Ghét em trai chồng tới ăn chực, tôi giả vờ đi chợ rồi choáng váng khi nhận cuộc gọi của chồng
Hôm chủ nhật vừa rồi là ngày thứ 35 chồng thất nghiệp, nhà chúng tôi gần như cạn tiền rồi, nhưng em trai chồng lại đến.
Tôi nghĩ em lại đến ăn chực thôi.
Ban đầu tôi nghĩ sau khi dịch bệnh qua đi, nền kinh tế sẽ từ từ hồi phục và công ty của chồng sẽ ổn định trở lại, nhưng điều tôi không ngờ là công ty của chồng thực sự đã phá sản và anh ấy đang thất nghiệp. Tiền trả góp căn nhà mỗi tháng là 10 triệu, sữa bỉm của con khoảng 2 triệu, chi phí sinh hoạt khác trong nhà khoảng 5 triệu mỗi tháng. Đây chỉ là những nhu cầu cơ bản của gia đình. Hay nói cách khác, nếu không có 17 triệu mỗi tháng thì gia đình chúng tôi sẽ không thể tồn tại.
Tôi mới bị công ty cho nghỉ việc đợt dịch, sau đó lại mang bầu nên từ đó đến nay đều ở nhà, thi thoảng làm thêm online kiếm 2-3 triệu mỗi tháng tiêu vặt thôi. Vì thế nếu chồng không thất nghiệp, lương tháng 20 triệu của anh cũng đủ để gia đình tôi sống tốt. Nhưng giờ chồng lại thất nghiệp, rải hồ sơ xin việc cả tháng nhưng không kiếm được việc làm.
Em trai chồng sau khi tốt nghiệp đại học liền được nhận vào làm việc tại một ngân hàng địa phương. Chú hay đến nhà tôi ăn tối, ít nhất 3 lần một tuần. Chẳng nhẽ em đến ăn cơm lại ăn rau xanh với đậu phụ, trứng rán nên mỗi lần em tới chồng đều dặn tôi cơm nước tươm tất, hôm gà, hôm hải sản, thịt bò,…
Ngày trước lương chồng 20 triệu mỗi tháng, gia đình ăn uống còn thoải mái. Nhưng bây giờ anh thất nghiệp mà cứ giả giàu cho ai xem chứ? Chú có phải người ngoài đâu, sao không nói cho chú ấy biết về hoàn cảnh thật của nhà mình?
Video đang HOT
Khi tần suất tới “ăn chực” của em trai chồng ngày một tăng, tôi bực lắm. Nhiều người nói thêm cái bát đôi đũa có gì ghê gớm đâu, nhưng sức ăn của em chồng rất giỏi, hôm nào em tới cũng thết đãi cả bàn tiệc như thế thì túi tiền của tôi sao chịu nổi.
Mặc kệ chồng, tôi nấu những món đơn giản thường ngày mời chú. Nào ngờ vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi. Không nhịn nổi nữa, tôi quát chồng trước mặt em trai anh:
- Anh đã thất nghiệp rồi, đừng giả vờ nữa. Tiền trả góp nhà mỗi tháng của chúng ta chưa trả xong, sữa bột của con cũng sắp hết rồi. Chưa kể ngày nào cũng ăn uống thịnh soạn thế này thì tiền đâu ra. Anh mau ra ngoài tìm việc đi, không thì ở nhà trông con cho em đi làm.
Những tưởng em trai chồng sẽ biết ý mà không đến ăn chực nữa, nào ngờ em vẫn đến.
Hôm chủ nhật vừa rồi là ngày thứ 35 chồng thất nghiệp, nhà chúng tôi gần như cạn tiền rồi, nhưng em trai chồng lại đến. Đoán lần này em đến lại chỉ để ăn cơm thôi, tôi bực bội giả vờ nhờ chồng trông con rồi ra ngoài đi chợ.
Trong ví tôi chỉ còn 3 triệu, thậm chí không đủ trả góp tiền nhà tháng tới. Tôi đi loanh quanh trên đường mà không biết đi đâu. Khi đi qua cửa hàng thời trang, tôi chợt muốn mua một chiếc váy thật đẹp và đắt tiền cho mình. Đã lâu rồi tôi không mua một chiếc váy tử tế, toàn mua đồ rẻ tiền ở chợ.
Khi đang lưỡng lự không biết có nên ghé vào không thì lúc này điện thoại của tôi reo lên. Là chồng gọi tới:
- Vợ ơi, em đi chợ mua đồ xong chưa? Nếu chưa mua thì đừng mua nữa nhé, vợ chồng mình ăn uống đơn giản thôi. Chú đi rồi, không ở lại ăn cơm. Em ấy biết anh thất nghiệp và chưa tìm được việc làm nên qua đưa cho anh 60 triệu để tạm lo cho gia đình.
Tôi sửng sốt, hóa ra em trai chồng không đến ăn chực. Tôi không tin vào tai mình nữa, vội vàng về nhà hỏi lại chồng cho ra nhẽ. Hóa ra từ khi học đại học, em trai chồng đã đi làm thêm, đến nay tuy ra trường chưa bao lâu nhưng cũng tích được một khoản 60 triệu.
