Giá như ngày ấy tôi đừng quá vội vàng
Tôi không thể ngờ rằng chính cái quyết định vội vàng ấy của tôi lại là nguyên nhân làm tôi lỡ dở cuộc đời và đẩy tôi đến bế tắc như ngày hôm nay…
Nhìn những đứa trẻ khác được sống trong tình yêu thương và sự chăm sóc của người cha mà tôi thấy thật chạnh lòng. Giá như ngày ấy tôi đừng vội vàng, thì có lẽ,…
Hơn 10 năm về trước khi ấy tôi còn là sinh viên đại học, tôi đã có một mối tình thật đẹp với người bạn trai cùng lớp. Mối tình ấy của tôi trong sáng, lãng mạn.
Tốt nghiệp ra trường, có một công việc ổn định cũng là lúc chúng tôi nghĩ đến chuyện làm đám cưới để được chung sống bên nhau suốt đời thì lại gặp sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình nhà anh ấy.
Mẹ anh một mực cho rằng cái cơ thể mảnh dẻ của tôi cộng với sự yểu điệu thục nữ… sẽ không thể phù hợp được với một gia đình vất vả như nhà anh được. Hơn nữa, dù có lấy làm vợ thì tôi cũng không thể sinh con đẻ cái cho gia đình nhà anh được, mà gia đình nhà anh chỉ có mỗi một mình anh là con trai mà thôi…
Tuy vậy, cả hai chúng tôi vẫn không từ bỏ ý định đến với nhau bằng được, nên chúng tôi đã ra một quyết định mà có thể sau này mọi người sẽ cho nó là một quyết định sai lầm không đáng có.
Chúng tôi quyết định “vượt rào” để chứng minh cho mọi người thấy rằng chính bản thân tôi có thể sinh con đẻ cái… tôi là một người đàn bà chứ tôi không phải chỉ là cây chuối hột như mọi người vẫn đang nghĩ về tôi.
Video đang HOT
Thế là tôi đã mang bầu với anh, và sau này sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh…
Cái ngày tôi mang thai ấy tôi cũng gặp mẹ anh và nói rất nhiều về cái thai trong bụng là của anh và sự thật là tôi có thể sinh con đẻ cái chứ không như những gì bà còn đang nghĩ về tôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không được bà chấp nhận cho về làm dâu, bà nói rằng không biết thực hư về cái thai trong bụng là của ai… Với lại dù nó là của con trai bà đi chăng nữa thì tôi cũng là một đứa con gái hư hỏng không xứng đáng được làm dâu nhà bà.
Nghe đến đây thì tôi thực sự hiểu được những gì bà đang nghĩ, đó là không muốn tôi làm con dâu của bà chứ không phải rằng bà sợ tôi không biết đẻ.
Tôi gặp anh để xem thái độ của anh sẽ đối với tôi và cái thai trong bụng như thế nào? Nhưng anh cũng là một người đàn ông nhu nhược không quyết đoán nên anh không dám vượt mặt gia đình để tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Anh bảo, mẹ anh bắt anh lựa chọn giữa tôi và mẹ anh, nên anh không thể chọn tôi, vì mẹ là người sinh ra anh, vất vả nuôi anh khôn lớn. Còn tôi, nếu không có anh, tôi sẽ có một người khác chăm sóc, yêu thương.
Nhưng tôi có thể còn ai thương yêu nữa, khi đang mang trong mình giọt máu của anh. Tôi hận anh, hận những suy nghĩ của anh.
Chúng tôi chia tay nhau khi cái thai đã được 5 tháng tuổi. Không còn cách nào khác, tôi phải sinh và nuôi con một mình. Con trai tôi vẫn mang họ của bố, nhưng chưa một lần được bố nó đến thăm nom, quà cáp.
Nhìn những người phụ nữ khác, những đứa trẻ khác được chồng, cha chăm sóc, yêu thương, trong khi mẹ con tôi lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình, tôi cảm thấy chạnh lòng và ân hận.
Giá như ngày ấy tôi không có một quyết định vội vàng, tôi không mù quáng tin vào người đàn ông ấy thì có lẽ cuộc sống của tôi và con tôi không buồn đến như thế.
Theo VNE
Chút nghĩa cũ càng
Chị nhìn người đàn ông tóc muối tiêu đang hăm hở chơi cầu lông với hai thằng nhóc lên sáu, không tin nổi người đó đã từng gắn bó với mình, đã bao năm ở bên chị, cùng khóc cười nhìn số phận trêu ngươi.
Nhớ năm xưa lúc mới cưới, ai cũng tấm tắc khen hai người khéo chọn nhau. Chị là giáo viên cấp ba, không đến nỗi sắc nước hương trời nhưng được cái cao ráo, lại đảm đang, khéo léo. Anh là bác sĩ trẻ tâm huyết rất được lòng mọi người. Chị làm dâu cũng chỉ dăm bữa nửa tháng vì bố mẹ anh vừa nghỉ hưu thì quyết định về quê sống, để lại cho hai vợ chồng căn nhà nhỏ trên phố. Bạn bè khen chị có số hưởng, giữa thời buổi ấy đã có nhà riêng, có bố mẹ chồng tâm lý.
