Em với tôi…
Hôm nọ, nằm cạnh đứa bạn trên một mái nhà sờn bạc, nó kể cho tôi nghe về câu chuyện tình kéo dài suốt hai năm trời…
Tôi sống trong một khu phố nghèo, khi ánh bình minh lên cao không có nổi một ngôi nhà cao tầng vươn mình đứng chắn nắng. Ấy vậy mà những buổi chiều tà nơi đây lại trở thành khu du lịch sinh thái hạng sang với bầu trời đầy sao, tiếng gió thổi rít qua tai và những gương mặt vô cùng biểu cảm. Trăng treo mình trên một khuôn hình màu đen, làm sáng bừng cả khu phố tối tăm ẩm thấp. Ngày trước, bà tôi vẫn gồng gánh qua đây mang về một ít bánh ngô còn sót lại sau một ngày rong ruổi khắp thành phố. Tôi được quyền ăn nó và nằm vắt vẻo trên cành phượng già.
Hôm nọ, nằm cạnh đứa bạn trên một mái nhà sờn bạc, nó kể cho tôi nghe về câu chuyện tình kéo dài suốt hai năm trời. Nó đã ngủ quên trong sự mơ mộng để rồi giật mình nhận ra rằng mọi thứ đã biến mắt ngay từ khi nó tưởng chừng hiện hữu. Câu chuyện bắt đầu từ một lần gặp gỡ rất tình cờ, trong chuyến công tác xa mà nó thực hiện bài phóng sự về bảo vệ biển, còn cô ấy thì là bác sĩ của đội cứu hộ. Cả hai đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt dần lên trong 1 tháng, rồi nó phải trở về Hà Nội tiếp tục với hành trình mưu sinh và hẹn ngày trở lại. Còn cô ấy ở lại Quảng Ninh. Cả hai vẫn thư từ và vẫn có những buổi gặp gỡ hiếm hoi, nhưng cô ấy đột nhiên biến mất. Để lại nó với nỗi đau khổ dằn vặt, mà tôi biết, ở cái tuổi 30, nó vẫn chưa thể quên được. Nói xong nó quay mặt sang một bên, cố nói với tôi rằng nó muốn ngủ một chút, nhưng tôi biết..
Video đang HOT
Em và tôi…
Chuyến đi thì vẫn cứ là những chuyến đi. Mặc dù tôi và nó đã sống trong niềm tin suốt 3 ngày trời, nhưng kết quả vẫn là tuyệt vọng. Trên đường trở về, tôi một bên, nó một bên, cả hai nhìn ra ngoài cửa xe. Những cánh đồng dọc theo đường 5 chiều ấy cũng như ảo. Thỉnh thoảng, những đụn khói lặng lẽ loang ra từ những khóm đốt đồng. Tôi không nỡ nhìn vào mặt nó, không nỡ hỏi. Tự dưng, có cái gì đó, dâng lên ở bên trong, căng căng. Có lẽ đấy là một cảm giác chia sẻ. Có lẽ, khi ấy tôi cũng nghĩ tới người phụ nữ mà tôi yêu. Cảm giác nghèn nghẹn cũng từng xuất hiện mỗi khi không kiếm được em. Và, nhớ da diết mỗi khi em sơ ý trở mình dịch xa tôi một chút.
Những cánh đồng ôm sát con đường đã từng nuôi nấng những giấc mơ của tôi. Khi tôi đã định nghĩa được yêu thương. Sáng viết một bức thư không gửi. Trưa lật đi lật lại những cái ảnh mà tôi tưởng chừng nó đã mờ đi vì tôi nhìn nhiều. Mà, vẫn nhớ không thể nào chịu nổi. Chiều, ngồi nghĩ cách vượt một những chặng đường để mong chạy tới nhà em. Ngày nào không thấy em, trong tôi, lại có cái gì đó dâng lên, gần như nghẹt thở.
Cử chỉ mà tôi vẫn cho là sự dâng hiến của tuổi đôi mươi là những ngón tay mảnh mai, dịu dàng, một lần đưa lên mở chiếc cúc áo sơ mi trên cùng vốn vẫn được tôi cài kín và nói rất nhỏ: “Như thế này, trông anh nghiêm quá”. Bây giờ, áo tôi mặc hay cài kín. Chỉ thỉnh thoảng, bất giác, tự đưa tay mở chiếc cúc trên cùng. Rất lạ là thấy nghẹn nơi lồng ngực.
Tôi cảm thấy một đợt sóng trào dâng lên, quả thực ngực tôi trở thành một nhạc cụ nhạy cảm, xứng đáng với dàn nhạc đồng quê nào đó. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác này và lần nào tôi cũng tin rằng nó là tính không thể đảo ngược của cái tiền triệu thông báo sự lên ngôi của một điều gì đó kỳ vĩ và tuyệt diệu vượt qua cả những giấc mơ của tôi. Tất cả như một tiếng violon solo trong đêm, làm thức tỉnh cả khu phố ..