Tôi mừng quá vì số tiền đó đã hóa giải nguy cơ trước mắt của gia đình. Cũng lúc đó tôi mới biết đâu là tình cảm gia đình, như thế nào là một giọt máu đào hơn ao nước lã. Có lẽ trước đây em chỉ muốn sang ăn với chúng tôi bữa cơm, chơi với cháu cho vui, nhưng tôi lại toàn nghĩ xấu cho em. Nghĩ lại, tôi thấy mình thật hẹp hòi và ích kỷ. May mà tôi vẫn còn nhiều cơ hội sửa sai, tôi cũng bảo với chồng cố gắng tìm việc kiếm tiền để sớm trả lại số tiền này cho chú.
Sau khi dự đám tang anh trai, chồng dẫn theo cháu gái về sống cùng khiến tôi choáng váng
Cháu gái tuy ngoan hiền nhưng rõ ràng, con bé vẫn có thể sống với mẹ. Tại sao chồng tôi lại kiên quyết dẫn cháu về nuôi dưỡng?
Vợ chồng tôi muộn con nên cưới nhau 9 năm mới có đứa con đầu tiên. Vì lớn tuổi, thai lớn, lại bị nhau tiền đạo rất nguy hiểm nên khi sinh, bác sĩ khuyên chúng tôi nên thắt buồng trứng để đảm bảo an toàn. Tôi buồn lắm, mong ước nhà có 2 đứa bé phút chốc tan vỡ, sau này, mãi mãi tôi không còn được mang thai, sinh thêm con nữa.
Tháng trước, anh chồng gặp tai nạn lao động, phải nằm bệnh viện cả tháng trời. Gia đình anh đông con, có tới 4 đứa nhỏ nhưng chỉ có một mình anh chồng đi làm nên kinh tế khó khăn. Vợ chồng tôi thường hay giúp đỡ gia đình họ bằng cách cho tiền. Mỗi tháng, tôi đưa chị dâu 3 triệu để mua sữa cho các cháu. Tôi buôn bán quán ăn nên ngày nào thức ăn còn thừa, chị dâu đều đến lấy đem về cho cả nhà cùng ăn, giảm bớt tiền chợ búa.
Giờ anh chồng gặp tai nạn, lại không có bảo hiểm y tế nên tiền viện phí rất cao. Chị dâu khóc ngất, không biết phải làm thế nào? Gia đình chồng tôi góp mỗi người một ít mà vẫn không đủ tiền đóng cho bệnh viện. Tôi đành phải bỏ ra gần 100 triệu đồng để đóng đủ loại tiền phẫu thuật cho anh chồng với hi vọng anh ấy sớm khỏe mạnh. Đáng tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức mà anh ấy vẫn không thể tỉnh lại được.
Chồng dẫn cháu gái về nuôi mà không báo với tôi. (Ảnh minh họa)
Lễ tang của anh chồng diễn ra trong không khí buồn bã. Ai cũng tiếc thương cho một người đàn ông lo làm ăn, thương vợ con. Người ta càng lo lắng cho chị dâu và 4 đứa nhỏ, rồi sau này cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu đi chỗ dựa? Lúc đó, tôi đã nghĩ thầm, mỗi tháng mình sẽ tăng tiền chu cấp cho các cháu lên 5-7 triệu, coi như phụ nuôi cháu. Ngoài ra, tôi còn tìm việc làm cho chị dâu, chị ấy phải bươn chải đi làm thì mới mong có tiền nuôi con được chứ?
Nào ngờ, tang lễ vừa xong xuôi, chồng tôi lại quyết định dẫn một đứa cháu gái đến nhà ở. Thấy đứa nhỏ, tôi bàng hoàng vì chồng không hề bàn bạc trước với mình. Anh buồn rầu nói một mình chị dâu không thể nào nuôi nổi 4 đứa nhỏ, bây giờ anh dẫn về một đứa, hàng tháng chúng tôi vẫn nên chu cấp cho chị ấy 4-5 triệu để nuôi 3 đứa còn lại.
Tôi không phản đối vì lương chồng tôi rất cao, việc chi 4-5 triệu/tháng cho cháu là điều bình thường. Tôi chỉ bực tức vì anh qua mặt vợ, tự ý quyết định mà không hỏi qua tôi. Chẳng lẽ giờ lại đưa cháu trả về cho mẹ? Mà giữ cháu lại thì tôi ấm ức, giận chồng.
Bồ trẻ mang bầu, chồng buộc vợ hiếm muộn phải ly hôn và cái kết bất ngờ Một hôm Lễ về nhà sớm hơn thường lệ, Lễ đưa cho tôi một lá đơn ly hôn anh đã ký sẵn. Tôi choáng váng vì bất ngờ, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đành làm theo yêu cầu của anh vì anh bảo bồ trẻ của anh chuẩn bị cho bố mẹ anh lên chức ông bà nội! Tôi và Lễ say...