Em sẽ tìm về bên cô!
20 năm trôi qua… tôi chưa một lần về thăm cô!
20 năm đã trôi qua… nhưng những hình ảnh về cô, những kí ức đẹp của tuổi học trò vẫn còn mãi trong tâm trí tôi!
Đã gần 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn luôn khắc ghi hình ảnh cô Hoàng Thị Thanh Lan – “Người Thầy” đầu tiên của tôi tại trường tiểu học Trần Văn Ơn, quận Gò Vấp. 20 năm, biết bao đổi thay, biến cố, vui buồn nhưng câu chuyện về cô vẫn luôn là hành trang tôi mang theo bên mình, nhắc nhở tôi sống tốt hơn, về những giá trị của cuộc sống mà mình may mắn được đón nhận ngay từ những ngày đầu chập chững đi học…
Cái ngày đầu tiên đến trường thật đáng nhớ. Hôm đó là ngày các cô cậu sắp vào lớp 1 được phụ huynh chở đến trường để cô giáo chủ nhiệm phổ biến thông tin nhập học, thế mà cả nhà tôi lại quên mất. Chú hớt hải đạp xe chở tôi đến trường khi buổi sinh hoạt đã kết thúc, trong lớp chỉ còn mình cô giáo đang chuẩn bị ra về. Thế nhưng, cô không hề khó chịu khi học trò đến muộn mà cô vẫn nán lại dặn dò, tiếp chuyện với chú tôi. Cô có khuôn mặt trái xoan, tóc để dài, hơi xoăn, nét đẹp dịu dàng và hiền từ của cô đã khiến chú tấm tắc khen mãi trên đường chở tôi về nhà.
Ngày ấy, gia đình tôi mới từ Bắc vào. Cuộc sống của 1 gia đình mới vừa an cư cũng hòa vào sự khó khăn chung của xã hội. Mẹ tôi làm đủ nghề từ may vá đến buôn bán rau quả, bánh mì,… vì đồng lương Quân nhân ít ỏi của bố đâu đủ trang trải cuộc sống gia đình? Mỗi ngày đi học, bịch Xi-rô đá ở căng-tin hay những tấm hình siêu nhân bán ở trước cổng trường luôn là thứ tôi thèm thuồng, thậm chí là ao ước…
Một buổi ra chơi nọ, cô giáo trẻ gọi tôi lên bàn giáo viên. Cô bảo tôi bỏ một chiếc dép ra rồi cô lấy dậy đo chân của tôi. Với đầu óc con trẻ, tôi cũng chẳng thắc mắc cô đang định làm gì với đôi dép tổ ong đen đúa, mòn đế và đã rách quai gần hết của mình. Hôm sau, cũng vào giờ ra chơi, cô gọi tôi lên bàn giáo viên và trìu mến đưa cho tôi một đôi dép cao su màu xanh mới tinh, có in các nhân vật hoạt hình rất thích mắt. Tôi vui và hớn hở vô cùng, không chỉ vì đó là đôi dép “cao cấp” nhất tôi được xỏ từ trước đến giờ, mà đây còn là món quà đầu tiên tôi nhận được từ người khác.
Cô là người giáo viên đầu tiên để lại trong tôi những kí ức thật khó quên (Ảnh minh họa)
Tiếp sau đó là những cuốn vở trắng tinh, phần thưởng cho những điểm 10 hoặc chỉ là khi cô thấy vở tôi đã gần tràn hết chữ. Cuộc sống lúc bấy giờ khó khăn, lương giáo viên tiểu học thời đó còn rất ít ỏi.. nhưng cô vẫn trích số tiền lương của mình để mua quà cho học sinh của mình.
