Giận chồng, vợ bỏ nhà đi xuất khẩu lao động Malaysia
Tôi thật sự bế tắc khi vợ bỏ nhà đi Malaysia, để lại cho tôi 3 đứa con đang tuổi ăn học trong khi tôi bệnh tật, sức khỏe yếu, không thể nuôi sống được gia đình…
Giận chồng, vợ tôi lẳng lặng bỏ đi xuất khẩu lao động
Tôi năm nay 37 tuổi, đã có gia đình và 3 con. Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng bình thường như bao gia đình khác. Thỉnh thoảng, cũng có chút mâu thuẫn, kinh tế nhà nông thì cũng tạm ổn, đủ ăn, đủ tiêu chứ không dư dật gì.
Cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi có xảy ra cuộc cãi vã, do nóng giận tôi đã tát cô ấy mấy cái. Sau đó, cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Tôi cứ tưởng vài ngày sau, khi hai vợ chồng nguôi giận, cô ấy sẽ về, và vợ chồng lại như trước. Nhưng tôi không ngờ là cô ấy giấu tôi và làm thủ tục xuất khẩu lao động Malaysia từ bao giờ. Trước khi đi cô ấy không thèm gặp chồng, gặp con.
Cô ấy đi, bỏ lại cho tôi 3 đứa con đang tuổi ăn học, trong khi đó, tôi ốm đau, bệnh tật, sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng. Làm gì thì cũng được 5 – 3 bữa, lại nghỉ vì mệt. Cô ấy đã đi được 3 tuần rồi, cũng không gọi điện về. Tôi có gọi sang thì không nghe máy. Sau đó tôi gọi cho bố cô ấy, khuyên cô ấy nên về nước để cùng tôi chăm sóc con cái. Vì tôi đã sang bên đó nên tôi biết, ở đấy do người xa vợ, người xa chồng nên họ cặp đôi rất nhiều. 5 bữa nửa tháng họ lại thay đổi người yêu và sống với nhau như vợ chồng.
Tôi vẫn còn rất yêu thương vợ, tôi không muốn cô ấy ăn ngủ với kẻ khác. Tôi cũng nói với bố cô ấy là, nếu bây giờ cô ấy không về thì sau này dù có tiền tỉ thì cũng không sống được mà hưởng đâu. Từ hôm cô ấy đi, tôi rất đau buồn, đêm không ngủ được, thấy bế tắc quá, chỉ muốn đem các con ra cầu mà nhảy xuống cho xong. Nhưng nhìn chúng vô tư cười đùa với nhau, tôi lại thôi.
Video đang HOT
Sức khỏe ốm yếu, tôi không thể lo cho các con của mình được (Hình minh họa).
Là đàn ông nhưng có những đêm tôi không cầm được nước mắt. Cứ nghĩ đến cảnh nhà nghèo, nheo nhóc, 3 đứa con, vợ bỏ đi, trong khi không có công ăn việc làm, tôi không biết nên sống tiếp như thế nào.
Làm sao tôi có đủ sức khỏe để lo cho các cháu ăn học, ngoài học hành, rồi còn công kia, việc nọ, con cái, nay ốm, mai đau. Tôi biết để xảy ra chuyện giữa hai vợ chồng, tôi là người có lỗi. Nhưng chuyện cô ấy đi nước ngoài, thì tôi không ngờ tới.
Cách đây không lâu, cô ấy có nói là muốn đi Malaysia rồi, nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã có nói với cô ấy là đã không biết thì thôi, chứ biết rồi thì không một người đàn ông nào muốn cho vợ sang bên đó, dù chỉ một tháng có làm ra cả ngàn đô. Chuyện va chạm giữa vợ chồng chỉ là cái cớ nhỏ để vợ tôi đi thôi, chứ thực ra cô ấy đã lừa tôi từ trước rồi. Tôi đang dùng mọi sức ép để buộc cô ấy phải về.
