Gánh nặng em chồng
Em chồng ở nhờ khiến chị Huyền khó xử khi kinh tế nhà mình cũng eo hẹp, may mà những vất vả của chị, chồng chị đều hiểu.
Vợ chồng chị Huyền lấy nhau được gần 10 năm, có một con gái năm nay 8 tuổi và 1 con trai gần 3 tuổi. Chị Huyền là công chức nhà nước còn anh Hoàn chồng chị kinh doanh tự do. Hai bên gia đình điều kiện không mấy khá giả nên anh chị phải tự lực cánh sinh từ khi kết hôn. Ở trọ bao năm qua, tích cóp làm lụng vất vả, anh chị vừa mới mua được ngôi nhà 2 tầng hơn 50 m2 mà vẫn còn nợ tiền ngân hàng.
Các con đang tuổi lớn, chi phí sinh hoạt, học hành tốn kém nên anh Hoàn làm ngày làm đêm. Chị Huyền ngoài lương công chức bèo bọt cũng tranh thủ bán hàng qua mạng, rồi tự đi ship cho khách.
Giá chỉ có vậy thì chị Huyền chả phải lo nghĩ nhiều. Thế nhưng vài tháng nay anh chị lại thêm gánh nặng nữa là gia đình em chồng đến ở nhờ.
Vợ chồng cô Hoa – em chồng chị Huyền làm ăn thua lỗ, phải bán nhà. Anh Hoàn thương em, bảo cả gia đình em chồng về nhà anh chị ở tạm 1-2 tháng rồi tính.
Ngôi nhà nhỏ vốn chỉ vừa đủ phòng cho vợ chồng chị và hai đứa con, nay có vợ chồng cô Hoa cùng hai đứa nhỏ về ở thành ra lại chật chội. Có điều ở 1-2 tháng còn được, đằng này đã hơn nửa năm trôi qua mà vợ chồng cô Hoa chưa có ý định chuyển đi. Chưa kể, không chỉ ở nhờ, vợ chồng cô Hoa lại hay ăn lười làm. Việc nhà từ nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ vẫn chỉ một tay chị Huyền làm.
Từ ngày phải gánh thêm cả nhà em chồng, chị Huyền phải thắt chặt chi tiêu mới kham nổi tiền lãi trả ngân hàng. Bữa ăn có chút đạm bạc, hoa quả, đồ ăn vặt cũng phải ít đi. Thế nhưng, nhà em chồng vốn ăn tiêu hoang phí, thích ăn ngon mặc đẹp nên không vừa lòng. Cô Hoa có những lời bóng gió, chị Huyền hiểu, cũng bực bội trong lòng. Nhưng chị lại không dám nói với chồng vì chị biết anh rất thương em gái, thành ra bực bội tích tụ lâu ngày khiến chị chán nản, mệt mỏi.
Thế rồi chị lại nghĩ vẩn vơ đến chuyện trước kia. Từ ngày anh Hoàn lấy chị, dù kinh tế eo hẹp nhưng chị biết anh thi thoảng vẫn gửi tiền cho em gái. Khi thì cho em tiền thuê cửa hàng, lúc lại vài triệu đóng tiền học cho cháu. Rồi đến cả em rể cũng gọi điện vay tiền. Tất cả anh Hoàn đều không nói với vợ, nhưng chị Huyền biết hết. Dù vậy chị không bao giờ hạch sách anh, chị tự nhủ anh trai lo cho em gái cũng là chuyện thường tình nhưng chị vẫn có chút buồn vì chồng quá nuông chiều em trong khi bản thân nhà mình lại không dư dả.
Video đang HOT
Một hôm vừa đi làm về tới cửa chị đã nghe thấy em chồng phàn nàn với anh trai: “Chị Huyền chắc khó chịu với việc nhà em ăn nhờ ở đậu hay sao mà dạo này cứ khó đăm đăm. Ăn uống thì chả ra sao…”.