Thương tôi là thế nhưng cô giáo hết sức nghiêm khắc với tôi… Có lần, vừa đến giờ chơi, cô đã gọi tôi lên mắng xối xả vì thói kiêu ngạo và chủ quan trong việc học. Tôi vẫn nhớ lắm những lời dạy đó – cái lần duy nhất bị cô mắng, vì sau đó tôi vẫn tiếp tục là một trong những đứa học giỏi nhất lớp…
Video đang HOT
Hết lớp 1, tôi chỉ còn học ở trường thêm nửa năm lớp 2 với một giáo viên khác, cái năm mà tôi học dở kinh khủng và bắt đầu biết nếm mùi đòn roi của cô giáo. Gia đình dời đến nơi khác nên tôi cũng phải chuyển sang một ngôi trường gần nhà hơn. Tôi học tốt hơn và vẫn luôn là học sinh giỏi mỗi năm cấp I. Ký ức về cô cũng không còn sâu đậm trong cái đầu vô âu vô lo của mình…
Thế rồi, 4 năm sau khi chuyển trường, tôi vô tình gặp lại cô, khi mà giáo viên các trường trong Quận luân chuyển chéo để canh thi thử Tốt nghiệp lớp 5, và cô lại chính là giám thị của Phòng tôi. Cô nhận ra tôi trước, còn tôi thì ngờ ngợ… Chỉ một câu hỏi của Cô: “ Em có phải là Cường không?”, tôi chưa kịp trả lời nhưng cũng đủ để hai cô trò nhận ra nhau từ những cảm giác thân thương. Cô giáo chuyện với tôi ngay từ khi xếp hàng cho đến khi vào phòng thi. Suốt buổi thi hôm ấy, Cô hầu như chỉ đứng gần phía mép bàn nơi tôi ngồi, lặng yên theo dõi tôi làm bài và hỏi chuyện khi tôi đã hoàn thành xong bài sớm. Nhưng, đó cũng là lần cuối tôi được gặp và trò chuyện với cô!
Những năm tháng qua, tôi luôn nhớ về cô với niềm kính trọng vô bờ bến. Câu chuyện về cô luôn là niềm tự hào, một cảm xúc đặc biệt mỗi khi tôi có dịp trải lòng cùng bạn bè. Thế nhưng, thật tệ, tình cảm tôi dành cho cô cũng chỉ dừng lại ở đó. Cái nhút nhát, ngại ngùng của tuổi học trò đã cản bước tôi trở về thăm cô.
Cách đây vài năm, khi quay về, tôi đã tự trách mình khi biết cô đã không còn dạy ở trường từ lâu rồi… Nơi cô ở, mọi thông tin đều rất mơ hồ. Trong ký ức tôi giờ chỉ mang máng về con đường đi vào… Nhưng tôi chắc chắn là mình vẫn sẽ tiếp tục.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm lại được cô. Tôi tin là như vậy!
Phạm Cường (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Angelababy, Lâm Y Thần,Thái Y Lâm... đọ sắc với hoa
Mới đây tạp chí Vogue Trung Quốc đã quy tụ một loạt kiều nữ xinh đẹp xuất hiện trong bộ ảnh lấy chủ đề về các loài hoa đầy màu sắc, mang tên "Sức mạnh của loài hoa". Lâm Chí Linh, Lâm Y Thần, Angelababy, Thái Y Lâm, Dương Cẩn Hoa,... được so sánh là những bông hoa đẹp rực rỡ trong làng giải trí Hoa ngữ. Mỗi người là một loài hoa kèm theo khung cảnh riêng. Bộ ảnh do nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Nhật Ninagawa chụp: "Phụ nữ cũng giống như hoa, tôi muốn chụp họ tựa như những bông hoa" - Ninagawa cho biết về ý nghĩa những bức ảnh. Các người đẹp tỏ ra rất hứng thú với buổi chụp hình và họ cho biết đây là những khoảnh khắc đáng nhớ.
Lâm Chí Linh
Thái Y Lâm
Lâm Y Thần
Dương Cẩn Hoa
Theo PLXH
Chia tay vì người yêu mắc bệnh thế kỉ Khi biết anh bị mắc bệnh thế kỉ, tôi đã nhẫn tâm bỏ anh ra đi... (Ảnh minh họa) Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ... tôi cảm thấy hoang mang và bắt đầu có cảm giác sợ anh. Tôi và anh quen và yêu nhau được 5 năm thì tôi nói lời chia tay sau...