Em nghiện anh rồi đấy!
Tôi muốn được sở hữu anh, muốn một lần được tan chảy vào cơ thể ấm nóng ấy…
Khi ai đó nói về số phận, tôi đã không tin… nhưng đến giờ phút này thì tôi tin số phận là có thật.
27 tuổi, với những người lớn thì vẫn nghĩ tôi là một đứa trẻ con ngây ngô, còn với những đứa trẻ thì tôi lại là một “ai đó” để nó cần hướng tới. Ừ thì, cuộc sống lúc nào cũng “ước” và “giá như“… chứ có mấy ai bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Tôi gặp anh vào năm tôi 26 tuổi, gặp anh khi tất cả mọi thứ đã được gọi là yên bề. Thế nhưng từ khi bắt gặp ánh mắt anh, không hiểu sao tôi lại thèm cảm giác được nói chuyện cùng anh.
Một hôm anh điện thoại và hỏi:
- Em đang tách hoa lan à?
- Vâng, sao anh biết?
- Anh đang đứng ở nhà em nè! Em tặng hoa anh nhé!
- Không!
Tôi cúp máy và cảm giác có cái gì đó buồn cười về người đàn ông này.
Không biết từ bao giờ, những câu chuyện vu vơ như thế đã kéo tôi gần hơn với người đàn ông ấy. Không phải vì tôi dễ gần, không phải vì người đàn ông đó có nét gì đó hấp dẫn mà có lẽ, do tôi tìm thấy ở người đàn ông đó những điều mà tôi cần chia sẻ.
Tình yêu ư? Tôi không tin. Tình bạn sao? Càng không phải. Vì tôi đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống và người đàn ông đó đủ từng trải biết rằng, anh ta đang làm gì và cần gì.
Ừ thì, đúng là tôi cần điều gì ở người đàn ông đó? Một câu hỏi đặt ra khiến tôi có một ý nghĩ cực kỳ điên khùng. Tôi muốn được sở hữu người đàn ông này một lúc, tôi muốn được tan chảy vào vòng tay yêu thương của anh… để rồi sau đó, tôi sẽ biến khỏi cuộc sống của anh. Càng suy nghĩ, tôi càng nhận thấy mình đang tự đánh cược với chính bản thân mình.
Và rồi tôi đã chủ động… Tôi nói với anh rằng, tôi muốn làm bạn tình của anh, muốn được anh ôm tôi và muốn…
Tôi và anh gặp nhau. Sự hội hộp, lo lắng khiến cho tôi vô cùng căng thẳng. Tôi sợ rằng mình sẽ làm cho anh thất vọng khi ở bên cạnh tôi. Tôi sợ mình không đủ sành sỏi trong chuyện ấy để giữ anh lại lâu hơn… và tôi sợ hành động của mình sẽ khiến anh thất vọng và nhanh chóng rời xa tôi.
Video đang HOT
Tôi nói với anh rằng, tôi muốn làm bạn tình của anh, muốn được anh ôm tôi và muốn… (Ảnh minh họa)
Ở bên anh, tôi rất thích hơi ấm tỏa ra từ người anh. Tôi bắt đầu trêu ghẹo anh, rồi giành cho anh những nụ hôn nồng cháy… chỉ một chút nữa thôi sẽ làm cho cả hai không thể cưỡng lại được những khao khát đang âm ỉ cháy trong lòng.
Ừ thì, tôi và anh đang sống cho nhau, không còn cảm giác cách xa nữa. Lúc này đây, tôi thấy anh thật gần… Nhưng rồi bỗng dưng tôi bảo anh “Đừng yêu em nữa” thì anh vẫn rất tỉnh táo trả lời, “Anh muốn làm bạn với em, chứ không phải vì sex”. Chính câu nói đó của anh đã khiến tôi tin tưởng và yêu anh nhiều hơn…
Vậy đấy, cuối cùng trong cuộc sống tối tăm của mình thì tôi cũng đã tìm được một người tôi cần, một người có thể vì tôi, có thể chia sẻ cùng tôi những khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống. Và hơn hết, chính tôi đã nhận ra rằng, mình đã yêu anh từ khi nào không hay biết. Tình yêu này khác xa với tình yêu của những năm trước, đủ để trưởng thành, đủ để gìn giữ… và 26 tuổi, tôi đã thực sự tìm được tình yêu của mình.
- Em hứa với anh được chứ?
- Điều gì cơ? Anh nói đi.
- Sau này, khi em và anh không còn vướng bận điều gì nữa thì hãy ở bên anh nhé!
- Em hứa nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng anh không được chết trước em đâu đấy (tôi cười ranh mãnh)
- Nhất định là như thế!