Theo Phunutoday
Người đàn ông mắt nâu và một chuyện tình với Hổ...
Tuổi tác không làm khoảng cách của người ta trở nên xa xôi hơn. Trái lại, giữa chúng tôi vẫn là một nét tương đồng nào đó mà cả hai không thể diễn đạt được.
Sau bao lần lỗi hẹn, cuối cùng thì cũng thu xếp được một buổi đàm đạo bằng...rượu Vang với chú Mạnh - người 5 năm trước còn đứng chung vị trí với tôi, nhưng bất ngờ nghỉ việc sau cú sốc vợ mất. Có lẽ thời gian cũng làm nguôi ngoai những nỗi đau không sách bút nào tả hết, nhưng tiếng cười giòn tan của chú giờ chỉ như một dạng chuyển động cơ học mà thôi. Dù không còn nhắc lại nỗi đau ấy, nhưng nét đượm buồn vẫn lẩn khuất đau đó bên trong vòm mắt, rực buồn cả một khoảng không gian giữa hai người đàn ông, một già, một trẻ. Tôi im lặng hồi lâu để nghe chú nói về cuộc sống không công việc, chú cứ trách tôi sao dạo này không ra hồ Gươm đánh cờ. Tôi trả lời ngắn gọn là dạo này trời nắng nóng quá.
Tình yêu đã qua...
Tuổi tác không làm khoảng cách của người ta trở nên xa xôi hơn. Trái lại, giữa chúng tôi vẫn là một nét tương đồng nào đó mà cả hai không thể diễn đạt được. Hồi còn làm chung, tôi và chú thường lang thang đến những quán café, cùng chơi đàn với nhau và nói những câu chuyện không đầu không cuối. Chắc tôi quên kể, người đàn bà sống chung với chú ngót nghét 30 năm trời không hạ sinh được một đứa bé. Có lẽ vì thế mà chú dành cho tôi thứ tình cảm đặc biệt. Bố con chẳng hạn. Nghĩ đến đây thì tôi cũng thấy ân hận, nhiều lúc thảnh thơi mà chỉ thích làm mọi việc một mình. Trong khi có nhiều người, như chú, cũng vậy, nhưng họ lại luôn chờ tôi.
Quanh đi quẩn lại, nói xong về đoạn công việc, chủ đề lại chuyển về đàn ông, đàn bà. Ai mà thấp thoáng đi qua, có lẽ nghĩ tôi với chú ăn nói hơi vô duyên. Nhưng kiểu cách của chúng tôi là vậy, sảng khoái quen rồi. Cái gì cũng nói, đôi khi còn chọc ghẹo, trách móc nhau về cái cách đối xử với phụ nữ. Chú hỏi tôi:"Đố cháu, một người đàn ông yêu một người phụ nữ thì phải làm thế nào? Và khi nào thì biết tình yêu ấy không còn nữa?" Tôi không thể nhịn nổi, sẽ có ai đó nói là quan tâm, yêu thương chăm sóc này nọ, nhưng tôi thì trả lời:"Yêu một người phụ nữ giống như việc thuần phục một con hổ. Nghĩa vụ cao cả của người đàn ông luôn là biến con hổ ấy thành một con mèo. Khi người phụ nữ ấy hóa thân thành một con mèo, thì khi ấy là họ yêu mình phát điên lên được. Và khi mà họ không còn yêu mình nữa, thì con mèo ấy sẽ trở thành một con hổ".
Cả hai cùng cười một tràng dài. Trong cả buổi nói chuyện, lần đầu tiên thấy chú cười tươi đến thế, trông rất hiền. Chúng tôi nâng cốc, chú nói là ngày xưa cô nhà cũng đanh đá có tiếng, thế mà yêu chú cô hiền như bụt. Rồi có lần cãi nhau to, cô định chia tay chú, cô trở lại thành một con hổ thật. Nhưng rồi chú xin lỗi và làm lại mọi thứ, cô lại hiền ngoan như xưa. Rồi căn bệnh quái ác ập đến, cô chống trọi với nó một thời gian dài, nhưng rốt cuộc cũng không thể chiến thắng số phận. Con hổ, con người...lại trở về với đúng vị trí của nó. Là nằm dưới nấm mồ, vương vãi những cành hoa rơi xuống...Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười ..
Theo Phunutoday
Những lý do hoàn hảo để bạn "gật đầu cái rụp" khi yêu bạn thân Bạn thân giống như "từ điển sống" am hiểu tường tận về bạn. Khi chuyển từ tình bạn sang tình yêu, sẽ chẳng có bí mật nào khó nói hay dễ hiểu lầm xảy ra giữa hai người. Đa số đều cho rằng, thật khó để yêu người bạn thân. Dù lí trí nói rằng đó là việc không thể, nhưng chẳng hiếm...