“Cô thấy vậy thì anh cũng nói luôn. Vợ chồng cô tính bao giờ thì dọn ra ngoài. Trước anh cũng bảo vợ chồng cô về đây ở tạm 1-2 tháng rồi tìm chỗ nào mà thuê trọ, chứ nhà anh chật chội ở cũng bất tiện. Anh thấy vợ chồng cô đã tìm được việc mấy tháng nay mà không có ý định chuyển ra. Mà ở nhà anh, cả hai vợ chồng anh đều bận, nhưng chưa bao giờ anh thấy cô lo việc nhà. Việc gì cũng đến tay chị Huyền, chị ấy hết việc cơ quan, việc bán hàng rồi thì phải lo đủ thứ trong cái nhà này. Thế mà cô còn cằn nhằn được hả?…”.
“Anh lại bênh vợ đấy. Chắc chị ấy lại kêu ca, nói xấu gì nhà em phải không?”.
“Chị ấy không kêu một tiếng nào với anh, toàn chịu đựng một mình thôi. Nay cô nói, tiện đây anh mới nói chuyện luôn. Cô cứ suy nghĩ xem anh nói có đúng không?”.
Thấy tiếng nói chuyện ngừng, chị Huyền mới đi vào. Thấy chị dâu về, cô Hoa vẻ mặt gượng gạo, đỡ lấy túi đồ trên tay chị Huyền lên tiếng: “Chị về rồi ạ, tối nay nấu món gì để em phụ chị”. “Ừ, em nhặt rau giúp chị, chị vào thay đồ rồi ra chị em mình nấu cơm nhé”.
Vào phòng thấy anh Hoàn đứng bên cửa sổ nhìn đăm chiêu ra ngoài, chị Huyền lại gần tâm sự: “Em vừa nghe hết chuyện anh và cô Hoa nói rồi. Hóa ra anh biết hết…”.
Anh Hoàn quay lại nhìn vợ mỉm cười: “Vợ anh vất vả anh biết chứ, nhưng có điều anh không dứt khoát với vợ chồng cô ấy làm em khó xử. Để anh lựa lời khuyên bảo vợ chồng cô ấy. Mà từ nay có bức xúc gì em cứ nói với anh, vợ chồng mình cùng giải quyết”.
“Anh hiểu là em yên tâm rồi, em cũng ngại va chạm chị dâu-em chồng làm anh khó xử. Từ nay có việc gì em sẽ nói với anh, nhưng anh cũng đừng giấu em chuyện gì nữa nhé”.
Anh Hoàn mỉm cười đồng ý. Chị Huyền thay quần áo ra nấu cơm. Chị nhỏ nhẹ bảo em chồng: “Tính anh Hoàn rất nóng, em đừng giận những lời anh ấy vừa nói nhé”.
Cô Hoa bối rối: “Thì ra chị nghe hết rồi ạ? Anh trai em nói đúng, là vợ chồng em ỷ lại anh chị. Em rất cảm ơn anh chị thời gian qua đã bao bọc nhà em…”.
Chị Huyền mỉm cười, tự nhủ thật may là không xảy ra mâu thuẫn gì. Chị cũng tin là em chồng đã nghĩ thông, từ nay sẽ thay đổi…
Thương em chồng ốm tôi cho luôn 50 triệu tiền nợ, vậy mà hôm giỗ cụ, tôi tặng ngay cho nó cái tát vì lời nói này
Không làm chủ được cảm xúc, tôi nặng tay tát cho Hoài một cái trước mặt nhà chồng.
Là dâu trưởng trong nhà nên tôi có trách nhiệm nặng nề hơn. Dưới chồng tôi là một cậu em trai và một cô em gái. Cả hai cũng lập gia đình hết rồi và đều sống xa gia đình. Tôi may mắn hơn Hoài - cô em chồng, kinh tế gia đình tôi khá giả hơn và đặc biệt sức khỏe tôi cũng ổn. Ngược lại Hoài thì khác, cô ấy bị thoát vị đĩa đệm nặng, đi viện chữa trị liên tục.
