường không theo quy chuẩn. Khi bắt đầu làm quen lại với công việc của cái thời cách đây 15-16 năm quả thực không phải là dễ”.
Để có thể viết theo đúng quy chuẩn, việc đầu tiên của sinh viên ngành SPTH là mua vở ô li sau đó mua sách hướng dẫn cách viết chữ hoa, chữ thường và hí hoáy tự ngồi luyện viết. Nói thì có vẻ là dễ nhưng để có thể làm được điều này nhiều sinh viên phải mướt mồ hôi.
“Cái khó của việc rèn chữ đó là tính tỉ mỉ và kiên trì. Một đoạn văn ngắn nếu viết thông thường thì chỉ cần mất khoảng 5-7 phút nhưng khi viết quy chuẩn thì tiêu tốn cả tiếng là chuyện bình thường”, Nguyễn An, một sinh viên khoa SPTH bật mí.
Cũng theo An, cái khó có việc rèn chữ là sinh viên không được viết bút bi mà thay đó là bằng bút mực. Tùy từng yêu cầu mà phải dùng những bút mực có độ đậm nét khác nhau. Chỉ mỗi việc nhớ được các quy chuẩn này sinh viên cũng đã “bở hơi tai”.
Video đang HOT
Cũng theo tìm hiểu của chúng tôi, với đa số sinh viên đăng ký học khoa tiểu học thì công việc ngốn nhiều thời gian nhất là rèn chữ. Công tác kiểm tra chữ viết được các giáo viên đặc biệt chú ý, chính vì thế có muốn lười cũng không được. Bên cạnh đó để có thể “viết chữ đẹp”, nhiều sinh viên còn bắt buộc phải thuê gia sư hướng dẫn “tập viết”.
Nhiều lần khóc vì…kiến tập
Sinh viên khoa SPTH hay khóc bởi nhiều lý do, từ chuyện cháy giáo án, bị giáo viên soi, hay thậm chí do bị mất bình tĩnh.
Thu Hương, sinh viên năm cuối, tâm sự: “Khác với thực tập là được giảng dạy trực tiếp các em nhỏ thì ở kì kiến tập, người đóng vai trò học sinh là những sinh viên trong lớp. Mới lần đầu đứng trên bục giảng lại phải đối mặt với một rừng học trò “lớn tuổi” thì dù có tự tin đến mấy cũng đôi lúc…phát hoảng”.
Cô bạn cùng lớp tên Ngân kể thêm: “Có một lần mình bật khóc vì một cậu bạn trong vai học sinh “bảo thủ không nghe lời”. Cảm giác lúc đó hụt hẫng và ấm ức bởi không biết xử lý như thế nào”.
Theo đánh giá của hầu hết sinh viên thì cảm giác đáng sợ nhất là “quên bài giảng” và “cháy giáo án”. Lúng túng, bối rối cộng thêm sự soi xét của giáo viên ngồi phía dưới khiến sinh viên chỉ biết “mếu máo”.
“Mặc dù giáo viên chủ nhiệm động viên là hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh nhưng không hiểu sao lúc đó mình không thể làm được. Tim đập loạn cả lên, tay thì run, miệng chỉ biết ú ớ…Chưa làm chủ được tình huống, lại nhìn thấy hội bạn ở dưới cười toe toét thế là mình “khóc” luôn” – Lê Thị An, sinh viên Ttrường CĐ Sư phạm Bắc Ninh khi kể lại câu chuyện phải phì cười vì lý do khóc “ngớ ngẩn” của mình.
Nguyễn Hùng
Theo Dân Trí
Bất lực với những phụ huynh "cá biệt"
Không ít phụ huynh có hành vi và cách dạy con làm ảnh hưởng lớn đến việc phát triển nhân cách của con em mình và "vô hiệu hóa" mọi nỗ lực giáo dục học sinh (HS) của nhà trường. Nhiều giáo viên cũng cảm thấy mệt mỏi và bất lực trước cách hành xử của một số phụ huynh "cá biệt".