Tôi cười, một nụ cười mãn nguyện. Dường như tôi thấy cuộc sống của mình đang thay đổi. Tôi vui vẻ hơn trước, biết nghĩ hơn trước và không còn bi quan như trước đây nữa.
Có rất nhiều người đi quá nửa cuộc đời cũng không biết mình đang cần gì… nhưng tôi chưa đi hết nửa cuộc đời đã biết mình cần gì. Tôi cần sức khỏe để thực hiện lời hứa với anh, tôi cần thời gian để ở bên anh, dù anh là người đàn ông quan trọng thứ hai trong cuộc đời tôi. Tôi thích được chăm sóc anh, thích được ngồi bên anh… vì cảm giác đó hạnh phúc và bình yên lắm!
- Anh à! Hôm nay em có thể bên anh không?
- …
- Anh đừng nói gì nhé! Em muốn cảm nhận.
- …
Tôi yêu anh, tôi không muốn rời xa anh… nhưng đã đến lúc tôi phải quay lại với cuộc sống của chính mình và để anh về với cuộc sống gia đình, với vợ và con anh.
Anh không biết được rằng, khi vào phòng tắm, tôi đã khóc… tôi không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Tôi không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh… và tôi chỉ muốn anh cảm nhận được tất cả những gì tôi dành cho anh, một nụ hôn nồng nàn, một vòng tay xiết chặt, một cơ thể nóng bừng đang tan chảy cùng cơ thể anh… nó làm tất cả những điều đó chỉ muốn anh được hạnh phúc.
- Em thực sự nghiện anh rồi đấy!
- Anh nghiện em chứ?
- Này! Có bao giờ anh cưỡng lại được em không?
Không cần câu trả lời từ anh, tôi hôn anh, một nụ hôn thật nhất của mình. Tôi muốn anh biết được rằng, tôi yêu anh, một tình yêu không thể đong đếm bằng lời.
- Em vừa có thể sống cuộc sống của em, vừa bên anh được không?
- Có tham lam quá không anh?
- Không, em đừng xa anh nhé!
- …
Không, không được như vậy! Tôi đã quyết định trước khi đến đây cùng anh rồi. Tôi cần trả anh về với gia đình, trả lại anh về cuộc sống của anh trước đây, khi không có tôi bên cạnh… Còn tôi, tôi còn có rất nhiều việc phải lo, phải trở về bên người đó vì người đó cần tôi hơn anh. Vì tôi không thể tưởng tưởng được khi không có tôi, người đó sẽ như thế nào?
Khi anh trở về, trời bắt đầu mưa… những hạt nước mưa đã che đi những giọt nước mắt mặn chát trên gò má tôi. Không, tôi không được khóc… tôi cần tiếp tục sống để thực hiện lời hứa của mình.
Nhất định… sau cơn mưa này, trời sẽ lại sáng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trông em già quá rồi đấy!
Bị chính chồng mình chê bai là già, là xấu... nước mắt chị cứ lã chã rơi.
"Dạo này trông em già quá rồi đấy", anh ngẩng đầu lên nhìn chị, nói rồi lại cắm cúi xuống tờ báo đang đọc dở. "Ai mà chẳng đến lúc già, anh rồi cũng vậy", chị đấm thùm thụp vào lưng anh rồi lại dán mắt vào TV.
"Công nhận dạo này em già đi nhiều so với năm ngoái", anh nhìn chị thẳng thắn nhận xét.
"Em già thì sao nào, anh bắt đầu biết chê bai vợ mình từ khi nào vậy?", chị cười cười chìa ra trước mắt anh đĩa táo vừa mới gọt, loại quả mà anh rất thích.
Tối ấy, xong xuôi hết việc nhà, chị lên phòng nằm xem TV đợi chồng. Anh có hẹn với đối tác, sẽ về muộn. Chị nhớ tới những lời nhận xét khiếm nhã của anh, liền bật dậy soi gương. Chị tỉ mỉ soi kĩ khuôn mặt, những nếp nhăn mờ cuối mắt này, vài ba đốm tàn nhang mới xuất hiện, hàm răng hình như không còn trắng sáng, mí mắt sụp xuống đôi chút thì phải... Chị hốt hoảng bật khóc nức nở. Chị cũng chẳng hiểu mình khóc vì lý do gì, vì sợ già, sợ xấu hay sợ anh đã chán chị, không còn thấy chị đẹp nữa... Thảo nào, mấy hôm trước anh cứ luôn mồm khen vợ của cậu bạn thân lâu ngày gặp lại trông lại trẻ và đẹp hơn thời cả bọn học chung trường. Chẳng biết từ đâu mà anh lại biết mách chị bí quyết làm đẹp giữ gìn tuổi xuân, còn khen mấy cô đồng nghiệp ngày càng trẻ nhờ biết cách làm đẹp và ăn mặc thời trang... Càng nghĩ chị càng thấy chồng mình hẳn là đang có vấn đề?!