Vợ chồng Hoài làm công nhân, lương thấp, vẫn đi ở trọ nên khó khăn lắm. Mỗi lần đi viện, ít cũng tiền triệu. Hoài gầy rộc người, lúc nào nhìn cô ấy cũng mệt mỏi rõ tội. Kinh tế khó khăn, thi thoảng cô ấy lại hỏi vay tiền vợ chồng tôi. Mỗi lúc vay một chút, cô ấy cũng cầm của tôi 50 triệu rồi.
Lắm lúc nhìn Hoài ốm, gầy yếu tôi lại xót tính nói với chồng hay cho em số tiền cô ấy đã nợ nhưng sợ anh không đồng ý. Chồng tôi không thoáng, anh em anh cũng rõ ràng về tiền nong chứ không thoải mái giúp đỡ. Với chồng tôi, tiền rất quan trọng, anh kiểm soát cả tôi chi tiêu hàng ngày, vả lại Hoài và anh không hợp nhau, có cho cũng chỉ 1 - 2 triệu là cùng thôi.
Thương Hoài, tôi quyết định giấu chồng cho luôn em ấy 50 triệu tiền nợ, coi như giúp cô ấy phần nào. Chị em thì phải đỡ đần nhau, đặc biệt là lúc ốm đau thế này. Lúc tôi nói không lấy số tiền 50 triệu đó, Hoài cảm ơn rối rít vậy mà hơn 1 tháng sau giỗ cụ ở quê, em lại khiến tôi giận tím mặt, không làm chủ được cảm xúc mà nặng tay tát cho Hoài một cái trước mặt nhà chồng.
Hoài về giỗ cụ, nhưng thản nhiên nói chuyện với bác họ rằng cô ấy ốm thập tử nhất sinh, khó khăn về tiền bạc nhưng tôi không thương, vẫn đòi tiền nợ, thậm chí có chỗ tiền để dành đi chữa bệnh tôi cũng chấn lấy của cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa tâm sự rất khổ sợ, còn nói tôi bắt nạt và coi cô ấy không ra gì. Đứng sau nghe thấy tất cả, tôi cứ thế lao vào mà nặng tay với Hoài.
Làm ầm lên, cả nhà biết chuyện ai cũng tin lời Hoài nói là sự thật mà trách tôi ác, không có tình chị em. Còn chồng thì dò hỏi tôi mang số tiền đó đi đâu. Tôi thực sự cô em chồng này, tôi thương cô ấy mà lại được đền đáp như thế này ư? Lúc cho thì chỉ có 2 chị em, chỉ 2 chị em biết vậy mà cô ấy lại tráo trở lật lọng như vậy khiến tôi tức không để đâu hết tức.
Cả nhà chồng trách tôi không ra gì, không thương em ốm đau. Ai cũng bảo tôi coi thường Hoài, cậy có đồng tiền mà lên mặt bắt nạt cô ấy nhưng sự thật đâu phải như vậy. Tôi yêu cầu cô ấy nói ra sự thật, xin lỗi tôi trước bao người nhưng Hoài lắc đầu, cô ấy bảo những gì cô ấy nói với bác họ là sự thật. Có chăng chỉ là tôi dựng chuyện mà thôi.
Ấm ức khi vừa mất tiền lại mang tiếng ác như vậy, tôi tuyên bố thẳng coi như làm mất số tiền đó và không chị em gì với Hoài nữa. Đúng là "Giặc bên Ngô, không bằng bà cô bên chồng". Giờ tôi không biết làm thế nào để minh oan cho mình nữa, làm người tốt sao khó thế?
(Xin giấu tên)
Ngồi thương nhớ mẹ... Mấy hôm nay trời hay đổ mưa bất chợt kèm theo những cơn bão ập đến không báo trước. Con dậy sớm, ngỡ ngàng nhìn phố xá mưu sinh lòng bỗng nhiên nhớ mẹ. Thèm được thức dậy trong ngôi nhà mẹ để nghe những âm thanh quen thuộc. Mùi khói của rơm rạ mẹ nhen thơm căn bếp nhỏ. Mùi hoa cỏ...