Sống với nhau năm năm, anh chị đã có hai bé gái kháu khỉnh. Nhưng chị vẫn canh cánh trong lòng nỗi day dứt khó tả. Anh là con trai độc đinh, không sinh được mụn cháu trai nối dõi, xem chừng chị không còn mặt mũi nào nhìn họ hàng đằng nội. Vợ chồng cũng nhiều lần bàn với nhau cố kiếm thằng con trai, dẫu có bị kỷ luật hay đuổi việc cũng ráng chịu.
Oái oăm thay từ lúc hạ sinh con bé thứ hai, chị rất khó mang thai. Những lần hi hữu chị mang trong mình một mầm sống mới, anh chăm sóc vợ như nâng trứng hứng hoa nhưng không lần nào cái thai trụ nổi qua ba tháng. Chị khóc đến cạn nước mắt, anh nhìn chị xanh xao, tiều tụy, buồn chẳng nói nên lời.
Ngày tháng cũng trôi đi, con gái của anh chị càng lớn càng ngoan ngoãn, học giỏi. Biết bố mẹ buồn chuyện không có em trai, hai đứa luôn bảo ban nhau cố trở thành niềm tự hào của gia đình. Quả thật cả họ ai cũng tự hào vì hai cô cháu gái hiền lành, xuất chúng ấy. Cô chị đoạt giải nhì Hóa quốc gia, cô em lên cấp ba đã kiếm được học bổng du học toàn phần ở Singapore.
Chưa hết mừng vì hai con trưởng thành tử tế, tin vui mới lại bất ngờ ập đến. Có nằm mơ chị cũng không dám tin ở cái tuổi lưng chừng này chị vẫn có thể có con. Lúc siêu âm biết đó là con trai, hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở. Anh lấy điện thoại gọi cho hai cụ thân sinh mà miệng run lập cập, lắp bắp mãi mới nói thành câu.
Thằng bé lên năm tuổi, suốt ngày tíu tít nói cười, cả nhà ai cũng thương. Nhưng rồi nó sống mãi tuổi lên năm, chẳng bao giờ chịu lớn. Nó ra đi bất ngờ cũng như lúc đến, cả nhà không kịp trở tay khi nghe tiếng nó gọi "mẹ ơi lên đây chơi với con", liền sau đó là âm thanh kinh hoàng, nó rơi từ lầu ba xuống. Lúc đưa vào bệnh viện, bác sĩ không còn cứu được.
Mất con trai, cuộc sống của gia đình như chìm vào địa ngục tăm tối. Bố chồng chị đổ bệnh, nằm liệt trên giường. Hai vợ chồng cứ như người mộng du, ngày ngày đi làm rồi về nhà, không nói không rằng. Sau giỗ đầu của nó, chị chìa ra trước mặt anh tờ đơn ly hôn, bảo anh hãy cứu bố. Chị biết ở Khoa anh có cô y tá trẻ vẫn để ý đến anh, chị cũng đã gặp cô ấy nói chuyện. Ban đầu anh kiên quyết không chấp nhận, nhưng chị mãi làm mặt lạnh. Chị nói không muốn nhìn thấy anh nữa vì con trai giống anh quá, chị thấy tội lỗi, thấy ám ảnh, đó là cách duy nhất khiến chị thanh thản.
Cuối cùng thì anh cũng trở thành chồng người ta. Chị nghĩ tâm hồn mình đã bớt đi chút day dứt nhưng nước mắt cứ rơi vỡ như có thứ gì thiêng liêng lắm vừa đổ nát dưới chân mình. Một năm sau, người ta gọi điện mời chị và các con gái đến dự lễ đầy tháng của hai thằng sinh đôi bụ bẫm. Chị mang rất nhiều quà sang thăm, gặp cả bố mẹ chồng đang giành nhau bế cháu. Bố anh từ ngày có cháu trai đã khỏe hẳn, chị cũng thấy an lòng.
Giờ hai đứa đã sắp vào lớp Một, ơn trời là chúng luôn khỏe khoắn, hồng hào. Chị vẫn ở một mình trong căn nhà cũ, con gái đã đi lấy chồng, cuối tuần nhà chị lại rộn ràng tiếng khóc cười của các cháu ngoại. Thỉnh thoảng anh đưa các con trai sang thăm chị, chúng gọi chị là mẹ, khen chị nấu ăn ngon và rất thích khoảng sân trống trước nhà có thể chơi cầu lông thỏa thích. Nhiều năm trôi qua chị đã thôi xót xa cho số phận mình, giờ nhìn chồng cũ vui đùa với các con, chị đã hết buồn tủi nhưng vẫn bần thần nhớ chút tình nghĩa cũ càng.
Theo VNE
Khi vợ chồng không tin nhau Ở khu chung cư nọ, người dân thường xuyên chứng kiến cảnh một người đàn ông trẻ ngồi đợi trong khu vực tiền sảnh chung. Có hôm, anh ta ngồi đó hàng tiếng liền chờ vợ... Đang cau có, chán nản vì không còn gì để giết thời gian, nét mặt người đàn ông bỗng tươi lên khi nhìn thấy một người phụ...