Tại một trường THCS ở Q.8 (TP.HCM), một HS lớp 6 thường xuyên đi ra ngoài trong giờ học mà không xin phép, thường không mang dép lên lớp, bài vở thiếu trước thiếu sau. Năm lần bảy lượt được mời, phụ huynh mới chịu diện kiến ban giám hiệu.
Phụ huynh khoanh tay trình bày với hiệu trưởng: "Thưa thầy, nhà tôi làm nghề mổ heo, không có thời gian dạy con, nhờ thầy cô dạy dỗ cháu giùm".
Thầy hiệu trưởng vừa tiễn phụ huynh này ra tới cửa, chưa kịp bước vào phòng đã nghe "bốp!". Người mẹ tát một cái như trời giáng vào mặt con và gầm lên: "Mẹ mày mua cho mày bao nhiêu đôi dép rồi. Mày muốn chết không? Tao đánh cho mày bớt ngu".
Dạy con bằng nắm đấm
Hiệu phó một trường THCS ở Q.Bình Thạnh, TP.HCM kể trong trường chị có ba HS cá biệt, thích gây gổ, đánh nhau với bạn hơn thích học. Ba HS này chửi bậy và nói bậy - những câu mà nhiều thầy cô giáo nghe qua phải giật mình. Chị gửi giấy mời phụ huynh lên làm việc thì không thấy trả lời, phải đến khi giấy mời có thêm dòng chữ: "Nếu phụ huynh không hợp tác, nhà trường sẽ không tiếp tục nhận HS vào học" trường mới gặp được phụ huynh.
"Một trong những nguyên nhân của tình trạng bạo lực học đường là do HS sống trong môi trường gia đình bạo lực: cha mẹ bạo lực với con cái, anh chị bạo lực với em út..." TS tâm lý Đinh Phương Duy
Tại buổi làm việc, bố của HS L. mặt đỏ phừng phừng đề nghị: "Nó hư, cô cứ oánh cho nó chết. Thằng này lì lắm. Ở nhà, tôi đã đánh đến tóe máu mà nó vẫn không chừa cái tật".
Xong việc, vừa kéo con ra về người cha vừa mắng con oang oang: "ĐM. Cái đồ còn ngu hơn bò. Cho mày ăn học để làm gì hả? Để cho người ta kêu tao vào mắng vốn à? Lần sau tao còn bị kêu nữa là cho mày ở nhà đi hốt phân bò, nghe chưa?".
Trong khi đó, tại một trường THPT ở Q.10, một HS sử dụng điện thoại trong giờ học bị giáo viên bắt được, em thách thức: "Bà đánh tui đi. Tui thưa (kiện - PV) bà liền". Bị ban giám hiệu mời lên "uống nước trà", HS tường trình: "Má dặn con nói vậy".
Nhưng khi giáo viên trao đổi với phụ huynh thì chị này lắc đầu nguầy nguậy: "Tui có nói vậy đâu" đến nỗi cậu HS phải gắt lên với mẹ: "Bà nói chứ ai. Bà kêu tui nếu cô giáo đánh thì nói ngay để bà đi thưa".
Cách hành xử của phụ huynh ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của con em mình. (Ảnh minh họa).
"Cái này không được nha cô"
"Là trường mầm non tư thục nên phụ huynh có thể vào lớp bất cứ lúc nào và góp ý với giáo viên bất cứ việc gì. Lớp mình có một HS thuộc hàng khá giả, mẹ bé không đi làm nên có nhiều thời gian. Chị ấy hay vào lớp thăm con, có khi một ngày vào ba lần và mỗi lần ở lại cả tiếng đồng hồ để giám sát cô giáo.
HS lớp mầm (3 tuổi) hầu hết đã biết cầm muỗng tự múc ăn, riêng con chị chưa biết nên mình tập cho bé biết tự phục vụ bản thân. Thấy thế, chị nghiêm giọng: "Cô đút cho bé ăn chứ bé tự múc rơi vãi hết lên quần áo, cơm canh nóng dễ bị phỏng lắm". Ăn xong, HS tự cầm tô của mình ra xếp vào khay và tự đem ghế của mình xếp lại cùng các bạn, chị cũng can thiệp: "Cô đừng bắt cháu làm như thế, bé ốm yếu, lỡ ghế rớt lên chân là gãy xương".