Tôi đã nghĩ ra hai cách, một là sẽ chờ cô ấy về, tôi và cô ấy sẽ chết vì tôi không thể chấp nhận một người vợ như thế. Tôi chắc chắn rằng, khi sang bên đấy thì cô ấy không còn là phụ nữ của một mình tôi nữa. Thứ hai là nếu tôi đủ sức lo cho các con ăn học, nếu cuộc sống quá quẫn bách, quá sức chịu đựng, nếu tôi không đủ tỉnh táo để giải quyết mọi khúc mắc của cuộc sống, tôi sẽ cùng các con ra đi mãi mãi, để cô ấy và cả gia đình cô ta sẽ phải hối hận. Suốt cuộc đời cô ấy sẽ phải sống trong ám ảnh.
Thực sự giờ tôi đang rất rối trí, chỉ nghĩ được như vậy. Tôi bất lực giữa mớ bòng bong, mọi người có thể giúp cho tôi một lời khuyên để tôi có một hướng đi sáng suốt.
Hoàng Quân
Đi xuất khẩu lao động, chồng cặp bồ không muốn về bên vợ
Cũng có lúc cô có ý nghĩ thoáng qua về chuyện cặp bồ cặp bịch ở xứ người nhưng những đồng tiền chồng gửi về ngày càng tăng khiến cô chẳng suy nghĩ được gì nữa...
Nga và Khánh lấy nhau đã được 5 năm trời. Họ yêu nhau từ thời còn sinh viên và đều là mối tình đầu của nhau. Sau khi ra trường được 1 năm thì cưới. Nga làm nhân viên văn phòng và Khánh cũng vậy. Họ đều là người ngoại tỉnh nhưng quyết tâm ở lại thành phố để con cái sau này sẽ có điều kiện phát triển tương lai. Họ thuê một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố để làm tổ ấm nhưng hai vợ chồng rất yêu thương nhau, chẳng bao giờ to tiếng một lời.
Rồi cô lại nhận tất cả các công việc tay chân tại nhà như dán bao bì, xâu vòng nhưng cũng chẳng được mấy đồng. Ba cái miệng ở thành phố này cùng với tiền học hành của con chẳng thể nào đủ được.
Cho tới một hôm bà chị họ hàng xa ở quê lên chơi mới mách nước cho cô để chồng đi XKLĐ vài năm sẽ có vốn liếng làm ăn thì Nga mới bắt đầu suy nghĩ. Nhìn bà chị họ sống ở nông thôn mà quần áo là lượt, nhà cửa đàng hoàng cô lại phát thèm, nghĩ đến cảnh nhà mình lo ăn từng bữa.
Tối đến cô thủ thỉ với chồng về ý tưởng đó. Khánh nghe vợ nói gạt ngay, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xa vợ con, hơn nữa không quen văn hóa, ngoại ngữ sang đến chốn xa lạ rất khó thích nghi cuộc sống. Nga nghe anh nói cố thuyết phục chồng, rằng anh sẽ được học ngoại ngữ cơ bản, với lại sang đó chỉ tối ngày làm công nhân, lại ở cộng đồng người Việt, chẳng việc gì phải lo lắng việc không hòa nhập được.
Khánh nghe vợ nói gạt ngay, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xa vợ con, hơn nữa không quen văn hóa, ngoại ngữ sang đến chốn xa lạ rất khó thích nghi cuộc sống. Nga nghe anh nói cố thuyết phục chồng, rằng anh sẽ được học ngoại ngữ cơ bản, với lại sang đó chỉ tối ngày làm công nhân, lại ở cộng đồng người Việt, chẳng việc gì phải lo lắng việc không hòa nhập được. Anh chỉ đi có 3 năm trời chứ đâu phải đi 20 năm, anh chẳng phải lo việc mẹ con cô ở một mình.
Khánh nằm suy nghĩ, anh rất yêu vợ con, đã bao nhiêu trường hợp chồng đi xa ở nhà vợ thiếu vắng tình cảm đã không còn chung thủy và cặp bồ. Tất nhiên vợ anh không hề có tính đó nhưng biết đâu được. Khi nghe anh nói suy nghĩ của mình, Nga cười ngặt nghẽo, bảo anh khéo tưởng tượng. Khánh cứ trù trừ mãi với kế hoạch của vợ.