"Vợ anh sao vậy, chưa ngủ nằm chờ chồng về à? Phụ nữ thức khuya là chóng xuống sắc lắm đấy...". Nghe anh nói đến đấy chị khóc tướng lên như một đứa trẻ. Anh cuống quýt giải thích lý do về muộn là bên đối tác họ đến trễ, rồi hai bên phải bàn bạc mãi mới thống nhất được các điều khoản hợp đồng, xong việc lại mời họ ăn tối... Chẳng nói chẳng rằng, chị vác chăn gối xuống phòng khách nằm ngủ, bỏ mặc anh ngỡ ngàng.
Chị muốn để những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, để những giận hờn, nghi ngại tan biến đi... (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, chị dậy sớm lẳng lặng dắt xe đi làm từ mờ sáng. Chị lái xe vòng vèo hết phố này đến phố kia. Vô số câu hỏi và giả thiết quẩn quanh trong đầu chị. Anh chê chị già vì có người phụ nữ khác. Anh kiếm cớ hắt hủi chị, anh vô tình vô nghĩa... Chị thầm trách anh bao năm vợ chồng có nhau, vất vả bao phen gây dựng, đến giờ cuộc sống mới khấm khá đã quay sang khinh thường vợ, phủi hết công lao của vợ. Chị giận anh cũng giống như bao người đàn ông ích kỉ khác, lúc gian truân thì cần đến vợ, lúc thành đạt thì giũ sạch mọi ân tình. Chị tủi thân nghĩ mình đã dâng hiến cho anh, cho gia đình cả tuổi thanh xuân của mình, đã sinh con, nuôi dạy chúng nên người, đã chăm lo cho chồng con từ bữa ăn giấc ngủ, đã vì sự nghiệp riêng của chồng mà chịu vất vả bao năm... giờ lại bị chính chồng mình chê bai là già, là xấu. Nước mắt chị cứ lã chã rơi. Tối khuya chị mới về đến nhà, định bụng sẽ không thèm nhìn mặt anh, sẽ lại xuống phòng khách ngủ.
Nhìn thấy vợ về, anh chạy vội ra dắt xe cho chị, liên hồi kể đủ thứ chuyện hài hước ở cơ quan, chuyện anh đã vất vả vào bếp khi chị vắng nhà thế nào, chuyện mấy bố con ăn cơm thiếu mẹ buồn ra sao... Chị lặng thinh như không nghe thấy anh đang nói gì, định bỏ lên gác tắm nước nóng cho đỡ mệt mỏi. Bất giác, chị quay lại nhìn anh, chị nói một thôi một hồi không nghỉ, chị dốc hết những bực tức, những ấm ức, ngờ vực trong lòng:
"Anh bây giờ có còn coi vợ ra gì, ra đường thiếu gì phụ nữ đẹp, về đến nhà nhìn thấy vợ lại chê già, chê xấu. Em cũng đã vì anh, vì con, vì cái gia đình này nên giờ tàn tạ, anh chán chứ gì. Đàn ông các anh thật bạc bẽo...".
Anh kiên nhẫn nghe vợ giận dữ nói, chốc chốc lại vờ cúi mặt hoặc quay đi chỗ khác che miệng tủm tỉm cười.
"Hóa ra là vợ giận anh chê già à. Anh nói vậy là để khích em thôi. Em cứ suốt ngày lo lắng cho bố con anh, quên cả bản thân mình, chẳng dành thời gian để tự chăm sóc cho bản thân. Anh xót vợ lắm. Kinh tế gia đình mình giờ đâu đến nỗi, các con cũng lớn rồi, em cũng nên nghĩ đến bản thân, vất vả vì bố con anh thế là đủ rồi".
Chị cứ đứng trơ như tượng nhìn anh. Chị vờ vùng vằng ấn vội vào tay anh chiếc túi xách để anh mang hộ lên phòng, còn mình thì chui tọt vào phòng tắm. Chị muốn để những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, để những giận hờn, nghi ngại tan biến đi, để thấy mình thật may mắn... Chị mỉm cười trong nước mắt...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Suýt làm vợ gã Sở Khanh Năm nay tôi đã bước sang tuổi 24, cái tuổi mà thế hệ cha mẹ bảo là phải lấy chồng cho yên bề gia thất. Và giờ đây, khi công việc đã ổn định thì tôi cũng muốn có cuộc sống riêng với người mình yêu thương. Tôi và anh quen nhau qua sự giới thiệu của gia đình anh, ấn tượng lúc...