Rất nhiều việc chị đề nghị cô giáo làm thay cho cháu với lời hứa: "Các cô ráng chăm cho cháu tốt, cuối tháng mẹ sẽ bồi dưỡng".
Câu nói này được nhắc đi nhắc lại trước mặt các HS khiến con chị hay sai bảo cô giáo: "Cô ơi, cởi quần cho con đi ị (đa số HS 3 tuổi đều đã biết tự cởi quần và ngồi bồn cầu - PV). Cô ơi mang đồ chơi qua đây cho con. Cô ơi lấy nước cho con uống...".
Cứ sau mỗi câu như thế bé lại nhấn mạnh: "Cô ráng chăm con cho tốt đi, cuối tháng mẹ sẽ bồi dưỡng mà". Chúng tôi giải thích cho bé thì bé kể: "Mẹ bảo mỗi tháng đóng cho các cô mấy triệu đồng để cô chăm con, chứ con tự làm hết thì đi học làm gì". Kể xong câu chuyện, chị T.T. - giáo viên một trường mầm non tư thục ở Q.1 - chép miệng: "Mới 3 tuổi, bé đã biết dùng đồng tiền làm phương tiện sai bảo mọi người".
Trong khi đó, các cô giáo ở lớp Thỏ Ngọc (HS từ 24-36 tháng) trường mầm non tư thục Đ (Q.9) lại khổ vì một phụ huynh có trình độ thạc sĩ kinh tế. Giờ ăn, cô lau miệng cho cháu bằng khăn giấy, phụ huynh chỉnh ngay: "Cái này không được nha cô, đây là giấy cuộn chỉ dùng đi vệ sinh chứ không lau miệng được, mất vệ sinh lắm".
Bé nhà trẻ hay bị chảy mũi, cô lấy khăn giấy lau mũi cho cháu, phụ huynh góp ý: "Cái này không được nha cô. Lau mũi bằng khăn giấy rất dễ khiến bé bị ho, phải lau bằng khăn mùng ấy"...
Các cô giáo cho biết cũng có chuyện phụ huynh góp ý đúng nhưng khó chịu nhất là cách nói "bề trên": Cái này không được nha cô. Câu nói này khiến HS xem cô như ôsin trong nhà. Bé không chịu ăn là nạt cô: "Không được đút bé ăn nữa". Buổi chiều, không chịu tắm, bé cũng nói: "Cái này không được nha cô, cô không được tắm cho bé".
Tính cách một đứa trẻ bắt nguồn từ gia đình. Nhưng hiện nay thời gian bố mẹ dành cho con cái ít hơn thời gian ở trường (với thầy, cô) nên bố mẹ cần xây dựng hình ảnh của thầy cô trong mắt trẻ. Việc phụ huynh không tôn trọng giáo viên, nói xấu cô, trẻ bị nhắc lỗi gì cũng nghĩ là bị cô "đì", vô hình trung sẽ khiến trẻ không còn nể trọng giáo viên và có những thái độ tương tự bố mẹ của mình đối với giáo viên và những người lớn khác. Câu chuyện phụ huynh dạy con bằng nắm đấm chính là thể hiện sự bất lực của phụ huynh trong dạy con. Đứa trẻ sẽ dần hình thành ý thức: giải quyết mọi vấn đề bằng nắm đấm và trút bạo lực lên kẻ yếu hơn mình.
24H.COM.VN (Theo Tuổi trẻ)
Vì ai, trẻ học hành mệt mỏi? Dù Bộ GD&ĐT có nhiều văn bản chỉ đạo để việc dạy và học ở cấp tiểu học nhẹ nhàng hơn, nhưng nhiều phụ huynh ở Thủ đô vẫn lo lắng khi thấy con mình mệt mỏi với việc học hành. Đánh vật với bài tập Chị Phương có con học lớp một của một trường công lập nổi tiếng quận Ba Đình,...