Những ngày sau đó, hễ cứ về nhà là Nga lại giục giã, tỉ tê về việc đi xuất khẩu lao động với chồng. Cô kể cho anh nghe, nhà chị họ cô ban đầu không có gì, bây giờ đã giàu nhất làng, vợ con chẳng phải làm gì, đi đâu ai ai cũng nể phục.
Khánh nghe vợ nói, mắt cô long lanh thì thương vợ lắm. Giá như anh làm ra nhiều tiền hơn để vợ con đỡ khổ. Nếu đi lao động xuất khẩu kiếm được tiền thì anh sẽ đi, miễn vợ anh vui là được. Thế là Khánh đồng ý với kế hoạch của Nga. Ngày tiễn chồng ra sân bay, Nga khóc hết nước mắt, chẳng hiểu sao cô thấy buồn và hụt hẫng lắm. Nhưng vì một tương lai tốt đẹp, họ phải tạm xa nhau thôi.
May mắn thay, thời đại tiên tiến, công nghệ hiện đại khiến cho khoảng cách cũng được rút ngắn hơn. Vợ chồng họ ngày nào cũng nhìn được nhau qua điện thoại, chồng Nga sang bên đó rất chăm chỉ, công ty có việc làm thêm đều nên hàng tháng đều gửi tiền 1 lần về cho vợ con. Cũng có lúc cô có ý nghĩ thoáng qua về chuyện bồ bịch ở xứ người nhưng những đồng tiền chồng gửi về ngày càng tăng khiến cô chẳng suy nghĩ được gì nữa.
Thấm thoắt hết 3 năm, đón chồng về Nga mừng lắm, nợ cũng trả xong mà bây giờ hai vợ chồng cô còn có thêm chút vốn liếng. Lần này vợ chồng lại được sum họp không phải xa nhau nữa.
Thế nhưng, Khánh lại đòi đi tiếp, anh nói với vợ rằng công việc đang còn dang dở và anh muốn kiếm thêm nhiều tiền nữa, đằng nào cũng đi được 3 năm rồi, đi vài năm nữa cũng chẳng sao. Cũng hơi buồn nhưng chồng đã quyết rồi Nga phải đồng ý. Vậy là cô lại phải vò võ một mình còn anh lại tiếp tục đi làm ăn.
Những cuộc điện thoại bắt đầu thưa dần, lâu lâu anh mới gọi một cuộc điện thoại video rồi một hôm cô nhận được mail, Khánh gửi tiết lộ sự thật động trời vì sao anh cứ nằng nặc vẫn tiếp tục muốn đi nước ngoài. Trong thư, Khánh xin lỗi vợ con, xin lỗi bố mẹ hai bên rằng anh sẽ không trở về nữa. Anh đã có vợ mới ở nước ngoài.
Từ hơn 1 năm nay anh cũng không làm cho công ty XKLĐ, anh bỏ ra ngoài làm để kiếm được nhiều tiền hơn. Và cô ấy là người đã giúp đỡ anh và đưa anh ra ngoài làm mới có được nhiều tiền như vậy. Đầu tiên chỉ là dựa vào nhau để sống, để dễ làm ăn hơn nhưng giờ sống với nhau rồi anh thật sự có tình cảm với cô ấy.
Nga như rơi xuống địa ngục. Cô chết lặng trước bức thư, thật không thể ngờ người đàn ông cô luôn chung thủy, trút hết ruột hết gan để yêu anh, sinh cho anh những đứa con xinh xắn lại có thể bội bạc như vậy. Giá như hồi đó cô đừng ham giàu nhanh, đừng bắt chồng đi XKLĐ thì làm gì có chuyện chồng cặp bồ, giờ đây sự việc đâu đến nỗi ấy...
Tình Tina
Em có thể đã có con với tôi khi chồng đi xuất khẩu lao động Vừa rồi tôi mới dùng mạng xã hội và thấy ảnh con em, tôi giật mình thấy giống con tôi lúc nhỏ. Tôi là quản lý của một công ty nên thường xuyên phải tiếp khách, thông thường sau các chầu nhậu, tôi và khách lại đi giải rượu thông qua việc hát karaoke. Năm 2012 trong một lần đi hát tôi quen...