Em tin có số kiếp
10 năm qua, em đã cố quên… Thế nhưng em không thể làm được điều đó. Ngày ấy anh nổi tiếng thông minh nhất lớp, học giỏi nhất lớp, lại đàn giỏi hát hay. Các cô gái vây quanh cố ý làm một điều gì đó để anh chú ý; các chàng trai thì vẻ ganh tị không giấu được lộ rõ trên nét mặt.
Nhưng anh không quan tâm điều đó. Anh sống thật với con người mình. Anh nói rằng anh xấu trai, đen đúa nên cố gắng học tốt, hoạt động tích cực để bù lại những khiếm khuyết của bản thân. Anh nói rằng cha mẹ anh nghèo, anh sinh ra ở một vùng quê khô cằn sỏi đá nên phải cố gắng học tốt để sau này có thể đỡ đần mẹ cha, có thể làm được một điều gì đó cho quê nhà.
Có lẽ chính vì vậy mà anh vẫn đi về một mình. Và chiếc xe đạp không có yên là cách để anh không phải “đèo” thêm một gánh nặng nào trên đôi vai vốn đã mang nhiều gánh nặng của mình.
Video đang HOT
Em nhớ ngày ấy, em đã không dám nhìn vào mắt anh (Ảnh minh họa)
Suốt những tháng năm đại học, anh cứ để người ta đứng xa xa mà nhìn. Trong số đó có em. Không biết bao nhiêu lần em đã đứng bên cửa sổ phòng mình ở ký túc xá nhìn anh đi về. Em đã làm không biết bao nhiêu bài thơ, viết không biết bao nhiêu bức thư tình để rồi sau đó chỉ mình đọc mình nghe… Em cứ tự an ủi như thế cho đến ngày chúng mình chia tay. Em nhớ ngày ấy, em đã không dám nhìn vào mắt anh. Vì em sợ mình sẽ khóc…
“Hồi đó anh cũng yêu em nhưng cứ nghĩ tới thân phận thấp kém của mình, anh lại không dám mở lời…”. Gặp nhau sau 10 năm xa cách, anh đã nói với em như thế. Lần này thì em khóc thật. 10 năm qua, em đã cố quên… Thế nhưng em không thể làm được điều đó. Mỗi khi nghe ai đó nói về anh, em lại thấy trái tim bồi hồi. “ Anh đúng là một gã khờ phải không em? Giá cứ yêu nhau thì chúng ta đâu mất 10 năm chờ đợi, kiếm tìm?”. Anh xiết c.hặt t.ay em khi nói những điều này.
Giờ thì em tin có số kiếp. Một số kiếp mà em đã phải tìm kiếm suốt 10 năm…
Theo PNO
Chồng văng tục trước mặt mẹ tôi
Đã 3 tháng nay anh bỏ nhà lên cơ quan ở. Mặc cho tôi xin lỗi thế nào, anh cũng không chịu về đỡ đần tôi chăm con nhỏ.Tôi đã 38 t.uổi, mới sinh con được 8 tháng 10 ngày. Chồng tôi hơn tôi 5 t.uổi. Anh có hoàn cảnh đặc biệt, đã mất vợ và có hai con riêng. Cháu lớn học lớp 7 và cháu bé học lớp 4. Cả hai cháu đều ở bên nội với bà. Vợ chồng tôi làm việc tại thành phố, cách xa quê 30km. Hằng tuần, chồng tôi vẫn về quê, thăm ông bà và hai cháu nhỏ.
Chúng tôi đến với nhau do cha mẹ hai bên quen biết thân thiết với nhau từ khi chúng tôi chưa có mặt trên đời và hai bên vun vén cho chúng tôi nên vợ, nên chồng. Cuộc sống của chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc nhưng rồi mẫu thuẫn bắt lần nảy sinh. Mỗi lần như vậy, chồng tôi lại bỏ nhà đi. Anh xuống văn phòng vừa làm việc vừa ăn ở tại chỗ đó luôn. Thường thì tôi "xuống nước", làm lành trước để anh quay về. Nhưng lần ra đi gần đây của anh đã làm cho tôi không chịu đựng nổi và trong lúc cáu giận, tôi đã có lời lẽ xúc phạm anh.
Tôi làm nghề trông trẻ tại nhà, bận bịu suốt ngày lại thêm con nhỏ. Những ngày hè, anh đưa cháu sang chơi, bình thường công việc của tôi có hai giáo viên phụ việc. Ngày thứ 7 đó cả hai giáo viên đều bận việc gia đình, xin nghỉ, còn lại một mình tôi. Tôi đề nghị anh ở lại đến chủ nhật rồi cả nhà cùng về nhưng anh bảo trong nhà đang đào móng bếp nên anh phải về. Tôi đã phân tích với anh là ông bà làm nhà 3-5 tháng mới xong, chủ nhật về muộn một ngày cũng không sao. Nhưng anh kiên quyết cho hai cháu về, cho dù tôi không đồng ý.
Sáng hôm sau, tôi đã châm ngòi khẩu chiến. Tôi bảo anh ngu ngốc, không biết thương yêu, chia sẻ với vợ trong lúc công việc không có người. Anh chiều chuộng hai cháu quá mức, mua quà cho con ăn mà không để ý đến mẹ tôi già cả đang phải chăm con nhỏ của anh suốt mất tháng trời. Tôi đã kể lể công sức của tôi với bố con anh (Từ ngày cưới, tôi đã nói với ông bà nội rằng suất lương của anh hằng tháng gửi về cho hai cháu bên nhà. Tôi có điều kiện hơn nên không cần đến).
Anh giận dữ, văng tục, c.hửi bậy trước mặt mẹ tôi và tôi, cho rằng tôi ép anh quá đáng. Rồi anh thu xếp quần áo về ở văn phòng nơi anh làm việc, bỏ mặc tôi với con nhỏ và công việc bận bịu. Đến nay đã gần 3 tháng chồng tôi không về nhà. Thỉnh thoảng anh chỉ về thăm cháu chốc lát rồi lại đi.
Vì con, tôi cũng thấy mình có lỗi khi xúc phạm anh, tôi đã xin lỗi nhưng chồng tôi vẫn một mực không chịu quay về nhà giúp đỡ mẹ con tôi (Bà ngoại đã về quê). Các bạn hãy cùng chia sẻ với tôi xem trong chúng tôi, ai là người có lỗi?
Theo Ngoisao
Nokia X2 đỡ đạn cho một người đàn ông Syria Cách đây vài ngày, một người dùng Nokia X2 ở Syria đã dùng điện thoại để quay lại cảnh giao tranh giữa quân nổi dậy và quân chính phủ, thì bất ngờ bị một viên đạn lạc trúng vào điện thoại. Chiếc Nokia X2 bị dính đạn. Bạn có thể khó tin vào điều vừa xảy ra, tuy nhiên một số công ty,...